Bạn Trai Bảo Tôi Đi Xem Mắt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Xem anh là anh em mà cũng ngủ với anh?"
Anh ta bóp cằm tôi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Câu này... chẳng phải chính anh là người từng nói sao? Giờ lại quay sang đổ lỗi cho tôi?
"Người lớn có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường."
"Tôi buồn ngủ rồi."
Tôi mặc kệ cảm xúc sắp bùng nổ của anh ta, cởi áo khoác rồi chui vào chăn, không thèm quan tâm nữa.
Vài phút sau, tôi nghe tiếng nắm đấm đập vào tường, rồi tiếng đóng cửa. Anh ta đi rồi.
Có lẽ, từ đầu lựa chọn ở bên anh ta đã là sai lầm.
Anh từng có bạn gái.
Hôm tỏ tình với tôi, họ mới vừa chia tay. Tôi biết.
Nhưng cảm giác từ một mối tình đơn phương thuở thiếu nữ được đáp lại khiến tôi quên sạch mọi thứ.
Nghĩ lại, chắc ngay từ đầu tôi chỉ là bạn giường trong mắt anh ta...
Sáng hôm sau, Cố Đình gọi cho tôi mấy cuộc, tôi đều từ chối.
Tôi dọn sạch mọi thứ liên quan đến anh ta trong phòng.
Vừa định mang đi vứt thì cửa mở.
Mẹ tôi bước vào với ánh mắt lo lắng, nhìn đống đồ trong tay tôi, kéo tôi ngồi xuống giường: "Tiếu Tiếu, mấy món này không phải Tiểu Đình tặng con sao?"
"Mẹ, con thấy không cần thiết nữa, nên muốn vứt đi thôi."
"Tiếu Tiếu, chuyện tình cảm mà..."
"Mẹ, con thật sự không sao đâu."
Tôi cố gắng gượng cười, nhưng chẳng ngờ trong mắt mẹ, nụ cười đó còn thê thảm hơn cả khóc.
Đúng vậy.
Sao mẹ tôi lại không biết tôi thích Cố Đình chứ?
Anh ta tặng tôi món quà nào, tôi cũng hí hửng khoe với mẹ. Bà làm sao mà không biết...
3.
Từ đêm Giao thừa đó, tôi không gặp lại Cố Đình nữa. Tôi buồn. Hóa ra trong lòng anh ta, tôi chẳng có chút vị trí nào. Cảm thấy tiếc cho chính mình ngày trước đã yêu anh ta đến vậy.
Lần gặp lại tiếp theo, tôi tưởng mình đã buông bỏ được tình cảm ấy.
"Tiếu Tiếu, em vẫn giận à?"
Anh ta cười hì hì bước tới.
Hôm đó là ngày đi làm đầu tiên sau Tết, trước cổng công ty có rất nhiều người, tôi lờ anh ta, đi thẳng về phía hầm gửi xe.
"Sơ Tiếu Tiếu, đứng lại!"
Tôi khựng lại, nỗi buồn cũ trào dâng trong lòng. Hóa ra tôi vẫn đánh giá quá cao bản thân, gặp lại anh ta vẫn đau như cũ.
Anh chẳng để tôi nói lời nào, tự tiện mở miệng: "Tiếu Tiếu, cô ấy về rồi, giờ theo anh đi chọn đồ."
Anh ta hào hứng hẳn lên.
Tôi siết chặt nắm tay, nuốt hết thất vọng, quay người lại, nhếch môi cười lạnh:
"Cố Đình, cô ta về liên quan gì tới tôi?"
"Sơ Tiếu Tiếu, anh em tốt không để bụng qua đêm, huống chi... chúng ta còn là bạn giường mà, đúng không?"
"Xin lỗi, tôi bận đi xem mắt, không rảnh."
Anh ta đứng hình. Khi anh định phản ứng lại, tôi đã lái xe đi mất. Xem mắt là cái cớ. Tôi vừa vào nhà, Cố Đình cũng xông vào theo.
"Sơ Tiếu Tiếu, chẳng phải cô đi xem mắt à? Sao về nhanh vậy?"
Giọng anh ta đầy mỉa mai.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy rõ sự đắc ý trong mắt anh ta — cứ như đang nói: người em xem mắt đâu rồi?
Lúc này, mẹ tôi bước đến, nhìn tôi một cái rồi quay sang Cố Đình, gượng cười:
"Tiểu Đình à, hôm nay dì bận, hôm khác qua chơi nha."
Mẹ không đuổi thẳng nhưng kéo tôi lại, nói một câu đầy ẩn ý:
"Tiếu Tiếu, lên phòng thay đồ đi, người ta sắp tới rồi đấy."
Tôi hiểu ý mẹ, liền phối hợp đi lên.
Lúc thay đồ xong bước xuống, Cố Đình đã rời đi.
"Mẹ, con xin lỗi vì để mẹ lo lắng."
"Đứa ngốc này."
"Mẹ, hay mẹ sắp cho con một buổi xem mắt đi."
Mẹ nhìn tôi đầy xót xa, nhẹ nhàng nắm tay tôi, giọng trầm xuống:
"Tiếu Tiếu, muốn khóc thì cứ khóc đi, có mẹ đây rồi."
"Mẹ nói đúng, tình cảm không thể ép buộc. Cố Đình không xứng để con phải như thế."
"Con muốn yêu một người thực lòng yêu con."
"Được, chỉ cần con vui là mẹ vui."
Cố Đình vẫn ngày nào cũng đến tìm tôi. Có lẽ anh ta nghĩ chỉ cần anh ta chủ động, tôi sẽ như trước mà quay lại với anh. Nhưng lần này, anh sai rồi. Mẹ tôi thật sự nghiêm túc.
Bà và bố tôi nghỉ hưu rảnh rỗi, coi như có chuyện để bận tâm, tận dụng mọi mối quan hệ để tìm cho tôi một người phù hợp nhất.
Sau đó, Cố Đình dẫn bạn gái cũ tới gặp tôi.
"Cô chính là người anh Đình gọi là anh em chí cốt à?"
Lâm Kiều Kiều từng là hoa khôi đại học.
Lúc ấy, ai cũng nói tôi và Cố Đình là một cặp. Nhưng tôi biết rõ, sau lưng họ vẫn bàn tán rằng anh ta và cô ấy mới thật sự xứng đôi.
Năm ba đại học, Cố Đình bắt đầu xa lánh tôi, tôi nghe từ người khác rằng anh có bạn gái rồi.
Tôi dần giấu tình cảm, không liên lạc nữa.
Mỗi lần gặp, tôi đều tìm cách tránh mặt.
Anh cũng chẳng hề quan tâm tôi.
Đến khi anh tỏ tình, tôi vui đến mức quên cả lý trí, cứ ngỡ tình yêu đích thực đã đến.
Một tháng sau, vì uống say mà xảy ra quan hệ, rồi chuyện cứ thế tiến xa hơn.
Chúng tôi làm tất cả những điều mà cặp đôi yêu nhau thường làm.
Tôi tưởng mọi thứ sẽ như thế mãi, thậm chí sẽ kết hôn.
Nhưng rồi, một cú điện thoại ... đã thay đổi tất cả.
"Sơ Tiếu Tiếu!"
Cố Đình gào lên, kéo tôi về thực tại.
Tôi đã buông bỏ anh ta từ lâu rồi.
"Chúc mừng. Tôi đang đợi người, làm ơn tránh ra."
Mặt Cố Đình sầm xuống, mặc kệ có Lâm Kiều Kiều đứng cạnh, túm lấy tay tôi, trừng mắt:
"Sơ Tiếu Tiếu, cô lén lút qua lại với đàn ông khác?"
"Cố Đình, tôi qua lại với ai liên quan gì tới anh?"
"Sơ Tiếu Tiếu, đừng quên là chúng ta—"
"Là gì cơ?"
Tôi hất tay anh ta ra, nhìn sang Lâm Kiều Kiều.
Anh ta há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Xa xa vang lên tiếng hét, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó...
4.
Tò mò hóng chuyện đúng là bản năng ăn sâu vào máu của người Trung Quốc. Tôi ngẩng đầu nhìn, khoé miệng bất giác cong lên.
"Sơ Tiếu Tiếu, nhìn cái gì mà ngơ ra thế?"
"Tôi mê trai đẹp mà, mê bạn trai mình có phạm pháp không?"
Ánh mắt Cố Đình hiện rõ vẻ sững sờ: "Bạn trai?!"
Tôi vừa định trả lời, thì một bóng người cao lớn lướt thẳng qua Cố Đình, đến bên cạnh tôi.
"Anh đến muộn rồi."
Người đàn ông trước mặt, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy hình bóng tôi – là vị hôn phu của tôi, Tần Thời.
Ba tháng trước, mẹ tôi giới thiệu đối tượng xem mắt. Sau này tôi mới biết, anh là con trai sếp cũ của bố.
Anh khác với Cố Đình.
Cố Đình từ trước đến nay luôn ích kỷ, chẳng bao giờ quan tâm tới cảm xúc của tôi.