Bạn Gái Tôi Bị Bắt Làm Sính Lễ
Chương 4
8.
Giọng nói của bố cô dâu, Mã Kiến Quốc cũng vang lên: “Đứa con gái đó khá lanh lợi, nghe tiếng ồn suýt chút nữa đã chạy trốn qua cửa sổ, may mà chúng ta đến kịp!”
Tôi mang theo dao lao vào. Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt của hai kẻ kiêu ngạo trong sân đột nhiên thay đổi.
Lưu Hiểu Hồng bị dọa sợ ngã khỏi ghế: “Lâm Phong, cậu muốn làm gì? Giết người là phạm pháp!”
Tôi gầm lên: “Phạm pháp con mẹ bà!”
Tôi không dừng lại, đi thẳng vào phòng của em trai cô dâu.
Mã Kiến Quốc cầm ghế bất ngờ lao tới. Tôi nhanh nhẹn, một tay nắm lấy ghế, tay kia dũng cảm chém liên tiếp hai nhát, khiến máu bắn tung tóe khắp nơi!
Mã Kiến Quốc ngã sấp xuống đất, ôm lấy bàn tay bị gãy, cùng với chân bị chém bị thương, phát ra tiếng hét giống như lợn bị thọc tiết.
Ở phía khác, Lưu Hiểu Hồng cũng cầm đống phân và lao tới muốn ném vào tôi. Tôi nhanh chóng né tránh, rồi lại chém thêm một nhát.
“Á!” Cùng với lưỡi dao đâm vào đùi, Lưu Hiểu Hồng cũng hét lên và ngã xuống.
Có bản lĩnh thì cmn chạy ra gọi người đi! Xử lý xong hai người này, tôi không dừng lại, đá tung cửa phòng Mã Tuấn Minh.
Trong phòng, Mã Tuấn Minh vì bệnh bại liệt mà đang cố gắng cởi quần. Nhìn thấy tôi vào, khuôn mặt hắn trở nên hung ác: “Tôi muốn vào động phòng với vợ tôi, anh vào làm gì?”
Bạn gái tôi bị trói trên giường, miệng nhét một miếng vải, mắt sưng húp vì khóc.
Vẫn chưa quá muộn! Tôi thở phào nhẹ nhõm nói: “Động cmm chứ động!”
Không nói một lời, tôi lao lên đạp mạnh vào bộ phận sinh dục của Mã Tuấn Minh, trúng vào phần giữa.
Tiếng vỡ nát của quả bí nhỏ truyền đến rõ ràng.
Mã Tuấn Minh ôm đũng quần, giống như ba mẹ hắn, cũng ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Tôi cảm thấy phiền lòng vì tiếng ồn, lại đá mạnh một cú khác, trúng đúng vào giữa. Đồng tử hắn giật giật, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Tôi không muốn đánh nữa, vội vàng đi cởi trói cho Đình Đình. Cô ấy ôm tôi và khóc lóc.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi! anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ!” Tôi hôn mạnh vào trán cô ấy.
May mắn là phát hiện kịp thời. Nếu không, cuộc đời này tôi đã sống vô ích!
Tôi dẫn bạn gái ra khỏi nhà. Ở dưới đất, Mã Kiến Quốc và Lưu Tiểu Hồng vẫn đang la hét thảm thiết.
Ngoại trừ họ, không có dân làng hỗ trợ. Lần này tôi phát hiện sớm, hầu hết cư dân trong làng đã đi theo đội cưới để tham dự tiệc.
Khác với lần trước, nhiều người dân đã ăn xong và quay lại, kìm chặt tôi lại.
Tôi nắm chặt dao trong tay. Tôi muốn giết người. Giết ba kẻ ác này. Giết cả gia đình em họ! Tôi muốn trả thù!
Có lẽ ý định giết người của tôi quá rõ ràng. Có lẽ là vì bước đi quá kiên định khi tôi cầm dao tiến tới gần họ. Họ hoảng sợ.
Mã Kiến Quốc quằn quại trên đất van xin: “Lâm Phong, tôi đã sai rồi! Nếu phải trách ai thì trách vợ tôi. Cái con đĩ đó, là cô ta nghĩ ra ý tưởng để em họ của cậu dùng bạn gái cậu như một phần của sính lễ!”
Lưu Hiểu Hồng lập tức nổi giận, che cái chân bị thương, chỉ vào Mã Kiến Quốc mắng: “Lúc trước là lúc ông nhìn thấy ảnh chụp bạn gái người ta, nói thích hợp làm con dâu ông! Tại sao bây giờ lại đổ lỗi cho tôi?”
“Tất cả những gì tôi làm, không phải là vì nhà họ Mã các người sao?”
Vẻ tức giận của Lưu Hiểu Hồng khiến tôi không thể nhịn cười. Cặp vợ chồng này thật không ngờ lại cãi nhau ngay tại hiện trường.
Tôi cảm thấy phiền lòng vì tiếng ồn, nên lấy que củi đập một phát vào sau gáy Mã Kiến Quốc, ông ta ngất luôn.
Lưu Hiểu Hồng thấy Mã Kiến Quốc ngất đi, tưởng là hắn bị tôi đập chết. Bà ta sợ hãi đến mức tiểu ra quần, tỏa ra mùi hôi thối.
Bà ta hoảng sợ: “Tha cho tôi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa!”
Tha cho bà à? Không bao giờ! Nỗi đau bị chó hoang ăn thịt ở kiếp trước vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Ánh mắt đờ đẫn của bạn gái khi bị tra tấn, tôi cũng vĩnh viễn không quên được!
Ánh mắt tôi lạnh lùng, giơ dao lên. Đình Đình đột nhiên ôm chặt tay tôi đang cầm dao: “Đừng!”
Tôi tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi, khuôn mặt lo lắng, từ từ lắc đầu: “Không cần vì loại người này mà hủy hoại tương lai của mình! Anh còn có em, em vẫn ổn, chúng ta còn phải sống những ngày tốt đẹp sau này… Đừng…”
Ánh mắt tôi bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, tôi không thể bị cuốn vào những kẻ tồi tệ suốt đời.
Tôi gật đầu, nói với cô ấy: “Được.”
9.
Tôi cùng bạn gái lên xe máy, định tìm một nơi để trốn, đợi cảnh sát đến.
Vừa ra khỏi làng khoảng hai dặm, lại phát hiện có người dân vừa la hét vừa chạy tới cùng một chỗ.
Những người đó ồn ào ầm ĩ, qua vài tiếng hét từ họ, tôi nghe được hình như là phía trước đang cháy.
Tôi không quan tâm, lái xe máy vào trong rừng núi.
Vào tối đó, dân làng bắt đầu lùng sục tìm kiếm trên núi.
Tôi cùng bạn gái khó khăn trốn tránh, nhưng dù sao thì chúng tôi vẫn không hiểu rõ về địa hình như dân làng.
Cả hai nhanh chóng bị phát hiện. Mười người, hai mươi người… Ba mươi người, chúng tôi nhanh chóng bị bao quanh.
Tôi bảo vệ bạn gái ở phía sau, nắm chặt dao, đối đầu với họ.
“Muốn chết thì đến đây đi!”
“Tôi có lẽ không đánh bại được tất cả các người! Nhưng dựa vào con dao này, giết ba năm người vẫn không vấn đề gì!”
“Liệu các người có chắc chắn muốn đền mạng cho những người không liên quan không!” Nhóm người rõ ràng có chút do dự.
Đang giằng co, bất ngờ nghe thấy vài tiếng la hét: “Cảnh sát đây! Không được cử động! Ôm đầu ngồi xuống, ai cử động sẽ bị bắn!”
Dây thần kinh căng thẳng của tôi được nới lỏng, con dao rơi xuống đất.
Cuối cùng thì cảnh sát đã đến, bạn bè của tôi cũng đến.
Chúng tôi an toàn rồi.
(Hoàn Chính Văn)