Băng Qua Núi Tuyết Để Trùng Phùng - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Cứ tưởng anh là người Mỹ, tôi dùng văn hóa Trung Hoa "thâm sâu vi diệu" để trêu chọc anh.
"Silas, anh nhớ kỹ nhé, người xấu mới yêu đương, người đẹp mua điều hòa."
"Silas, anh có biết không? Một tiếng rưỡi bằng ba tiếng rưỡi."
"Silas, anh đến Quảng Tây gọi người ta là 'má lầu', đó là lời khen cao nhất dành cho người Quảng Tây, họ sẽ nhiệt tình cho anh ăn 'trái cây ngon'."
"Silas, vài ngày nữa anh có thể đến Thượng Hải tìm tôi chơi, vì vài ngày nữa tôi sẽ đi rồi, vừa hay anh có thể đến tay không."
"Silas, tôi đố anh, 'Mười năm sinh tử lưỡng mang mang', năm năm sinh tử mấy mang mang?"
"Silas, tôi ra lệnh cho anh phải sinh cho tôi một đứa con!"
Cuối cùng, Silas cũng trả lời tôi, còn trả lời rất đậm chất văn hóa dân tộc.
Anh nói...
"Mẹ kiếp, tôi chỉ là du học sinh ở Mỹ thôi."
"Tôi là người Trung Quốc!"
"Tôi nghe hiểu tiếng Trung Quốc!!!"
Hai mắt tôi tối sầm lại, suýt chút nữa rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
1
Silas là ca sĩ người Mỹ mà tôi yêu thích nhất. Kể từ khi anh ấy đăng ký tài khoản Weibo, ngày nào tôi cũng cần mẫn gửi tin nhắn "hỏi thăm" đầy yêu thương.
"Silas, buổi sáng tồi tệ! Anh phải nhớ rằng buổi sáng không có ai tốt cả! Những người chúc anh buổi sáng tốt lành đều không có ý tốt!"
"Silas, tôi không có ác ý, chỉ là đùa với anh thôi, bạn bè thân thiết đều như vậy cả. Không có ý gì khác, hy vọng có thể làm phiền đến anh."
"Silas, vài ngày nữa anh có thể đến Thượng Hải tìm tôi chơi, bởi vì vài ngày nữa tôi sẽ đi rồi, vừa hay anh có thể đến tay không."
"Có thích phú bà bá đạo không? Hửm? Nói đi! Đợi chị đây nhận được tiền nhuận bút, sẽ mua trọn gói Spotify cho anh!"
"Silas, hôm nay anh đã viết bài hát nào chưa? Viết chưa? Viết chưa? Đã ba ngày trôi qua kể từ khi anh phát hành bài hát trước rồi! Ba ngày! Hai trăm năm mươi chín nghìn hai trăm giây! Anh nhất định đã viết được hai mươi album rồi nhỉ? Mau phát hành hết chúng đi! Nhanh nhanh nhanh!"
"Silas, tôi ra lệnh cho anh phải sinh cho tôi một đứa con!"
Tôi vừa gửi vừa cười như nắc nẻ.
Đúng lúc bạn cùng phòng xách hai túi lẩu cay tê trở về, cô ấy thò đầu vào từ cửa, lộ ra vẻ kinh hãi: "Bé cưng, cậu... đột nhiên phát bệnh à?"
"A! Tớ đang gửi mấy lời tán tỉnh 'crush' đây!" Tôi giơ điện thoại lên, cô ấy liếc nhìn màn hình, lập tức cười phá lên cùng tôi.
"Cậu đó!" Cô ấy bất lực gõ đầu tôi: "Thực ra, 'crush' là cách nói trong fandom, mà Silas là nghệ sĩ thuần âm nhạc, không tham gia tuyển tú, không có sân khấu, thậm chí còn chưa từng lộ mặt, gọi anh ấy như vậy không hợp lý lắm đâu?"
"Á! Thì ra là vậy!" Tôi vội vàng xé túi lẩu cay tê.
Bạn cùng phòng hạ thấp nhiệt độ điều hòa, rót hai cốc nước đá, trầm ngâm nói: "Ngày nào cậu cũng phát điên như vậy, không sợ bị Silas ghi nhớ sao? Lỡ như anh ấy thật sự xem tin nhắn riêng trên Weibo, sau đó lại nổi hứng phiên dịch thì sao?"
"Ghi nhớ thì càng tốt!" Tôi búng tay: "Chẳng phải tớ còn cố tình giới thiệu bản thân trong tin nhắn riêng sao!"
"Giới thiệu thế nào?"
"Tớ nói.” Tôi nuốt một miếng chả cua: "Em là ~ Từ Tuấn Đại (nghẹn ngào)!"
Bạn cùng phòng cười như gà kêu.
2
Người sống lành mạnh đều biết, no bụng không nên nằm, vừa ăn đồ nóng xong cũng không nên ăn đồ lạnh.
Nhưng tôi không sống lành mạnh, cho nên tôi hạnh phúc ợ một hơi có mùi lẩu cay tê vừa lăn lộn trên sofa vừa xé túi kem que cắn dở, lướt điện thoại, tiện tay gửi cho Silas hai đoạn tin nhắn dài "thả thính", coi hộp tin nhắn riêng tư mà anh ấy có lẽ cả đời sẽ không bao giờ trả lời thành sổ ghi chép truyện cười:
"Silas, anh có hứng thú học tiếng Trung không? Anh nhớ kỹ nhé! Cá sống là cá chết; chờ đèn đỏ là đang chờ đèn xanh; cafein đến từ quả cà phê; cứu hỏa là dập lửa; trước khi sống là trước khi chết; 'mặc kệ anh' là 'không cần anh quan tâm'; ngồi thang máy là đứng thang máy; về nguyên tắc có thể là không được, về nguyên tắc không được là được; đại thắng địch quân là đại bại địch quân; hộp đêm là để uống rượu, khách sạn là để qua đêm; vũ trụ có trạm không gian, quá đông thì không có trạm không gian."
"Silas, anh xem 'Train to Busan' chưa? Thoát được khỏi sáu toa tàu đầy thây ma, nhưng lại không thoát khỏi lòng người ở một toa tàu, điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng một khoang hơn sáu khoang, xúc xích Vua của các Vua, thạch rau câu tôi muốn Hi Chi Lang, Hi Chi Lang, không giống bình thường, Marco Polo là gạch men, có thể dán tường, có thể lát sàn, dùng sức mới có thể tạo ra kỳ tích!"
Tôi đang cười đến đau bụng, thì khung thông báo tin nhắn WeChat đột nhiên hiện lên, là chị Liễu, biên tập viên mới phụ trách gần đây, gửi đến:
"Chị của em ơi, hôm nay là sinh nhật nam chính, em đã viết phiên ngoại chúc mừng sinh nhật chưa?"
"Bộ 'Giang Nam Có Quýt Ngọt' của chúng ta đang đàm phán bản quyền phim truyền hình rồi, làm ơn để tâm một chút đi, chị gái tốt của tôi ơi?”
Nụ cười của tôi lập tức cứng đờ.
Sinh nhật nam chính? Hả? Nam chính sinh nhật ngày mấy nhỉ?
22 tháng 6? Hạ chí? Hôm nay?!
Nhưng máy tính của tôi mang đi sửa rồi! Tôi còn chưa động bút! Chẳng lẽ tôi phải dùng bàn phím điện thoại để gõ tay sao? Aaaaa cứu mạng!
Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có một chiếc máy tính cũ phủ bụi, vì phản ứng chậm chạp, nên sau khi bị loại đã bị nhét bừa vào một cái tủ nào đó.
Vậy vấn đề là, rốt cuộc là cái tủ nào?
Tôi chật vật lăn xuống khỏi ghế sofa, bắt đầu điên cuồng lục tung các ngăn tủ, không quên tự "buff" cho mình mấy câu thần chú:
"Trời linh linh đất linh linh Quan Âm Bồ Tát mau hiển linh! Thái Thượng Lão Quân mau mau hiển linh! God bless me! Aaaa! Cứu tôi với cứu tôi với ai đó cứu tôi với!"
Dời một đống sách vở giấy tờ linh tinh sang một bên, một tấm bưu thiếp đột nhiên bay ra từ trong kẹp của một cuốn sách.
Mặt trước của tấm bưu thiếp là phong cảnh khu trượt tuyết núi Confidence ở Bắc Mỹ vào ban đêm, bầu trời đêm trong vắt, có thể nhìn thấy rõ vô số vì sao.
Tôi nhặt nó lên, lật ra mặt sau, là chữ viết của chính tôi.
[Ngày 22 tháng 6, Hạ chí, lễ Tự Do ở núi Confidence, Bắc Mỹ.
Thân gửi S, chúng ta đã từng gặp nhau trong tuyết.]
Một đoạn hồi ức đậm sâu lập tức ùa về trong tôi.
3
Vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, tôi đã đạt được tự do tài chính nhờ viết tiểu thuyết, một mình đi du lịch, khi trượt tuyết ở núi Confidence, Bắc Mỹ thì gặp S.
Hôm đó hình như là ngày lễ gì đó của địa phương, xung quanh khu trượt tuyết có rất nhiều người. Vốn dĩ tôi trượt không giỏi, có người nhìn lại càng không dám trượt, dứt khoát không ép mình nữa, trả lại đồ bảo hộ cho cửa hàng cho thuê thiết bị,
Bầu trời đêm trong xanh, rộng mở, tiếng gió thổi vi vu, đám đông và ánh đèn ở phía xa đan xen, kỳ lạ thay lại khiến lòng người bình yên, tĩnh lặng.
Chính vào lúc này, tôi chú ý đến chàng trai kia. Anh đứng dưới một cây vân sam, xuất thần nhìn về phía mặt trăng ở đằng xa, khẽ ngân nga một đoạn giai điệu vui tươi, nhìn nghiêng có thể thấy là một người châu Á trẻ tuổi, đẹp trai.
Là một fan cứng của Silas, tôi lập tức nhận ra bài hát này...
‘Whispering Serenade’ Tên tiếng Trung được dịch rất có ý cảnh, gọi là "Lắng nghe sao trời bên tai”.
Silas thích những bản nhạc có cảm xúc mãnh liệt, đây là một trong số ít những bài hát dịu dàng, vui tươi của anh.
Chàng trai này cũng là fan của Silas sao? Tôi không kiềm được cười cong cả mắt, lặng lẽ đứng yên tại chỗ, nghe anh khẽ hát. Giọng hát của anh rất đặc biệt, sự trong trẻo, tươi mới đặc trưng của thiếu niên và chút khàn khàn hòa quyện vào nhau, giống như ánh sao chầm chậm chảy vào tim tôi, ngay cả linh hồn cũng cảm thấy dễ chịu.