Bạn Trai Tôi Yêu Thế Thân
Chương 1
1
“Thì ra để đàn ông thay lòng, chỉ cần một năm.”
Bạn bè đều đang bênh vực tôi.
Hôm nay là tiệc chào đón tôi.
Ra nước ngoài một năm, tôi gần như làm việc không ngừng nghỉ để vội trở về.
Nhưng mọi người lại nói, Tưởng Mặc có người yêu mới rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái kia, trong lòng tôi có một sự khó chịu khó diễn tả bằng lời.
Bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta là trong một tấm ảnh chụp.
Khi ấy tôi vừa ra nước ngoài, Tưởng Mặc đã gửi tấm ảnh đó đến.
Anh ta nói: “Anh cứ tưởng là em.”
Tôi nói đùa với anh ta: “Sao hả? Nhớ em à?”
“Ừm, nhớ em. Anh nhận nhầm người, dọa người ta nhảy dựng.”
Bóng lưng trong ảnh chụp thật sự rất giống tôi.
Sau đó vài ngày, Tưởng Mặc đột nhiên nói với tôi: “Chúng ta quay lại làm bạn bè đi.”
“Tại sao?”
“Sợ em xao nhãng chuyện học hành, chờ em về nước rồi mình hẹn hò cũng được.”
Bởi vì một câu này, tôi đã tranh thủ từng giây từng phút để hoàn thành luận văn, kết thúc cuộc sống du học ở nước bạn.
Thế mà đến tận đêm nay, tôi mới biết được anh ta đã có bạn gái rồi.
Cô gái kia tên là Tô Miên.
Là đàn em khóa dưới của Tưởng Mặc.
2
Sau một hồi nói chuyện, Tưởng Mặc dẫn Tô Miên quay trở lại.
Đôi môi Tô Miên hơi sưng lên, còn đè một lớp son mới để che dấu.
Viền mắt ươn ướt.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.
Đi lâu như thế, chắc chắn không đơn giản chỉ là đi vệ sinh.
Tưởng Mặc nhẹ nhàng cười nói: “Xin lỗi nhé, tính tình cô ấy hơi mềm yếu, tôi phải an ủi một chút.”
Cảnh tượng này làm đau mắt tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Mọi người vốn đang bênh vực kẻ yếu là tôi, lại lập tức thay đổi nét mặt: “Cưng vợ là chuyện nên làm, nên làm mà.”
Bạn thân của Tưởng Mặc cười nói: “Cậu phải đối xử thật tốt với chị dâu đấy. Cô ấy đã ở cạnh cậu trong những lúc khó khăn nhất, người ân cần như thế rất khó tìm, tốt hơn nhiều người cứ thích bay cao bay xa.”
Tôi yên lặng uống một hớp nước chanh, trong miệng đắng nghét.
Trong mắt bọn họ, là tôi đá Tưởng Mặc.
Nhưng chỉ có Tưởng Mặc biết rõ tại sao một người hướng nội như tôi lại cắn răng đến nơi đất khách quê người để học tập.
Tô Miên chú ý đến tôi, kéo tay Tưởng Mặc, nhỏ giọng nói: “Cô ấy trông giống em quá.”
Tưởng Mặc mỉm cười: “Nói linh tinh gì đấy, em là người đẹp nhất.”
Gò má Tô Miên lại càng đỏ hơn, tựa như đang e thẹn: “Anh, anh đừng như thế mà…”
Ánh mắt Tưởng Mặc chợt lóe lên chút thích thú, dường như cảm thấy phản ứng này của cô ta rất đáng yêu.
Mọi người chuyển chủ đề, bắt đầu nói về tôi.
“Nghe nói cậu chỉ tốn hai năm là hoàn thành được chương trình học ba năm, cách đây không lâu còn phải vào bệnh viện, có chuyện gì thế?”
Nụ cười của tôi có chút miễn cưỡng: “Nóng lòng về nhà quá nên không màng đến chuyện ăn uống, bị bệnh dạ dày, sau này chăm sóc dần là khá lên thôi.”
Mọi người lén quan sát phản ứng của Tưởng Mặc.
Anh ta rũ mắt, đang gỡ thịt cua cho Tô Miên.
Lạnh nhạt thật đấy.
3
Lại nói, thời gian tôi và Tưởng Mặc ở bên nhau không chỉ là tám năm.
Từ hồi mẫu giáo bập bẹ tập đọc, đến những năm trung học ngây thơ non nớt, lại đến thời đại học, chúng tôi đã làm bạn với nhau rất lâu.
Tưởng Mặc từ một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đứng trước cửa chờ tôi thu dọn sách vở, biến thành một người đàn ông thành công đậu xe dưới công ty đón tôi tan tầm.
Cho nên mọi người đều tưởng rằng, chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi.
Nhưng hôm nay, Tưởng Mặc đeo một cặp nhẫn đôi mới, tay đan tay với một người phụ nữ khác.
Ánh mắt tò mò của Tô Miên không ngừng lướt tới lướt lui trên người tôi.
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ hòa nhã với nhau, cô ta đột ngột hỏi: “Chị ơi, sao chị lại chia tay với anh ấy vậy ạ?”
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Tưởng Mặc nhếch môi, cực kỳ dung túng cô ta: “Không phải trước kia anh đã kể với em rồi à, sao còn hỏi.”
Tô Miên dẩu môi: “Ai mà biết được anh có lừa em hay không.”
Tôi dời mắt đi, trả lời một cách hời hợt: “Con người sẽ luôn thay đổi, ví dụ như tình cảm. Cô xem, bây giờ anh ta đang thích cô đấy thôi.”
Cô ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tưởng Mặc, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Em không có ý đó, em chỉ là…”
Tưởng Mặc liếc mắt nhìn về phía tôi lần đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt rất lạnh lùng, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: “Trình Hoan, đủ rồi đấy.”
Trong mắt anh ta, ngay cả một câu trả lời bình thường của tôi cũng là đang gây hấn với Tô Miên.
Bầu không khí này khiến tôi vô cùng khó chịu, tôi đặt giấy ăn xuống, đứng dậy.
“Ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút.”
Rời khỏi phòng bao, tôi gần như cạn kiệt sức lực.
Không ai nói cho tôi biết anh ta đã có người yêu mới.
Cho dù hai tháng trước, tôi đã báo tin với Tưởng Mặc, nói: “Em sắp về nước rồi.”
Anh ta còn đáp: “Chào mừng em trở về.”
Trong phòng vệ sinh thoang thoảng một mùi hương vừa quái lạ vừa mập mờ.
Tôi chống tay lên bồn rửa, vặn vòi nước, rất muốn bật khóc.
Nhưng tôi biết, bọn họ là một cặp bình thường.
Đã chia tay rồi, không đáng để dây dưa.
Đột nhiên, cửa phòng vệ sinh bị người ta đẩy ra.
Một giọng nói đây hoang mang và hoảng hốt truyền đến: “Xin lỗi, em để quên son môi ở chỗ này.”
Là Tô Miên.
Cô ta nhìn thấy vẻ mặt đầy lúng túng của tôi, sửng sốt một hồi, sau đó mới ấp úng, giấu đầu lòi đuôi:
“Lúc nãy, bọn em… không làm gì cả…”
Giấy vệ sinh trong thùng rác.
Thỏi son rơi trên bồn rửa mặt.
Cùng với hai dấu tay một nhỏ một lớn trên mặt gương.
Không có cái nào là không nhắc nhở tôi lúc nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô ta lại muốn vạch rõ lớp màn ấy, làm tôi khó chịu hơn.
Tôi hít sâu một hơi, nhường lại bồn rửa để cô ta lấy đồ của mình đi.
Nhưng Tô Miên lại đứng lại trước gương, bắt đầu kiểm tra thỏi son.
“Lúc nãy anh ấy đột ngột như vậy, không biết thỏi son có bị gãy không nữa.”
Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn mặt gương, có chút buồn bực:
“Chị ơi, chị có khăn giấy không, em muốn lau mấy vết đi… Đều tại anh ấy hết, còn nói là sẽ không bị người ta phát hiện.”
Cô ta vẫn dùng dáng vẻ yếu thế kia để mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của mình.
Tôi không nói một lời nào, xoay người đi ra ngoài.
4
Tô Miên đi theo tôi vào phòng bao, rồi nhanh chóng rơi xuống hai giọt nước mắt đau khổ.
Tưởng Mặc nắm tay cô ta, nhíu mày: “Cô ấy nói gì rồi?”
“Yên tâm, ở đây không ai có thể ức hiếp em được.”
Bạn thân của anh ta đã uống quá nhiều, gật đầu lẩm bẩm: “Đúng thế…”
“Cô đã cùng anh Mặc trải qua nhiều chuyện như thế, tại sao cô ta vừa về, cô lại phải nhường lại cho cô ta? Cô ta dựa vào đâu chứ?”
Một câu này đã thổi bùng lửa giận của tôi.
“Nói gì sao?”
“Cái gì?”
Tôi ngước mắt lên, kiềm chế đôi môi hơi run rẩy: “Không phải anh muốn biết cô ta đã nói gì sao? Cô ta nói, sau khi anh làm chuyện đó với cô ta trong nhà vệ sinh thì quên lau gương đi, làm hại cô ta phải lau lại lần nữa.”
Mọi người không hẹn mà cùng bày ra vẻ mặt chán ghét.
Sắc mặt Tô Miên trắng bệch: “Chị có thể im đi không…”
Tôi tức đến mức cả người phát run: “Tưởng Mặc, nếu anh không nhận được lợi ích gì từ thành quả học tập của tôi, thì anh có thể mắng tôi, nhưng anh không có tư cách này đâu.”
Tôi siết chặt nắm tay, cất cao giọng: “Xin hỏi anh Tưởng, anh đã nghe rõ những gì tôi nói chưa?”
5
Cơn giận của tôi chợt bùng nổ.
Tôi ném mạnh đôi đũa ngay trước mặt Tưởng Mặc và Tô Miên.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Tưởng Mặc sa sầm mặt mày, không nói lời nào.
Tô Miên bị dọa đến phát khóc, trốn trong lồng ngực anh ta.
Tôi lạnh mặt đi ra ngoài, bước chân không dừng lại.
Mùa mưa đã qua, không khí lạnh tràn ngập khắp thành phố này.
Tôi đứng bên vệ đường, nhận một cú điện thoại.
Sau khi nghe máy, có mấy giây im lặng.
Sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng.
“Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Cảm xúc của tôi chợt vỡ òa.
“Giáo sư, em xin lỗi.”
Trong khoảng thời du học ngắn ngửi, nếu nói đến một người có thể khiến tôi nảy sinh lòng kính trọng, thì đó chính là giảng viên của tôi – Kiều Đình.
Mới hơn ba mươi tuổi đã trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất tại Trung tâm Y học MO.
Anh có rất nhiều thành tựu nổi bật trong lĩnh vực y sinh.
Trước kia, bởi vì chuyện tôi quay về nước, chúng tôi đã từng nảy sinh mâu thuẫn gay gắt.
Kiều Đình nói bằng một giọng lạnh lùng trước giờ chưa từng có:
“Trình Hoan, em là học trò mà tôi quý mến nhất, tôi không có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của em, nhưng theo quan điểm của tôi việc kết thúc chương trình học sớm là một quyết định cực kỳ thiếu sáng suốt, việc nghiên cứu của em không nên dừng lại ở đây.”
Song tôi vẫn về nước.
Một mình xông xáo, gặp phải trở ngại, đi vào ngõ cụt.
Tôi đã sẵn sàng nhận những lời chế giễu.
Nhưng Kiều Đình lại nói: “Tôi sắp lên máy bay rồi, chờ tôi hạ cánh rồi nói sau.”
“Thầy đi đâu ạ?”
“Ngày mai có một buổi hội thảo học thuật ở thành phố của em.”
“Trình Hoan.” Anh gọi tên tôi: “Ai cũng có lúc rẽ nhầm đường, em có thể chọn lựa tiếp tục con đường trước đó, cũng có thể lựa chọn quay lại đường chính. Tôi hy vọng mình có thể nhìn thấy em ở đó.”
Tôi nhìn bầu trời đêm, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc nói câu này.
Nhã nhặn khiêm tốn.
Thông minh nho nhã.
Tôi lau nước mắt, giọng nói khàn đi: “Em biết rồi, giáo sư.”
Tôi thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố, cùng một khu chung cư với Tưởng Mặc.
Ban đầu là vì muốn ở gần anh ta một chút.
Bây giờ lại trở thành chỗ khó chịu nhất.
Bạn thân của Tưởng Mặc gọi điện thoại đến đúng lúc tôi đang kéo rèm cửa sổ.
Nói đến cũng khéo, từ cửa sổ căn hộ của tôi nhìn sang phía đối diện là có thể nhìn thấy phòng khách của nhà Tưởng Mặc.
Lúc này có hai người đang đứng trước cửa sổ.
Tô Miên giống như cây bồ liễu, mềm mại bám lên người Tưởng Mặc.
Rèm cửa lay động, quấn quýt mặn nồng.
Trong điện thoại, người bạn thân của Tưởng Mặc vẫn còn đang lải nhải:
“Trình Hoan, chỗ tôi có một căn hộ, còn trống, ở ngoại thành, cô chuyển đến đây đi, đừng quấy rầy bọn họ nữa.”
“Cô ấy nghe lời hơn cô, hiểu chuyện hơn cô, biết bầu bạn hơn cô, cô thử nghĩ kỹ lại xem cô kém hơn chỗ nào.”
Thật ra tôi không có hứng thú đáp trả người bạn này của Tưởng Mặc, nếu không phải anh ta cứ khăng khăng nói mấy lời ngu ngốc kia.
“Không phải là anh thích Tô Miên đấy chứ?” Tôi cắt ngang lời anh ta.
“Gì cơ?”
“Tôi nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau này.”
Người bạn kia của Tưởng Mặc sửng sốt, sau đó lại như có tật giật mình, tức giận mắng: “Trình Hoan, đầu cô có vấn đề đúng không?”
Anh ta hung hăng ném vỡ điện thoại.