BẠN TRAI LỪA TÔI VỀ NHÀ ĂN TẾT - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:43:16
Bạn bè sợ nghèo, họ hàng sợ giàu. Cha Tôn Chí Tân nghèo cả đời, cuối cùng cũng chút hy vọng đổi đời, liền khắp nơi khoe khoang. Bọn họ hàng bề ngoài tỏ vẻ thiết nhưng trong lòng ghen tị lắm . Giờ thì tất cả đều đang xát muối vết thương của ông .
Cha Tôn Chí Tân châm chọc đến đỏ mặt tía tai. Ông đột ngột đầu, giơ chân đạp thẳng Tôn Chí Tân đang lấm lem bên cạnh.
"Đều tại bà vô dụng, nếu thì nó thể ở một trong bếp!"
Mẹ Tôn Chí Tân co rúm , ánh mắt đầy vẻ uất ức và sợ hãi, nhưng dám hé răng phản bác nửa lời. Chỉ lặng lẽ chịu đựng cơn thịnh nộ của cha Tôn Chí Tân. Cho đến khi Tôn Chí Tân trở về, đánh sưng mặt mũi.
Tôn Chí Tân vẻ mặt hoang mang.
"Bố, chuyện gì ?"
Cơn giận của cha Tôn Chí Tân tìm chỗ xả mới. Không cần suy nghĩ, ông giơ tay tát Tôn Chí Tân một cái.
"Mày còn dám hỏi, con mày đưa về, đốt bếp chạy mất !"
"Không thể nào, con đường về thấy cô ."
đoán chừng thời cơ chín muồi, bèn thong thả bước . Vừa thấy , mắt cha Tôn Chí Tân lập tức trợn tròn xoe như chuông đồng.
"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt , mày còn dám xuất hiện! Mày dám phóng hoả đốt bếp!"
ôm bụng, lóc giải thích.
"Cháu ăn cái gì mà tự nhiên đau bụng quá, cháu nhớ là cháu tắt bếp mới chạy nhà vệ sinh mà. Cháu mà phóng hoả đốt bếp, cháu còn dám đây ? Cháu ngu như ."
còn sụt sịt mũi, Tôn Chí Tân với ánh mắt đẫm lệ.
"Chí Tân, em thật lòng ăn Tết cho đàng hoàng ở nhà mà, ngay cả cũng tin em ?"
Tôn Chí Tân đầy ngờ vực.
cắn môi, tiếp tục tỏ vẻ tủi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-lua-toi-ve-nha-an-tet/chuong-5.html.]
"Chú ơi, dù thì đây cũng là của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Hay là nhân cơ hội xây căn nhà mới ạ, tiền cháu sẽ lo. Cháu rõ lắm về giá cả, một triệu tệ đủ ạ?"
Họ hàng bên cạnh thấy con , đều hít một khí lạnh. Ánh mắt cha Tôn Chí Tân từ chế giễu chuyển sang ghen tị. Khuôn mặt đang bừng bừng lửa giận của cha Tôn Chí Tân lúc cũng cứng đờ .
"Cháu thật chứ? Thật sự cho chúng một triệu?"
ngoan ngoãn gật đầu, giọng chân thành.
"Vâng ạ, cháu gả đây, hai bác cũng là cha cháu. Đây là lòng hiếu thảo của cháu dành cho hai bác. Lát nữa cháu sẽ chuyển khoản cho Chí Tân, Tết chọn ngày lành tháng là thể khởi công ạ."
sang cúi đầu chào đám họ hàng.
"Xin các bác các dì, hôm nay do sơ suất của cháu mà khiến hoảng sợ. Lát nữa chúng tìm chỗ ăn cơm nhé, cháu mời. Ngoài cháu sẽ lì xì cho mỗi một vạn tệ coi như đền bù, thấy ạ?"
Mọi , vẻ mặt bất mãn mặt đều biến mất.
"Ôi chao, một vạn bằng cả năm thu nhập của chúng đấy, nhà lão Tôn đúng là phất lên ."
"Không , cháu cũng cố ý, cháu từ thành phố đến, dùng bếp củi cũng là chuyện bình thường."
"Lão Tôn , nhà mày đúng là gặp may , cô con dâu như , thì đừng trách nó nữa nhé."
Những còn đang xát muối vết thương, mặt lợi ích đều đổi sắc mặt, tươi nịnh nọt cha Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân kéo sang một bên, nhỏ giọng với vẻ tiếc rẻ.
"Bảo bối , chuyện xây nhà là chuyện nên , nhưng em lì xì cho bọn họ nhiều như , là quá lãng phí ? Dù cuộc sống vẫn là của gia đình chúng , chúng vẫn nên tiết kiệm một chút."
bĩu môi, hiệu cho về phía cha . Lưng cha Tôn Chí Tân vốn đang gù xuống bỗng thẳng tắp, giữa những lời tâng bốc, ông rạng rỡ, đắc ý. Gã đúng là đang lên mặt đây. Tôn Chí Tân chỉ im lặng.
Cuối cùng chúng đến nhà hàng duy nhất trong trấn. Trên đường , âm thầm quan sát xung quanh, càng càng thấy lạnh . mới đến một nơi hẻo lánh đến mức nào. Nói là ở thị trấn, nhưng chỉ thêm vài căn nhà cấp bốn mà thôi, thực chất vẫn hoang vu đến đáng sợ. Giao thông ở thị trấn bất tiện, mỗi tuần chỉ một chuyến xe đến bến xe. trong dịp Tết thì ngừng hoạt động.