Bạn Trai Tôi Là Thần Rắn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:51:59
...
“Nghe lời, tin , thả lỏng một chút.” Bác sĩ Trịnh cúi sát gần , hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai .
“Nhớ nhé, mỗi tối khi ngủ đều bức tranh đó, như cô sẽ còn sợ nữa.”
lập tức gật đầu, bác sĩ Trịnh khẽ nhếch môi, lộ một nụ kỳ dị.
“Bây giờ, em càng nên .”
từ từ ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt của , con ngươi vốn đen láy phút chốc hóa thành đỏ như máu, một xoáy lửa đỏ rực như nuốt lấy linh hồn .
Bác sĩ Trịnh nhẹ nhàng nâng tay lên, một nụ hôn nặng nề rơi xuống mu bàn tay .
đờ đẫn ghế, trông như một con rối còn ý thức.
Anh đưa tay vén mái tóc dài của , để lộ chiếc cổ trắng ngần, dịu dàng hỏi: “Cho yêu em, ?”
chút do dự đáp: “Được.”
Lời dứt, bộ vest lập tức rách toạc, một con mãng xà khổng lồ đáng sợ quấn lấy bên , hưng phấn thè chiếc lưỡi rắn đỏ tươi.
Dưới vẻ ngoài nho nhã , ẩn giấu một con quái vật xí kinh hoàng.
...
Khi tỉnh nữa, ba tiếng trôi qua.
ghế sofa trong phòng nghỉ riêng của bác sĩ Trịnh, đắp một chiếc áo vest nam.
ngơ ngác quanh căn phòng, xảy chuyện gì.
“Em tỉnh .” Trịnh Quân mang đến một ly nóng đặt lên bàn .
“Em thấy ?”
gạt chiếc áo vest , bình tĩnh dậy: “Sao ngủ quên ?”
Trịnh Quân: “Em nhớ gì ?”
đầy khó hiểu, nghiêm túc giải thích: “Gần đây em nghỉ ngơi , chất lượng giấc ngủ kém. bảo em nhắm mắt thư giãn một chút, ai ngờ em ngủ gục luôn khi còn đang .”
“Không còn cách nào, đành bế em phòng nghỉ cho em ngủ một giấc thật ngon.”
“Xem em ngủ say, chắc là gặp ác mộng.”
...
Thật sự hiếm … thể ngủ ngon và yên bình đến ở nơi .
Không còn con quái vật kinh hoàng , cũng còn cảm giác ngột ngạt như bóp nghẹt, chỉ còn mùi hương dịu nhẹ, an ủi lòng .
Mùi hương đó đến từ chiếc áo vest.
Trịnh Quân đột nhiên xuống cạnh , thuần thục vòng tay ôm vai , để tựa lòng .
Mùi hương quyến rũ xộc thẳng não, ngay lập tức tê liệt thần kinh .
ngoan ngoãn dựa n.g.ự.c , say mê mùi hương , tay cũng vòng qua ôm eo .
“Anh sắp tan , tối nay hai cùng ăn nhé.”
trả lời, đầu óc hỗn loạn.
Khi vẫn còn đang m.ô.n.g lung, Trịnh Quân nhẹ nhàng hôn lên trán .
trợn to mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
bật dậy khỏi , ánh mắt tràn đầy bối rối.
Trịnh Quân mật véo nhẹ má :
“Sao thế? Em thấy khỏe ở ?”
“Em nữa, chỉ cảm thấy chút hoang mang.”
“Không , sẽ luôn ở bên em.” Trịnh Quân mỉm dịu dàng, “Có lẽ dạo em quá mệt .”
Anh ôm lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi . Sau đó dần dần siết chặt hơn, nụ hôn ngày càng mãnh liệt, thậm chí trở nên dữ dội.
đặt tay lên n.g.ự.c , cảm giác như sắp nuốt chửng khiến hoảng sợ.
Không qua bao lâu, cuối cùng cũng chịu buông .
“Sao em?” Trịnh Quân lo lắng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-toi-la-than-ran/chuong-2.html.]
điều gì cụ thể, chỉ cảm thấy thứ đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt Trịnh Quân đầy lo âu:
“Anh sai điều gì ? Anh khiến em vui ?”
Trước những cử chỉ mật của Trịnh Quân, trong lòng trào dâng sự kháng cự.
Rõ ràng là bạn trai , nhưng cảm thấy thật xa lạ.
Ánh mắt Trịnh Quân chằm chằm , như đang cố từng biểu cảm gương mặt .
...
Trịnh Quân đưa đến nhà hàng mà hẹn .
Sau khi xuống, bí ẩn lấy từ trong áo vest một chiếc hộp và đưa cho : “Mở xem .”
Dưới ánh mắt hiệu của , tò mò mở hộp , chỉ thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang yên tĩnh bên trong.
“Cái là gì ?” giả vờ .
“Lạc Lạc, chúng kết hôn .”
chằm chằm chiếc nhẫn, đầu óc trống rỗng, nên trả lời Trịnh Quân như thế nào.
Có lẽ sự do dự của , Trịnh Quân mỉm vô cùng dịu dàng:
“Em cần vội trả lời , dù đây cũng là chuyện cả đời, cần suy nghĩ cẩn thận.”
“Không cả, thể đợi.”
“Mọi thứ đều là do đủ , là quá vội vàng.”
Anh khiến trong lòng dâng lên một chút cảm giác áy náy.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm .” Trịnh Quân cầm đũa gắp thức ăn cho .
Thịt cá.
“Lạc Lạc, em nếm thử món cá ở đây , tin là em sẽ thích.”
Ăn tối xong, đưa về nhà.
và sóng bước bên , ánh đèn đường vàng vọt lầu khu chung cư kéo dài bóng hai thành một vệt nghiêng nghiêng.
Bóng chân Trịnh Quân như một vũng mực đen đặc, hưng phấn và kỳ dị, vặn vẹo trườn về phía chân .
Từng luồng lạnh len lỏi khắp cơ thể, nhịn mà ôm chặt lấy cánh tay.
[Cô thật .]
[Chúng sắp kiềm chế nữa .]
Vũng mực đen từ từ hóa thành một chiếc đuôi, chầm chậm chạm giày cao gót của , định quấn lên bắp chân thì…
Bất ngờ, Trịnh Quân bước tới, giẫm mạnh lên cái đuôi đang nghịch ngợm .
[A! Đau quá!]
Cái đuôi lập tức rũ xuống, vội vàng co rút về cơ thể chính.
Hình như thấy âm thanh gì đó. định mở miệng hỏi thấy thì…
Không đợi mở miệng, Trịnh Quân cởi áo vest khoác lên :
“Trời lạnh , chú ý giữ ấm.”
“Về , ngủ sớm một chút, hôm nay em chắc sẽ gặp ác mộng .”
kéo chặt áo vest , mỉm với :
“Anh cũng , nhớ mặc ấm .”
Sau khi lưng rời , Trịnh Quân vẫn yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng lưng .
Con ngươi của từ từ chuyển sang màu đỏ máu, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Đừng vội… cô sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ‘chúng ’.”
“Rồi sẽ một ngày, trái tim cô sẽ lấp đầy .”
“Cô sẽ chủ động đến gần .”
[Hoàn]