Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 5
Chương 1
01.
“Chào mừng người chơi tiến vào phó bản [Vương quốc nhân ngư bị lãng quên]
Nhiệm vụ: Sống sót rời khỏi khu biển sâu, chú ý, người chơi không được mang thai trong phó bản, nếu không sẽ tính là nhiệm vụ thất bại.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp S.
Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng –”
m thanh điện tử lạnh lùng vừa biến mất, cảnh vật trước mắt tôi cũng bắt đầu thay đổi.
Lần này tôi xuất hiện trên một con tàu rất lớn.
Mùi biển nồng nặc xộc vào trong mũi.
Mưa rền gió dữ, mặt biển cuồn cuộn nổi lên từng trận sóng to.
Boong tàu dưới chân rung lắc không ngừng.
Tôi choáng váng một hồi, suýt nữa là đứng không vững.
Con tàu lớn có thể chứa đến mấy trăm người, giờ đây lại vô cùng nhỏ bé bất lực trước biển cả mênh mông.
Tôi né được một đợt sóng đánh vào boong tàu, hơi ngạc nhiên vì nhiệm vụ lần này.
Không được mang thai?
Tôi không nghe nhầm chứ, cái này cũng là nhiệm vụ?
Ai mà rảnh hơi đi mang bầu trong phó bản kinh dị!
Bầu con ai cơ, quái vật á?
Trong phút chốc, tôi đã nghĩ tới Cố Mặc Trì.
Nhưng tôi chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe tiếng còi inh ỏi vang lên không xa.
Có một người đàn ông mặc đồ thuyền trưởng đứng ở trên cao, hô to:
“Mọi người! Tàu sắp đến gần khu vực biển sâu, tất cả thuyền viên lập tức trở vào khoang thuyền!”
Còn chưa nói xong.
Con tàu lại chấn động kịch liệt.
Thuyền trưởng cũng té từ trên cao xuống.
Nhưng hình như ông ta không biết đau, khập khiễng chạy về phía khoang tàu.
Có không ít người đang đứng gần mạn tàu, còn chưa kịp phản ứng đã bị sóng biển nhấn chìm.
Những người khác đều bối rối chạy vào trong khoang thuyền.
Hiện trường thoáng chốc hỗn loạn.
Có một cô gái tóc ngắn bị một người đàn ông đụng trúng, ngã sát bên mạn thuyền.
Thấy sóng biển sắp cuốn trôi cô ấy.
Tôi giữ thăng bằng, chạy tới kéo cô ấy đi theo.
Giây tiếp theo, sóng biển hung hăng đánh vào.
Cứ như là cơn thịnh nộ không cam lòng của một con quái vật, truy đuổi gắt gao bọn tôi.
Sấm sét chỉ là tiếng gào của nó.
Gió tạt thẳng vào mặt, giống như móng vuốt của loài quái thú, hung hăng cào vào mặt chúng tôi.
May mà chúng tôi đã vào tới khoang thuyền, chỉ một giây cuối cùng.
02.
Bên ngoài mây đen vần vũ.
Tuy bên trong khoang tàu cũng lắc lư không ngừng, nhưng vẫn không sánh bằng những nguy hiểm bên ngoài.
Tất cả thuyền viên đều đã vào trong, tập trung ở một nơi có thể coi là sảnh chính trong khoang tàu.
Thuyền trưởng đứng ở trung tâm, nào còn bộ dáng chật vật như lúc nãy, vẻ mặt kích động.
“Ha ha, mọi người! Chúng ta đã sắp tới khu biển sâu, nơi nguy hiểm và thần bí nhất trong truyền thuyết hải dương!”
“Con tàu giàu nhất trên thế giới, Oleks, từng mất tích ở đây! Có vô số châu báu và di tích văn hoá đã chìm cùng với nó. Nếu chúng ta tìm ra nó, sẽ được vang danh thế giới, được báo chí đưa tin, thuỷ thủ đoàn chúng ta sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của tất cả mọi người!”
Người trên tàu đều được động viên, quên mất mối nguy hiểm vừa rồi.
Ai nấy giơ nắm tay lên, vẻ mặt hưng phấn dị thường.
Có vài người cũng yên ắng giống tôi, cẩn thận quan sát xung quanh.
Chắc đều là người chơi tham gia phó bản.
Sau khi được thuyền trưởng động viên, ai nấy đều trở về phòng.
Người được tôi cứu ban nãy giữ chặt lấy tôi, nhìn tôi thật lâu.
Mấp máy môi hỏi: “Người chơi?”
Tôi gật đầu.
Nụ cười của cô ấy lập tức có thêm mấy phần chân thật, kéo tay tôi:
“Tôi tên Tạ Mai, hồi nãy cảm ơn bạn đã giúp tôi.”
Tôi cũng thân thiện trả lời: “Khương Tảo.”
Trên chiếc tàu ngập tràn nguy cơ này, có thêm một đồng minh vẫn yên tâm hơn phải một mình đương đầu với nguy hiểm.
Tạ Mai tốt tính lắm, tham gia nhiều phó bản hơn tôi, cũng có kinh nghiệm hơn.
“Vùng biển này rất bất thường, hình như có từ trường lạ nào đó.”
Cô ấy nghiêm túc nói: “Vừa nãy tôi ở ngoài, cả người cứ như bị thôi miên vậy, không thể động đậy được, nên mới bị người ta đụng trúng.”
Tôi nói: “Phó bản này tên Vương quốc nhân ngư bị lãng quên, hay là dưới đáy biển thật sự có nhân ngư?”
Tạ Mai thở dài: “Chắc vậy, nếu có thì cũng chả phải loại thân thiện gì. Mà nhiệm vụ còn yêu cầu không được mang thai gì đó, lần đầu tôi thấy đó.”
Cô ấy đùa: “Không biết cái mặt mấy ông người chơi nam lúc đọc nhiệm vụ này thế nào ha, nhiệm vụ của ai cũng như nhau mà.”
Tôi xoa cằm: “Có khi phó bản này có quái vật ký sinh, tóm lại là phải cẩn thận.”
Thấy tôi bình tĩnh phân tích như vậy.
Tạ Mai có hơi bất ngờ, cũng thả lỏng hơn một chút.
Cô ấy cười bảo: “Tôi nằm trong top 50 bxh người mới, còn bạn? Bình tĩnh vậy, chắc cũng phải trên top 20 nhỉ?”
Tôi sửng sốt, ngước đầu lên: “Bảng xếp hạng người mới? Có cái này nữa hả?”
Cô ấy kinh ngạc: “Bạn không biết?”
Tôi lắc đầu.
Tạ Mai nhìn tôi không dám tin.
“Vậy sao bạn tiến vào trò chơi này được? Lúc kết thúc phó bản bạn không về đại sảnh trò chơi hả? Bảng xếp hạng đều xem ở đó mà.”
Tôi khờ luôn.
Cái gì mà bảng xếp hạng người mới, cái gì sảnh trò chơi, mỗi lần chơi xong là tôi về nhà luôn mà.
“Về nhà?” Tạ Mai trừng mắt: “Sau khi vượt qua phó bản, người chơi sẽ được truyền tống tới đại sảnh trước rồi mới về thế giới thực, bạn được truyền thẳng về nhà luôn?”
Tôi cũng biết mình là bất ngờ bị lôi vào trò chơi này.
Từ đầu đã không giống với người khác.
Là do Cố Mặc Trì ư?
Chưa kịp hỏi lại, đã có người gọi bọn tôi.
“Tiểu Tạ, Tiểu Khương.”
“Thuyền trưởng gọi hai cô qua đó.”
03.
Có một nơi tương tự như phòng thí nghiệm, nằm trong tầng ngầm thứ ba của con tàu.
Bên trong chất đầy chai chai lọ lọ.
Nhưng thứ thu hút tầm mắt của tôi và Tạ Mai, là một bình chứa đầy formalin.
Bên trong thế mà thật sự có… một cái xác nhân ngư khô cằn.
Trong thứ dung dịch màu xanh biếc, cái xác đang nằm cuộn tròn, vảy cá vốn sắc bén giờ đã phai màu, tựa như một đoá hoa héo rũ.
Nhưng không khó để nhận ra, lúc nhân ngư này còn sống hẳn là một tồn tại vô cùng mỹ lệ.
Nên sau khi chết đi mới trở thành một tiêu bản nghệ thuật đẹp đẽ đến thế.
Thuyền trưởng đưa tay, chạm vào bình thuỷ tinh.
Cách một tấm kính, thuyền trưởng ngơ ngẩn nhìn người cá bên trong, ánh mắt dần nóng lên.
“Con này bị mắc cạn ở bờ biển gần đây, rất không may là lúc tìm thấy thì nó đã chết. Nhưng nó cho ta biết một điều! Thế giới này thật sự có nhân ngư tồn tại, không những vậy, có khi còn có cả một vương quốc nhân ngư, ngay tại bên dưới vùng biển bí ẩn này!”
“Nếu có thể tìm thấy nhân ngư, thì tài vật trên tàu Oleks không tính là gì!”
Thuyền truyển lẩm nhẩm một hồi.
Rồi quay đầu lại, dùng đôi mắt hí rị nhìn chằm chằm tôi, Tạ Mai, và những thuyền viên trẻ tuổi khác cũng được gọi đến.
Lúc này, vẻ mặt ông ta lại hiền hoà trở lại.
“Các bạn là những nhân viên xuất sắc được phòng thí nghiệm Chính Nhất cử đến, hiểu rõ cách chế ngự nhân ngư. Có các bạn tham gia vào chiến dịch này, tôi rất yên lòng. Hy vọng lần này chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ghi vào lịch sử nhân loại.”
Tôi với Tạ Mai nhìn nhau.
Xem ra mục đích tiếp cận vùng biển sâu của con tàu này cũng không đơn giản.
Không phải để tìm kiếm kho báu.
Mà là tìm kiếm sự tồn tại của vương quốc nhân ngư trong truyền thuyết!
Nếu không tìm được nhân ngư, sợ là sẽ không dễ dàng rời khỏi vùng biển sâu.
Mặt tôi vẫn bình tĩnh như thường, nói theo những người khác:
“Thuyền trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ chú hoàn thành nhiệm vụ lần này.”
Thuyền trưởng hài lòng mỉm cười.
Dặn bọn tôi:
“Mọi người phải cẩn thận khi ở trên thuyền, mối nguy hiểm đến từ vùng biển này là không thể đoán trước. Nhất định sẽ có người bị mê hoặc tâm trí, trở thành nô lệ cho bọn ngoại tộc hải dương, ra tay với người mình!”
“Phải sống sót đến khi nhân ngư xuất hiện.”
04.
Bên trong khoang thuyền rất an toàn, nhưng lại vô cùng bí bách.
Tối đó tôi thật sự tức ngực không chịu nổi, phải ra ngoài hít thở không khí.
Mặt biển ban đêm rất bình lặng.
Mây đen sấm sét làm người ta sợ hãi cũng tán đi không ít.
Ánh trăng hắt trên mặt biển, đại dương xao động hung hăng ban ngày giờ đây lại trở nên thần bí xa vời.
Mặt biển bị gió thổi qua, tạo nên từng tầng sóng gợn lăn tăn, dường như còn có gì đó lấp lánh trong suốt loé lên từng đợt, trông rất đẹp.
Lồng ngực tôi sảng khoái hơn không ít.
Thở ra thật sâu.
Nhưng giây tiếp theo đã phải dừng lại.
Tôi thấy rõ ràng.
Những thứ lấp lánh trên mặt biển không phải do ánh trăng khúc xạ nên, mà là những đôi mắt nhỏ chi chít khắp nơi!
Ban nãy tôi và bọn nó đã nhìn nhau rất lâu đấy.
Da gà da vịt tôi nổi hết cả lên, huyết áp cũng tăng cao!
Nghe thấy tiếng động, tôi lập tức xoay người.
Phía sau là một con quái vật mặt cá thân người, đánh về phía tôi.
Cặp mắt vô hồn của nó nhìn thẳng tôi, dường như loé lên lục quang.
Vây cá trên tay nó vô cùng sắc bén.
Tôi nắm chặt tay, định sử dụng kỹ năng Sức mạnh vô hạn.
Nhưng giây tiếp theo, tôi chợt thấy mình như đang giẫm trên bông gòn, không thể đứng vững.
Con quái vật đầu cá thì càng lúc càng to, vặn vẹo ghê tởm.
Nó to đến mức phải chiếm ba phần tư tầm nhìn của tôi.
Đồng tử tôi chấn động, cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi của bản thân.
Dây chuyền trước ngực tôi đột nhiên nóng rực.
Hơi nóng làm tôi giật thót.
“Khương Tảo, bình tĩnh.”
Nghe có người gọi tên mình, tôi hoảng hốt.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Làm gì có quái vật thân người mặt cá nào.
Là Tạ Mai.
Cô ấy đứng đối diện tôi, kinh ngạc nhìn tôi.