Bạn Thân, Thân Ai Nấy Lo
Chương 2
4
Ra ngoài, Lâm Trí Tuân đang đứng dựa vào cửa như không có xương sống, thấy tôi thì cậu cười như được mùa: “Sao, anh đây diễn được chứ.”
“Ôi, được lắm, tuyệt lắm, đỉnh đỉnh đỉnh, ha ha.”
Tôi choáng hết cả đầu, đã không còn sức cãi nhau với cậu, lê bước chân nặng nề về phòng học. Cậu thấy tôi trả lời lấy lệ thì đuổi theo.
“Hôm qua cậu cho mình tiền không phải bảo mình làm thế à? Hay mình hiểu sai rồi?”
Tôi dừng bước, cậu không kịp quản ứng đụng vào lưng tôi, theo đà ôm lấy tôi luôn.
“Đồi phong bại tục.”
Thật trùng hợp, Khương Tự ôm một chồng bài thi đến văn phòng, đúng lúc bắt gặp cảnh mập mờ này, coi thường vứt lại một câu, lạnh lùng đi lướt qua chúng tôi.
“Kìa bạn, ghen tị hả?”
Lâm Trí Tuân không ngại lớn chuyện, kéo tôi vào lòng, huýt sáo khiêu khích Khương Tự, thái độ ngông nghênh gợi đòn cực kỳ.
“Ghen? Ghen với cái loại chẳng ra gì, chó sủa bậy?”
Ôi, độc miệng thế.
Lâm Trí Tuân cũng không khách sáo, đi tới thụi một đấm vào bụng Khương Tự, cả chồng bài thi rơi vãi lung tung trên đất.
“Thôi thôi thôi, đừng đánh… Đừng…”
Tôi lao tới ôm chặt eo Lâm Trí Tuân từ phía sau, ngăn cậu lại.
Cậu ta rất cao, tôi mới chỉ đứng đến ngang ngực cậu, nhưng mà không sao, tôi rất khỏe.
“Khương Tự, cậu không sao chứ!”
Không biết Hứa Cẩm xông ra từ đâu, lo lắng đỡ Khương Tự ôm bụng ngồi bệt trên đất, đồng thời liếc xéo tôi một cái.
“Mình đỡ cậu tới phòng y tế.”
Lúc đi ngang qua tôi, cô ta nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ: “Thẩm Vận Nhiên, cậu sẽ hối hận.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
Tôi không biết Hứa Cẩm kiếm đâu ra hệ thống kia, nhưng tôi biết, hệ thống kia chỉ có thể kết nối với một người, và cũng chỉ có thể dùng một lần.
Trách thì trách cô ta được nước làm tới, sau khi tôi chịu đả kích còn lấy cớ đến thăm tôi, nói rõ sự thật với tôi.
Đương nhiên cũng khiến tôi không suy sụp hoàn toàn, biến thành kẻ điên thật sự.
Kiếp này, tôi muốn cô ta phải nhận quả báo.
“Nhìn chuyện tốt cậu làm kìa, mau lại nhặt.”
Một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra mình còn ôm Lâm Trí Tuân, để xua tan bầu không khí xấu hổ này, tôi ngồi xổm xuống nhặt bài thi, tiện gọi cậu nữa.
“Cậu biết lời đồn về hai đứa mình là gì không?” Hiếm lắm mới thấy Lâm Trí Tuân nói chuyện nhẹ nhàng.
“Đoán sương sương.”
Tôi đáp lại, phủi bụi đất trên bài thi, bí mật cất vào trong văn phòng.
Không ngờ Lâm Trí Tuân lại ở yên đó chờ tôi, thấy tôi quay lại thì đi tới nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Nghe nói vì cậu yêu mình nên kết quả học tập mới đi xuống, còn nói mình…”
“Nói cậu cái gì?”
Tôi ngẩng lên nhìn cậu.
Lâm Trí Tuân như gặp quỷ, tai đỏ bừng.
“Nói vợ mình chằn lửa, bị đánh không dám đánh lại…”
Lúc cậu nói lời này thì ánh mắt hướng về nơi xa, bờ môi mấp máy, giọng nói phát ra cực kỳ mông lung.
“…”
Nói sao ta, lời đồn này từ tôi mà ra.
Tôi lấy làm áy náy, quả thật tôi đã nghĩ người như Lâm Trí Tuân sẽ không quan tâm tới thể diện của bản thân.
Mà quả thật cậu không quan tâm, dù tôi không có được sự đồng ý của cậu đã tự tiện nói linh tinh, nhưng cậu vẫn bảo vệ tôi trong lúc đánh nhau.
Tôi hư quá, hư quá.
“Cảm ơn cậu đã giúp mình.”
Tôi chân thành cảm ơn.
“Chuyện nhỏ ấy mà, công việc của bọn mình, nhận tiền làm việc thôi.”
Lâm Trí Tuân lại trở về bộ dạng cợt nhả, lúc tới gần lớp học, tôi nói: “Còn nữa, xin lỗi cậu, những lời đồn kia từ mình mà ra.”
Cậu không đáp lại, tôi tưởng cậu giận mà cẩn thận quan sát, thấy cậu nhíu chặt mày.
“Mình biết, mấy đứa hóng chuyện kia nói với mình rồi.”
“Vậy cậu…”
“Hai em thích nói chuyện ngoài cửa đúng không? Có cần chuyển bàn học và hai cái ghế ra cho hai em ngồi tám nhảm nữa không?”
Chủ nhiệm lớp nghiêng nửa người ra ngoài, cửa mở, cả lớp đều quay đầu hóng chuyện.
“Hai em không được ngồi cạnh nhau, láy nữa tan học, một em chuyển ra đầu cửa sổ, một em chuyển sang đầu còn lại ngồi gần tường.”
Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, Lâm Trí Tuân đã lẩm bẩm: “Mình ngồi gần tường, cậu ngồi gần cửa sổ, tắm nắng nhiều thì tâm trạng sẽ tốt lên.”
“Được.”
Tôi gật đầu, dựng ngón cái với cậu.
5
Tên khốn Lâm Trí Tuân kia, từ lúc chuyển sang chỗ gần tường thì ngủ càng ngon.
Rõ ràng là cậu sợ gần cửa sổ nắng chói mắt, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu nên mới nhường cho tôi.
Hứa Cẩm lại tìm đến tôi, cô ta đứng sau cánh cửa, nhưng Lâm Trí Tuân lại đứng như một vị thần giữ cổng ngăn cô ta lại.
Cô ta không dám chọc vào Lâm Trí Tuân bèn nhìn tôi xin giúp đỡ, không thì tôi vẫn đang giả vờ mù.
“Thẩm Vân Nhiên! Khương Tự hẹn cậu sau giờ học đến văn phòng hội học sinh!”
Cái con nhỏ Hứa Cẩm này mạnh đấy, thấy không vào được thế là gào lên luôn.
“Ôi tình tay ba kìa, kích thích quá á~”
Nguyễn Bối Bối ngồi bên tôi hưng phấn đến độ bỏ cả gương xuống, hóng được tin đồn mới, trong lớp im lặng đi nhiều.
Tôi chính là trái dưa hấu trong ruộng dưa, bị Hứa Cẩm bám đuôi.
“Khương Tự tìm bạn ấy, mắc gì cậu tới báo, sao, cậu là chó của Khương Tự à?”
Lâm Trí Tuân thu chân lại, giọng điệu cợt nhả càng thể hiện cái tính ngông của cậu.
Hứa Cẩm rất sợ cậu, không dám nói lại, chỉ nhìn tôi với ánh mắt rất thâm thúy, mà giọng nói vẫn dịu dàng như đó giờ: “Nhiên Nhiên, mình thật lòng muốn tốt cho cậu.”
Cô ta nói xong thì thở dài cảm thán, sau đó rời đi.
Thật lòng, thật lòng thật.
Thật lòng đẩy tôi vào chỗ chết.
“Này, cần mình đi cùng không?”
Vừa ra tới cửa lớp, Lâm Trí Tuân đang đứng dựa tường bèn lại gần hỏi.
“Đi đâu?” Tôi hỏi lại.
“Hội học sinh ấy.”
“Mình đâu có nói là sẽ đi.”
Cô ta bảo tôi đi, tôi lập tức đi, tôi không cần thể diện chắc?
Lâm Trí Tuân vuốt vuốt chóp mũi, hỏi lại lần nữa: “Cậu không đi thật à?”
“Mình không đi thật.” Tôi gằn từng chữ.
Thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, tôi muốn về nhà nói chuyện với mẹ, có lẽ sẽ nói ra sự thật để mẹ bớt giận.
“A… Thế không phải cậu thích cái tên Khương Tự kia à…”
Cậu lẩm bẩm nói, tôi làm biểu cảm như ông già nhìn điện thoại di động trên tàu.
“Cậu lại nghe ai nói thế?”
“Hứa Cẩm, cô ta đưa tới tờ giấy, nói từ lớp 10 cậu đã thích Khương Tự, để được quen cậu ta mà cố gắng học tập, thành một cặp trong hội học sinh, còn nói Khương Tự vì việc học mà từ chối cậu, khiến cậu không chịu được đả kích, kết quả học tập tụt dốc không phanh, thậm chí đi với tớ chỉ vì muốn khiêu khích Khương Tự…”
“Còn gì nữa?”
Với cái tính của Hứa Cẩm, chắc chắn còn chiêu trò phía sau.
Lâm Trí Tuân đắn đo một lúc mới nói tiếp:
“Còn, cậu ấy nói, hành động bất thường của cậu đều vì Khương Tự, từ đầu tới giờ chỉ đang lợi dụng mình, bảo mình nhìn rõ sự thật, tránh xa cậu.”
Kế ly gián này dùng tài thật đó.
“Vậy cậu… Nhìn rõ chưa?”
“Tớ thấy chẳng sao.” Lâm Trí Tuân nhún vai, “Nhận tiền làm việc thôi mà.”
“Cậu được đấy.”
“Đương nhiên.”
Cậu cười hì hì huých vai với tôi, khóe miệng cong lên, tiện tay đón lấy cặp sách của tôi.
“Đi thôi, mình đưa cậu về.”
“Đừng, để mẹ tớ thấy lại ăn mắng nữa đấy.”
“Không sao, gần đến nơi mình chạy luôn, đảm bảo không để mẹ của cậu thấy.”
Tôi vào Lâm Trí Tuân vừa nói chuyện vừa đi ra cổng trường, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, cậu bật lên, làm động tác như đập bóng vào rổ.
“Cậu rất thích chơi bóng rổ à?”
“Ừ, thích lắm.”
Cậu ta nhìn giỏ bóng, hai mắt lấp lánh.
“Thật ra cậu có thể tham gia vào đội bóng của trường, thông qua điều kiện cũng có thể lên đại học.”
“Thôi, mình không học đại học đâu, mình tính tốt nghiệp xong sẽ đi làm luôn.”
Cậu nói rất nhẹ nhàng, như thể đã chặt đứt một con đường, khoác bọc hành lý trên lưng quyết tâm bước một con đường khác.
“Tại sao?” Tôi không kìm lòng được.
“Bởi vì…”
“Bởi vì loại người như cậu ta mà học đại học thì cũng chẳng được tích sự gì cho xã hội, vô dụng thôi.”
Bóng lăn tới, Lâm Trí Tuân đón lấy bằng một tay.
Khương Tự đi từ sân bóng rổ ra, đằng sau còn có Hứa Cẩm.
“Đúng đúng đúng, hội trưởng hội học sinh nói quả không sai, đúng là thế đó.”
Lâm Trí Tuân cợt nhả, ngón tay cậu di chuyển quả bóng một cách linh hoạt hệt như trong truyện tranh.
“Lâm Trí Tuân, tao thi với mày một trận, người thắng có thể đi với Thẩm Vận Nhiên.”
Hả? Cái quỷ gì vậy?
“Tao từ chối.”
Lâm Trí Tuân ném bóng cho Khương Tự, nắm lấy cổ tay tôi muốn đi nhưng lại bị Khương Tự ngăn lại.
“Sao, mày sợ à?” Khương Tự khiêu khích.
“Đúng đúng đúng đây, tao sợ chết khiếp, tránh ra, đừng cản đường tao về nhà chị Nhiên của tao ăn cơm.”
Cậu kéo tôi đi, vòng qua Khương Tự.
“Lâm Trí Tuân, mày hèn thế, lại còn mang tiếng côn đồ của trường nữa chứ, làm bố mày cười chết.”
Ôi, cái miệng của Khương Tự sao lại xéo xắt vậy chứ.
Quả nhiên Lâm Trí Tuân dừng bước, cổ tay tôi cũng bị siết chặt lại.
“Khương Tự, đúng là bố tao chết rồi đấy.”
Tôi chưa từng thấy Lâm Trí Tuân lạnh lùng như vậy, chỉ vỏn vẹn mấy chữ mà như trụ băng cắm xuống mặt đất, bắn tóe ra vụn băng.
Lâm Trí Tuân thả tay tôi ra, quay người nện vào mặt Khương Tự