Báo Ân
Chương 2
Phu nhân cầm chuỗi hạt Phật tử đàn nhỏ, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về phía con trai, bà tức giận nói: “Có chuyện quan trọng gì, nhất định phải gọi mọi người đến, chẳng lẽ ngươi không biết tam ca nhi thân thể không thỏa mái sao.
Tiêu bá bá đặt chén trà mạnh xuống bàn: “Dung nhi hiểu lễ nghĩa nhất, đã gọi chúng ta đến, khẳng định có chuyện quan trọng. Dù sao ngươi cũng rảnh rỗi cả ngày, nghe đứa trẻ nói vài câu, có thể làm lỡ việc gì của ngươi chứ?”
Nói xong, Tiêu bá bá mỉm cười nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy Dung nhi?”
Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu với Tiêu bá bá: “Xin ngài giải trừ hôn sự của ta và tam gia.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong hoa sảnh đều kinh ngạc.
Phu nhân hiển nhiên không tin, lạnh lùng cười nhạo, tiếp tục nhắm mắt vuốt chuỗi Phật châu của mình.
Tiêu bá bá trừng mắt nhìn Tiêu Dịch, đỡ ta dậy, ôn tồn cười nói: “Ta nghe người hầu nói chuyện phiếm, nói chiều hôm qua con đi đưa canh cho Dịch nhi, nó lại làm mặt lạnh với con? Thằng nghịch tử không biết điều này!”
Ta ngắt lời Tiêu bá bá, đập đầu xuống đất: “Xin ngài giải trừ hôn ước!”
Tiêu bá bá đứng dậy, cau mày không vui nói: “Được rồi, đừng giở tính trẻ con nữa. Nam nữ chung sống, khó tránh khỏi va chạm, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, bá bá coi như hôm nay chưa nghe thấy!”
Ta hít sâu một hơi, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Tiêu Dịch.
Nhớ đến sự khinh thường và trêu chọc của hắn, ta liền hận, ta tức giận.
Ta hung ác nhẫn tâm, vung tay tát Tiêu Dịch một cái.
Chát!
Tiếng tát giòn giã vang khắp hoa sảnh, nha hoàn bưng trà sợ đến nỗi làm rơi cốc.
Đầu Tiêu Dịch bị đánh lệch sang một bên, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng đỏ lên.
Tiêu Dịch há hốc miệng, tức giận trừng mắt nhìn ta.
Phu nhân không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy.
Ta quay người, cười rạng rỡ với Tiêu bá bá: “Bá bá, con nghiêm túc về chuyện hủy hôn. Tam gia không thích con, vừa hay, con cũng ghét hắn. Con là một nha đầu thôn quê vô phép tắc, nếu chúng ta thành hôn, nhẹ thì cãi vã động tay, nặng thì…”
Ta không nói hết lời, quay người bỏ đi.
7.
Ra khỏi hoa sảnh, một cơn gió lạnh thổi tới.
Trước đây ta tưởng rằng đoạn tuyệt sẽ rất đau nhưng thực ra khi làm rồi, ta phát hiện không khó đến vậy.
Ánh nắng thật đẹp.
Tiêu bá bá dường như bị ta chọc tức đến nỗi bệnh cũ tái phát, phu nhân trong hoa sảnh vội vàng kêu to, mau gọi đại phu, người hầu bận rộn không ngừng.
Ta muốn đi xem Tiêu bá bá nhưng ta biết, không thể quay đầu lại.
Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, đột nhiên có người gọi ta từ phía sau.
“Hải Dung!”
Ta đứng im tại chỗ.
Không lâu sau, Tiêu Dịch khập khiễng đi đến trước mặt ta.
Hắn không hề thấy vẻ bệnh tật, thần sắc nhẹ nhõm vui vẻ, như thể tảng đá đè trên đầu đột nhiên được gỡ bỏ.
“Ta, ta…”
Tay Tiêu Dịch kích động tay run nhè nhẹ, cuối cùng, hắn thốt ra ba chữ: “Cảm ơn ngươi.”
Ta cười nhạo.
Thấy ta không nói gì, Tiêu Dịch có vẻ hơi ngượng ngùng, đột nhiên chắp tay, hành lễ với ta.
“Hải cô nương, chuyện trước đây ta có nhiều lời xúc phạm, mong cô nương thứ lỗi.”
Ta ừ một tiếng, cố nén nước mắt, ngẩng cao cằm: “Đều qua rồi, dù sao ta cũng đã đánh trả rồi.”
Tiêu Dịch cười khẽ, sờ má mình.
Hắn chống gậy đứng dậy, hiếm khi có biểu cảm khác ngoài lạnh nhạt và căm hận với ta, khóe mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Ta vẫn luôn biết nàng là cô nương tốt, là ta không xứng với nàng. Còn nữa… Cảm ơn nàng đã thành toàn cho ta và biểu muội Khinh Yên.”
Ta vẫy tay, mỉm cười rời đi.
Quá khứ ta đã có một giấc mơ đẹp vô cùng, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện ra thì ra khoảng cách giữa mây và bùn đất xa đến vậy.
Tiêu Dịch, ta thích chàng đến đây là hết.
Tha thứ ta không nói ra lời chúc phúc, từ nay cầu về cầu, đường về đường, mong không gặp lại.
8.
Khi ta đi đến cửa hậu, đột nhiên phát hiện phía trước có một bóng người rất quen thuộc, hóa ra là Đường Nguyên.
Hắn có vẻ hơi đau đớn, mặt tái nhợt, hơi cúi người, thỉnh thoảng lại rên rỉ.
Người đỡ hắn là hạ nhân của bếp sau – Côn Tử.
“Sao vậy?” Ta bước nhanh đến hỏi.
Đường Nguyên thấy là ta, cười khiêm nhường ôn hòa, đứng thẳng người như không có chuyện gì, năm nay hắn mới mười sáu tuổi, vẫn chưa phát triển hết, còn thấp hơn ta hai ngón tay.
“Cô nương sao lại đến đây?” Đường Nguyên cười hỏi.
Ta thấy trán hắn toát mồ hôi lạnh, người hơi run rẩy, rõ ràng là đang cố chịu đựng, vội hỏi: “Rốt cuộc là sao? Có phải người không khỏe không?”
Ai ngờ Đường Nguyên còn chưa kịp nói, Côn Tử bên cạnh đã nhếch mép: “Cô nương còn hỏi, vì để trút giận thay cô nương, chiều hôm qua Đường Nguyên đã làm rơi hộp điểm tâm biểu cô nương tặng. Không biết bị tên nào tinh ranh nhìn thấy, lén đi mách với tam gia…”
Đường Nguyên vội vàng xua tay: “Đừng, đừng nói.”
Côn Tử nhanh nhảu: “Tam gia tức giận, sai bếp sau làm bánh, bắt Đường Nguyên ăn hết! Trời ơi, hai mươi đĩa mặn ngọt, thêm hai bát canh vịt già, suýt nữa thì chết vì no.”
Ta áy náy vô cùng, mũi cay cay, nước mắt rơi xuống, cúi đầu: “Xin lỗi, là ta liên lụy đến ngươi.”
Đường Nguyên trừng mắt nhìn Côn Tử, hoảng hốt đến nỗi mồ hôi trên trán chảy càng nhiều: “Không không không, là tam gia thấy ta quá gầy, thương ta, thưởng cho ta chút đồ ăn, không liên quan đến cô nương.”
Nói xong, Đường Nguyên nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc hỏi: “Cô nương sao lại một mình ra ngoài? Sao không có nha hoàn hầu hạ cô nương? Lũ lười biếng này, lại thích ăn đòn rồi!”
“Không cần người hầu hạ, từ nay về sau, ta sẽ không ở Tiêu phủ nữa.”
“A?” Đường Nguyên và Côn Tử đồng thời kinh ngạc.
Ta cười nhạt, kể chuyện hủy hôn vừa rồi cho hai người họ.
9.
Đường Nguyên kinh ngạc mở to mắt, cẩn thận hỏi: “Vậy cô nương, tiếp theo cô nương định đi đâu?”
Ta cụp mắt: “Về quê.”
Đường Nguyên: “Nhưng tổ mẫu của cô nương đã mất, quê nhà không còn ai, hộ tịch của cô nương đã chuyển đến kinh thành từ lâu, không có hộ tịch, cô nương không thể đi đâu được.”
Ta nhẹ cắn môi: “Dù sao ta cũng sẽ không ở lại đây.”
Nói xong, ta cúi đầu đi vòng qua hai tiểu tử, thẳng hướng ra ngoài.
Ai ngờ Đường Nguyên lại đuổi theo.
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Sao, ngươi muốn khuyên ta ở lại sao?”
Đường Nguyên cười nói: “Cô nương đã quyết định rồi, chắc là sẽ không quay đầu lại. Chỉ là cô nương là một cô nương trẻ tuổi yếu đuối, một mình ở ngoài luôn không an toàn, hơn nữa sau khi lão gia tỉnh lại, nhất định sẽ tìm cô nương nói chuyện. Vậy thế này nhé, nô tài sẽ đi đóng xe, đưa cô nương đến ở tạm tại khách điếm bên ngoài, cô nương cũng hãy bình tĩnh suy nghĩ xem sau này một mình sẽ sống thế nào.
Lòng ta ấm áp: “Nhưng ngươi không khỏe, thôi bỏ đi.”
Đường Nguyên nhún vai, vẻ mặt thoải mái: “Không sao đâu, vừa hay đi cùng cô nương, đi lại nhiều hơn, còn có thể tiêu bớt thức ăn.”
Mùng chín tháng chạp, ta rời khỏi Tiêu phủ đã ở hai năm rưỡi.
Buông tha Tiêu Dịch, cũng buông tha cho chính mình.
Ta co ro ngồi trong xe ngựa, Đường Nguyên đi bên ngoài, kéo xe, hướng về nơi xa lạ.
“Đường Nguyên, ngươi là người ở đâu?”
“Ta là người Dương Châu, tổ tiên cũng là thương gia giàu có, chỉ là gia đạo sa sút, lại gặp chiến loạn, mới bán mình vào quốc công phủ làm nô.”
Ta mơ màng buồn ngủ: “Người Dương Châu à, chẳng trách môi hồng răng trắng, sinh ra tuấn tú như vậy.”
Đường phố ồn ào, ta ngủ gật, hình như nghe Đường Nguyên nói:
“Nô tài không đẹp, cô nương mới đẹp.”
…
10.
Ta tạm trú tại một khách điếm nhỏ ở phía nam thành.
Chạng vạng tối, Tiêu bá bá và phu nhân cùng nhau đến đón ta.
Ta thái độ kiên quyết, không đời nào quay về.
Phu nhân thực ra trong lòng rất vui mừng, giả vờ thở dài tiếc nuối, ôm lấy ta, lau nước mắt nói: “Dung Nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, là nhi tử chúng ta không có phúc.”
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phu nhân khen ta.
Cuối cùng, phu nhân lấy ra hai mươi lăm lượng bạc, nhét cho ta, thậm chí còn muốn nhận ta làm con gái nuôi.
Tiêu bá bá đột nhiên lên tiếng, ông nhìn ta chăm chú, trầm giọng hỏi: “Dung Nhi, con đã thực sự nghĩ kỹ chưa? Không hối hận?”
Ta lắc đầu: “Không hối hận.”
Ta thấy Tiêu bá bá thở dài thật sâu, cúi đầu im lặng không nói, trong mắt chứa đựng vẻ phức tạp, mày nhíu chặt, như có tâm sự rất nặng nề.
Một lúc sau, Tiêu bá bá cười khổ, lẩm bẩm một câu ta không hiểu: “Chẳng lẽ là định mệnh? Thôi, sợ là không tránh khỏi.”
Ta khó hiểu hỏi: “Bá bá, không tránh khỏi điều gì?”
“Không có gì.”
Tiêu bá bá ngồi thẳng người dậy, có phần nghiêm túc: “Vì con đã quyết định rồi, bá bá cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ có điều có một số lời, phải nói trước với con.”
“Thứ nhất, sau khi con rời khỏi quốc công phủ, con sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Tiêu gia, như con mong muốn, sống chết không qua lại.
Người ngoài nếu hỏi đến, con cũng nói như vậy.”
Nghe vậy, ta có chút kinh ngạc, trước kia Tiêu bá bá đối xử với ta như nữ nhi ruột, xem ra lần này ta thực sự làm tổn thương trái tim của ông.
“Thật xin lỗi, Tiêu bá bá.” Ta cúi đầu xin lỗi.
Tiêu bá bá mở hộp gấm mang theo, đưa cho ta, nói: “Trong này là một ít tiền, còn có một căn nhà nhỏ ở phía nam thành và giấy tờ nhà của ba cửa hàng, cầm lấy.”
“Không không không.” Ta liên tục xua tay: “Tiểu nữ được ngài và phu nhân chăm sóc, thực sự không dám nhận thêm.”
“Không phải cho không con.”
Tiêu bá bá ánh mắt sâu xa: “Vì con muốn ra ngoài tự lập, vậy thì để bản công xem thử bản lĩnh của con. Những thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu, tổng giá trị khoảng bốn trăm năm mươi lượng. Bất kể con là cho thuê hay làm gì khác, ba năm, ba năm nếu con có thể kiếm được năm mươi lượng, tất cả đều tặng cho con. Nếu kiếm không được, vậy thì bá bá sẽ thu hồi hết, đến lúc đó bất kể con có lang thang đầu đường hay bán mình làm nô, bá bá cũng không quản.”
Lòng ta khẽ động.
Tiêu bá bá là muốn khích lệ ta tự lập tự cường, đợi đến khi ta có năng lực kiếm được năm mươi lượng, vậy thì bất kể ta rơi vào hoàn cảnh nào, đều có thể tự mình đứng lên.
“Được!”
Ta gật đầu đáp ứng chắc nịch.
Ba năm sau, ta sẽ không nhận những sản nghiệp này, toàn bộ đều trả lại cho nhà họ Tiêu.
11.
Tối hôm đó, ta chuyển đến nhà mới.
Căn nhà nhỏ không lớn nhưng lại tao nhã tinh xảo, một lối vào một lối ra, sáu gian phòng, trong viện còn có một hồ cá chép.
Đường Nguyên và Côn Tử lúc chiều rảnh rỗi đến giúp ta dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.
Bọn họ rất hâm mộ ta, có thể tự lập môn hộ, trong tay còn có gia sản dồi dào như vậy, hỏi ta sau này định làm gì.
Ta đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Căn nhà nhỏ có nhiều phòng, một mình ta ở thì lãng phí, ta muốn tìm một người thích hợp cho thuê, như vậy vừa có bạn, vừa có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
Còn ba cửa hàng kia, đều ở trên phố đông đúc nhất, ta định cho thuê hai cửa hàng, giữ lại một cửa hàng cho mình.
Ta muốn thử kinh doanh nhưng chưa nghĩ ra sẽ kinh doanh gì.
Ra vào bận rộn một tháng, ta phát hiện ra mình có một nhược điểm rất lớn.
Không biết nhiều chữ, không biết xem sổ sách.
Đây là một vấn đề rất lớn, ta nảy ra một ý định, mời một nữ tiên sinh đến dạy ta đọc sách.
Nói ra thì cũng buồn cười.
Hai năm trước, phu nhân chê ta không ra gì, đích thân dạy ta viết chữ.
Ta thực sự đau đầu, nhìn thấy sách là muốn chết.
Ta thà theo đầu bếp học nấu ăn nấu canh, cảm thấy hầu hạ Tiêu Dịch thật tốt, so với cái gì cũng tốt hơn.