Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bạn trai không ngốc, tôi ngốc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Tôi không phải tên Từ Nhất.”


Giọng người đàn ông trầm thấp, lạnh nhạt, còn pha chút mất kiên nhẫn.


Phải rồi, cậu ấy không tên là Từ Nhất… nhưng tôi đã quen gọi như vậy mất rồi.


“Anh… anh Đường,” tôi lúng túng gọi, “đây là sổ vẽ anh để quên, còn có quần áo tôi mua, tôi không mặc vừa, nên đem trả lại cho anh…”


Tôi đưa túi cho cậu, cậu chỉ cúi mắt nhìn tôi.


Trước đây tôi luôn thấy mắt Từ Nhất đẹp – như có cả bầu trời sao lấp lánh trong đó.


Giờ thì vẫn đẹp, nhưng lại giống một hồ sâu thăm thẳm không đáy.


Cậu thở dài:


“Cô nghĩ tôi còn cần mấy thứ này sao?”


“…”


“Cô Vệ, thay vì dành thời gian sắp xếp mấy thứ này, chi bằng… đi sửa lại mái tóc của mình đi.”


“Còn tôi — mong cô đừng phí công vì tôi nữa.”


“Không đáng, và cũng không cần thiết.”


“…”


Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi.


Cậu ấy quả nhiên tính khí rất tệ, ăn nói cũng chẳng dịu dàng.


Nhưng Từ Nhất à…


Chính cậu là người đã gọi tôi là “chị”, chính cậu là người sợ sấm, đè tôi xuống sàn run rẩy,

chính cậu là người ôm tôi ngủ mỗi đêm, chính cậu là người chờ tôi về nhà trong háo hức.


Chính cậu là người khiến tôi — trong một cuộc đời hỗn độn — lần đầu tiên, biết thế nào là hy vọng.


Vậy mà giờ cậu nói đi là đi.


Nói không cần… là không cần nữa rồi sao?

 

16

Tôi đến tiệm làm tóc và cắt ngắn mái tóc của mình.


Thợ cắt tóc nói, mấy nhát kéo của đám người hôm đó đã phá hỏng hoàn toàn dáng tóc, muốn sửa lại thì chỉ có thể cắt thật ngắn, ngắn đến chạm tai.


Tôi từng nuôi tóc dài đến tận eo, bây giờ một nhát cắt sạch.


Khi nghe tiếng kéo xoẹt xoẹt bên tai, tim tôi nhói lên.


Chuyện này xảy ra rồi, tôi đương nhiên gọi điện cho bố cãi nhau.


Buồn cười thay, sau hai năm không liên lạc, lần đầu tiên tôi gọi cho ông ấy lại là để cãi vã.


Nhưng ông ta chỉ lạnh giọng đáp:


“Tóc thôi mà, lớn vậy rồi còn để ý mấy chuyện đó?”



Tôi suýt nữa thì ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.


Nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn — tôi không có tiền mua cái mới.


Chiếc điện thoại này là tôi dùng tiền mình tự kiếm để mua.


Vì tức giận mà đập hỏng thì chẳng đáng chút nào.


Tôi vẫn phải đi xin việc.


Nhưng lần này, tôi sẽ tìm những công ty không liên quan gì đến bố mình.


Hồ sơ xin việc của tôi thực ra rất đẹp.


Nhưng giống như một lính mới chọc giận cáo già thương trường —


Công ty nhỏ thì không dám nhận tôi, công ty lớn thì vì lo sợ ảnh hưởng đến hợp tác với gia đình tôi nên cũng từ chối.


Nực cười là, bố tôi vừa dung túng mẹ kế tôi hãm hại tôi, vừa tìm mọi cách bắt tôi quay về công ty ông ta làm việc.


Lần thứ sáu bị từ chối, tôi mới nhận ra — hai chữ “chó nhà có tang” đặt lên người tôi… đúng là không sai chút nào.


Tôi từng nghĩ có người giống tôi — cũng là một con chó không có nơi về, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn rời khỏi tôi.


Người mãi mãi bị vứt bỏ… luôn chỉ có một mình tôi mà thôi.


17


Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, lần cuối cùng chỉnh lại nơ áo sơ mi trước ngực.


Đây có thể là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.


May nhờ một người bạn cũ từ thời đi học giúp đỡ, tôi mới có được buổi phỏng vấn ở công ty này.


Ưu điểm là công ty đủ lớn, dù chỉ là chi nhánh thì cũng không nằm trong tầm kiểm soát của bố tôi.


Khuyết điểm là — đây là công ty nổi tiếng cực khó vào.


Tôi đã vượt qua vòng một và vòng hai.


Nhìn qua có vẻ hội đồng tuyển dụng khá hài lòng với tôi.


Khi gọi đến tên tôi, tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, điều chỉnh nụ cười tiêu chuẩn.


Mở cửa bước vào — rồi khựng lại trong giây lát.


Bên trong là năm người ngồi phỏng vấn.


Trừ hai người từng gặp ở vòng trước và hai vị lớn tuổi ra, ngồi ở góc trong cùng là một người đàn ông khoanh tay, gương mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.


Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta nhướng mày lộ rõ sự bực dọc.


Đường Hữu Hạc.


...


Đầu óc tôi trống rỗng một lúc.


Tôi phải rất cố gắng để giữ biểu cảm bình tĩnh.


Trong suốt buổi phỏng vấn, phần lớn câu hỏi vẫn do hai giám khảo chính đưa ra.


Tôi vừa trả lời, vừa lén liếc người ở góc phòng.


Nhưng cậu ta không nói một lời nào, chỉ lạnh lùng ngồi đó như thể toàn bộ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.


Đến khi kết thúc, các giám khảo bắt tay chào tạm biệt, còn Đường Hữu Hạc thì đứng dậy, không nói tiếng nào, đi thẳng từ cửa sau ra ngoài.

 

...

 

Vài ngày sau, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được khoản chuyển khoản hai trăm vạn.


Cho dù Đường Hữu Hạc có đập nát căn phòng tôi thuê thì số tiền này cũng quá dư dả.


Hôm đó, anh trai của cậu ta đến nhà, mang theo quà cảm ơn.


Nói năng rất lễ phép, phong thái chu đáo, không có điểm nào để chê.


Trước đây tôi chỉ lờ mờ đoán được nhà họ giàu, nhưng không ngờ — anh trai cậu ấy chính là chủ tịch Tập đoàn Đường Xuyên.


Công ty tôi đi phỏng vấn, hóa ra là một chi nhánh dưới quyền tập đoàn đó.


Một nhân vật cấp tổng tài như vậy, tôi trước đây chỉ thấy trong tivi giờ lại tự mình tới tận nhà cảm ơn tôi, từng lời nói đều lễ phép, tôn trọng.


Ngay hôm sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển.


Không cần vòng phỏng vấn cuối, trực tiếp báo đi làm.


Công ty mới lớn hơn công ty cũ một chút.


Ngày đầu đi làm, tôi ăn trưa xong còn lạc đường trong tòa nhà.


Cuối cùng tôi tìm được thang máy, bước vào — thì đụng mặt một người đi ngược lại.


Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã đụng ánh mắt quen thuộc.


Là Đường Hữu Hạc.


Tôi chưa từng thấy cậu ấy mặc vest chỉnh tề như thế này.


Hồi trước mua đồ cho cậu ta, tôi chỉ chọn mấy bộ hoodie thể thao.


Nhưng bây giờ, khi cậu ấy mặc đồ tây thẳng thớm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, khí chất sắc lạnh — khiến tôi ngẩn người.


Tôi theo phản xạ lùi một bước, nhưng ánh mắt của cậu ấy vẫn khóa chặt lấy tôi.


Ngay khi tôi định mở miệng chào hỏi, giọng nói lạnh nhạt quen thuộc đã vang lên:


“Cô định theo tôi vào văn phòng luôn à?”


“…”


Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì.


Liếc nhìn bảng điều khiển —


Thang máy này chỉ có một nút — tầng cao nhất.


Tôi đi nhầm thang máy.


Đây là thang riêng lên tầng tổng giám đốc.


Thấy vẻ mặt tôi dần biến sắc, cậu ta cong môi đầy chế giễu.


Tôi lập tức bấm nút mở cửa —


Nhưng thang máy không phản ứng.


Tôi quay đầu nhìn, cậu ta nhướng mày: Đèn vụt tắt.


18


Cả thang máy chìm trong bóng tối.


Cảm giác mất trọng lực và rung lắc khiến tôi không đứng vững, va mạnh vào tay vịn bên cạnh.


Cánh tay đau nhói, tôi cảm giác thang máy đang rơi tự do —


Cả đầu óc trở nên trống rỗng.


Lúc đó, Đường Hữu Hạc lao tới, ấn nút khẩn cấp.


Sau cú rung lắc mạnh, thang máy cuối cùng cũng dừng lại.


Không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.


Tôi ôm lấy cánh tay bị đau, cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện cả mắt cá chân cũng bị trẹo.


“Cô đang giở trò gì đấy?”


Giọng cậu ta vang lên trong bóng tối, lạnh lùng và đầy nghi ngờ.


“Cái gì?”


Giọng tôi khẽ run.


“Thang máy này bình thường chẳng có vấn đề gì, sao cứ đến lượt cô thì lại xảy ra chuyện?”


Cậu ta đang nói — tôi cố tình làm thang máy hỏng?


“Không có!”


Tôi lập tức phủ nhận, nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng dài dằng dặc.


“Đường Hữu Hạc, tôi…”


Tôi không hiểu vì sao, mỗi lần đối diện với cậu ta, tôi lại luôn muốn biện giải.


Thậm chí có những lúc, tôi nghi ngờ chính mình, phải chăng đúng như cậu ta nói — tôi cứ bám lấy cậu ấy?


Tôi không thấy cậu ta trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng cậu ấy đang gọi điện thoại cho đội kỹ thuật.


“Thang máy bị kẹt, xử lý nhanh lên.”


“…”


Không đứng dậy được, tôi đành ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy đầu gối.


Chẳng hiểu sao sống mũi bỗng cay xè.


Trước đây, Từ Nhất không như vậy…


Từ Nhất — dịu dàng, nhút nhát, luôn dõi theo tôi, làm tôi thấy được một chút ấm áp.


Còn bây giờ, người trước mặt tôi xa lạ đến mức khiến tim đau.


“Cô không còn nơi nào để đi nữa à? Nhất định phải chui vào công ty của tôi?”


Giọng nói cất lên ngay phía trước.


“Vì bố tôi. Các công ty khác không ai dám nhận tôi cả.”


Tôi vốn không định nói ra chuyện nhà mình.


Nhưng khi rơi vào bóng tối, tôi chỉ muốn tìm một lý do cho sự tồn tại của mình.


“Bố cô tìm đến tôi, bảo tôi đừng nhận loại ‘con gái của tiểu tam’ như cô.”


Tôi ch ết lặng.


Đường Hữu Hạc, từng chữ một, lặp lại lời bịa đặt mà bố tôi và mẹ kế dựng nên.



Là kiểu bố thế nào mà có thể gọi chính con gái ruột của mình là “con của tiểu tam”?


Hay là… trong lòng ông ta, mẹ tôi thật sự là người chen ngang?


Cho dù… mẹ tôi là người kết hôn danh chính ngôn thuận.


Cho dù… mẹ tôi từng không biết gì về mối tình đầu của ông ta.


“Khóc rồi à?”


Giọng nói ấy lại vang lên, khiến tôi mới nhận ra —


Mình đã lặng lẽ bật khóc.


Đèn trong thang máy chớp nháy vài cái.


Trong ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy gương mặt cậu ấy, và… giọt nước mắt của chính mình.


Cậu ấy vẫn lãnh đạm, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.


Phải rồi.


Với cậu ấy — mọi thứ… chẳng là gì cả.



Từ Nhất —


Tôi nghĩ rằng, từng có một khoảnh khắc ngắn ngủi… tôi đã thật sự thích cậu.


Tôi từng thầm mong, cậu sẽ là người kéo tôi ra khỏi cái hố sâu địa ngục này.


Tôi đưa tay lau nước mắt.


Rồi trong khoảnh khắc tiếp theo —


Tát cậu ấy một cái.


Cái tát vang dội, tay tôi cũng tê rần.


Có lẽ cậu ấy không ngờ tôi lại dám đánh thật, nên đứng bất động.


Cửa thang máy vừa khéo mở ra.


Bên ngoài là một nhóm nhân viên kỹ thuật.


Tôi vừa ra tay, vừa đụng mặt bốn, năm ánh mắt đang tròn xoe nhìn vào.


Cả không gian ch ết lặng.



Tôi không biết mình ra khỏi thang máy kiểu gì nữa.


Chỉ thấy bản thân loạng choạng chạy đi, chẳng cần biết nơi đó là tầng nào, khu nào.


Mắt cá đau nhức, tôi đi rất khó khăn.


Đúng lúc đó, phía sau có người gọi:


“Vệ Yên!”


Là Đường Hữu Hạc.


Tôi tưởng cậu ta đuổi theo để trả đòn nên chạy nhanh hơn.


Tôi len lỏi giữa đám người đông đúc giờ cao điểm, nghĩ rằng cậu ấy chắc bỏ cuộc.


Nhưng không — cậu ta vẫn đuổi theo.


Cuối cùng, vì tôi không rành đường bằng cậu, nên bị ép vào một phòng họp nhỏ.


Tôi còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, thì đã bị cậu ấy ôm lấy.



Hơi thở của cậu phả nhẹ vào vành tai tôi.


Giọng nói trầm thấp dịu dàng —


“Chị.”


19


Tôi không thể ngờ được — ký ức của Đường Hữu Hạc, lại bị tôi… tát một cái mà khôi phục.


Tôi vùng vẫy giãy ra, nhưng có lẽ sợ tôi ngã, cậu ta mới buông tay.


Sau đó, lập tức đè tôi lên bàn họp.


Còn cố tình… cắn vành tai tôi thì thầm:


“Xin lỗi mà, chị, lần sau không dám nữa.”


“…”


Tôi cạn lời.


Tôi chưa từng nghĩ rằng một người vừa mới nhớ lại quá khứ… lại trở nên xấu xa như vậy.


“Thả tôi ra!”


Tôi cố gỡ tay cậu ta ra khỏi eo mình, kết quả lại bị cậu ta ghé sát tai cười khẽ.


“Đường Hữu Hạc!”


Có vẻ trong giọng tôi có chút giận đến sắp khóc, cậu ta mới chịu buông tôi ra.


Tôi kéo áo cậu ta, thở hồng hộc, qua ánh sáng nhạt từ cửa sổ, nhìn thấy bụi sáng rơi trên tóc người đó.


Tôi nghiến răng, giọng run run:


“Tôi… tôi căn bản không thể ở bên cậu.”


“Cậu rõ ràng biết điều đó, phải không?”


“Bố mẹ tôi không cần tôi, tôi chẳng có đồng nào, cậu có thể thích tôi thật đấy… nhưng thì sao?”


“Nếu không phải tôi nhặt được cậu, cậu căn bản sẽ không bao giờ nhìn tôi đến một lần đúng không?”


Tôi nói đến đây, nước mắt đã bắt đầu rơi.


“Tôi vẫn nhớ… cậu đã từng nói… bảo tôi đừng có bám lấy cậu nữa.”

 

“…”


Dường như — tôi chưa bao giờ có được điều mình thật sự muốn.


Dường như — tình cảm của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ là một chiều.


Nhưng người trước mặt tôi chỉ im lặng cúi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.


Nói nhỏ như thì thầm:


“Vậy… chị nghĩ em không thể làm được gì sao?”


“Được. Vậy em chứng minh cho chị thấy.”


“…”

 

20


Sau hôm đó, mẹ kế bắt đầu liên tục gọi điện cho tôi.


Thậm chí đến cả bố tôi cũng gọi — lúc đầu còn giữ chút thể diện của người làm cha.


Về sau, chuyển sang mắng chửi.


“Con đang làm cái gì đấy, Vệ Yên?”


“Mày còn là con gái tao không? Mày có biết công ty tao bị gì không hả?”


“Nhờ ơn mày đấy! Bao nhiêu đối tác rút vốn hết rồi!”


“Mày lập tức bảo Đường thị ngừng tay! Nghe rõ chưa?!”



Tôi không phản hồi.


Rất nhanh sau đó, ông ta bắt đầu thay đổi thái độ.


“Yên Yên, con là con gái bố.”


“Chẳng lẽ con muốn nhìn thấy bố con phá sản thật sao?”


“Phòng con và mẹ đã dọn xong rồi, về nhà ở vài hôm đi.”


“…”


Tiếp đến, tôi nghe nói — bố và mẹ kế bắt đầu cãi vã dữ dội.


Tôi không cố tình đi tìm hiểu, chỉ là… tin xấu của họ đã truyền khắp nơi.


Mấy năm nay, mẹ kế dựng chuyện nói tôi là con riêng của tiểu tam.


Những lời vu khống ấy — giờ đây lại bị lật ngược.


Cuộc gọi cuối cùng tôi nhận được từ bà ta, bên kia là tiếng khóc nức nở, cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi đừng hủy hoại bà ta nữa.



Lúc đó tôi đang gấp gọn chiếc áo cuối cùng trong nhà.


Tầng dưới xe cộ ồn ào, còi xe réo vang.


Tôi bất chợt nhớ lại một đêm ôn thi hồi cấp ba —

 

Loading...