Báo Ân
Chương 4
17.
Khi ta gặp lại Đường Nguyên, ta đã vô cùng kinh ngạc.
Quần áo của hắn bị roi quất rách nát, trên mặt đầy những vết bầm tím, tóc tai bù xù như ổ gà.
“Cẩn thận chút!”
Ta vội vàng chạy đến, cùng Côn Tử một trái một phải đỡ hắn, đi về phía xe la.
Trong nháy mắt, ta đột nhiên phát hiện ra một điều, cuối năm ngoái tên nhóc này còn chưa cao bằng ta, mới nửa năm trôi qua, hắn đã cao hơn ta một cái đầu.
“Ai!” Đường Nguyên thở ra không vào, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ xấu hổ: “Lại để cô nương chê cười rồi.”
Ta cong môi nói: “Không phải chuyện đùa đâu, ta đã bỏ ra sáu trăm lượng để chuộc ngươi đó.”
Đường Nguyên kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái gì! Cái này, cái này, cái đó, cái đó…”
Ta phì cười: “Cái này cái nọ gì chứ, lừa ngươi thôi, tam gia đã tặng ta khế ước của ngươi rồi.”
Côn Tử bên cạnh chen vào: “Ồ, ngươi không biết Hải cô nương lợi hại thế nào đâu, chọc cho tam nãi nãi tức đến bốc khói, nghe nói con mụ chằn tinh đó đang cãi nhau với tam gia trong phòng.”
Má Đường Nguyên hơi ửng hồng, lén nhìn ta một cái: “Đa tạ cô nương đã cứu ta.”
“Cảm ơn cái gì.” Khóe môi ta cong lên: “Đường Nguyên, ngươi tự do rồi, có thể về Dương Châu rồi.”
Đường Nguyên không nói gì, cúi đầu, có lẽ là đi lại làm căng đến vết thương, hắn đau đến hít một hơi lạnh.
Ta và Côn Tử không hẹn mà cùng chậm lại.
Côn Tử cười nói: “Dù sao cũng chuộc một người hay hai người thì cũng như nhau, cô nương, cô chuộc luôn cả ta đi, chân ta nhanh nhẹn, có thể làm người chạy bàn cho tiệm đồ ăn của cô.”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Không thèm để ý đến ngươi.”
Côn Tử giả vờ khóc lớn: “Cô nương chỉ để ý đến Đường Nguyên, thiên vị.”
Nói vậy nhưng lúc ra khỏi phủ, ta vẫn tìm quản sự, chuộc luôn cả Côn Tử.
Khi trở về, đã là buổi chiều.
Ánh hoàng hôn rải trên con đường dài hun hút, như những mảnh vàng vụn.
Côn Tử chân nhanh, đi tìm đại phu.
Đường Nguyên nằm trong xe, ta ở bên ngoài kéo xe.
“Cô nương.” Đường Nguyên che miệng ho, hắn vén rèm xe, nhìn ta: “Ta thật vô dụng, sao có thể để cô nương kéo xe cho ta được.”
“Có gì đâu.” Ta cười nói: “Ngươi cũng từng kéo xe cho ta mà.”
Đường Nguyên mặt đỏ bừng: “Cái đó, cô nương, ta, ta có thể ở lại không?”
“Hả?” Ta nhất thời không phản ứng kịp.
Đường Nguyên vội vàng đến lắp bắp: “Ta, ta không phải bám lấy cô nương, chỉ, chỉ muốn giúp cô nương, ôi chao không đúng, ta muốn tìm một công việc. Cái đó, ta có thể không lấy tiền công, chỉ cần cho ta ăn là được, được không cô nương, cầu xin cô nương.”
Mắt hắn ươn ướt, sáng lấp lánh, đầy vẻ mong đợi.
“Không được.” Ta lên tiếng.
Đường Nguyên thất vọng, cúi đầu.
Ta phì cười: “Đùa thôi.”
Đường Nguyên đột ngột ngẩng đầu, định đứng dậy, ai ngờ hắn cao lớn, đầu đập vào nóc xe.
“Ai da.” Đường Nguyên sờ đầu, nhe răng trợn mắt.
Ta lắc đầu cười, nhìn tên ngốc này: “Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng để thêm thương tích mới.”
“Ừm!” Đường Nguyên xấu hổ thè lưỡi, vịn thành xe ngồi xuống.
18.
Đường Nguyên dưỡng thương năm ngày, nói thế nào cũng không chịu nằm nữa, muốn dậy giúp ta làm việc kinh doanh.
Phải nói rằng, hắn vốn theo Tiêu Dịch đọc sách, biết chữ, hơn nữa nhà cũ trước kia kinh doanh, rất có năng khiếu làm ăn.
Hắn thức trắng đêm, sắp xếp lại sổ sách lộn xộn của ta, từng khoản từng khoản phân tích cho ta nghe, dạy ta viết chữ và ghi sổ.
Không chỉ vậy, hắn còn tỉ mỉ, chạy đi chạy lại chợ, liên tục so sánh giá cả các loại rau thịt rượu của các nhà, đưa ra ý kiến mua sắm lần sau.
Còn Côn Tử thì hoạt bát, miệng lưỡi như hoa sen, ngày ngày đón tiếp khách khứa, liên tục kéo khách mới đến.
Ta tập trung vào bếp, làm tốt từng món ăn.
Tiệm ăn của chúng ta ngày càng đông khách, sau này ta thực sự bận không xuể, đã thuê một đầu bếp, tuyển thêm hai người làm công.
Có lẽ là áy náy về chuyện trước kia, Tiêu Dịch cũng đã đến vài lần, đồng thời giới thiệu không ít bạn bè đến ủng hộ.
Ta và Đường Nguyên rất lễ phép cảm ơn hắn.
Còn nhớ ánh mắt hắn nhìn chúng ta có chút kỳ lạ, thở dài, quay người bỏ đi.
Tối ngày rằm tháng tám, của hàng chúng ta nghỉ bán.
Đầu bếp làm một bàn đầy thức ăn, mọi người ngồi lại cùng nhau ăn uống.
Mờ mịt, ta như thấy bóng dáng Tiêu bá bá, thoáng chốc không thấy nữa.
Ta buông đũa đuổi theo nhưng không thấy Tiêu bá bá đâu.
Đường Nguyên và Côn Tử chạy ra, hỏi ta có chuyện gì?
Ta nói: “Hình như ta thấy Tiêu bá bá.”
Đường Nguyên nhìn quanh một vòng, lắc đầu với ta, thở dài nói: “Gần đây lão gia có nhiều việc, e là không rảnh đến đây.”
Ta biết chuyện này.
Bây giờ ta đã mở tiệm, tiếp đón khách khứa khắp nơi, thỉnh thoảng có thể nghe được một số lời bàn tán.
Bệ hạ hiện nay là tạo phản lên ngôi, những người huynh đệ cùng khởi nghĩa với ông ta trước đây đều được phong hầu bái tướng, trong đó có Tiêu bá bá.
Bảy năm trước, Bệ hạ bắt đầu chỉnh đốn công thần, mở Bắc trấn phủ ti, lấy tội danh mưu phản xử tử cả nhà vạn thừa tướng, liên lụy hơn một vạn người.
Vạn thừa tướng và Tiêu bá bá là đồng hương, hai người quan hệ rất thân thiết.
Mọi người đều nói, sớm muộn gì cũng đến lượt Tiêu bá bá nhưng mấy năm trôi qua, Bệ hạ vẫn không ra tay, gần đây Cẩm y vệ thường xuyên ra vào nhà họ Tiêu, khiến lòng người hoang mang.
Ta mơ hồ đoán ra được chút gì đó, lúc trước tại sao Tiêu bá bá lại kiên quyết muốn “Báo ân”, muốn tam gia cưới ta, lại tại sao khi ta nhất quyết rời khỏi nhà họ Tiêu, lại nói ra một câu sâu xa như vậy.
Lúc riêng tư không có ai, Đường Nguyên nói với ta, Tiêu bá bá đại khái là đang thể hiện quyết tâm với thánh nhân, con dâu ông xuất thân thôn dã, ông sẽ không kết giao với quyền quý, ông lấy ơn báo ơn, tấm lòng thành có thể tỏ rõ với nhật nguyệt.
Chỉ tiếc rằng…
Chỉ tiếc rằng lúc đó Tiêu Dịch chết cũng không chịu cưới ta.
19.
Bây giờ làm ăn không dễ dàng, mỗi người đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm bên ngoài.
Kỵ binh mặc áo phi ngư cưỡi ngựa trên phố, mỗi ngày đều có người tố cáo, người bị bắt giam đầy cả ngục.
Nghe nói, phủ Quốc công đã bị tra xét một lần.
Ta lo lắng cho Tiêu bá bá, cùng Đường Nguyên và Côn Tử đến đó mấy lần nhưng lần nào cũng bị quản gia đuổi ra.
Tiêu bá bá đã sớm dặn dò, phủ Quốc công và ta không có nửa điểm quan hệ, không muốn gặp ta.
Cuối năm, biên quan báo gấp, nhà họ Tiêu lại được thánh nhân trọng dụng.
Tiêu bá bá tuổi cao sức yếu, không thể ra chiến trường, đại gia phụng mệnh xuất chinh.
Vào tháng ba, quân báo chiến bại liên tục được đưa đến tay thánh nhân, mà lúc này một tin tức càng nguy cấp hơn nữa truyền đến.
Đại gia bị bắt, đã đầu hàng địch.
Thánh nhân nổi trận lôi đình, lệnh Bắc trấn phủ ti mở chiếu ngục, bắt Tiêu bá bá và nhị gia đi.
Ta và Đường Nguyên biết được tin này, hiểu rằng lúc này nhà họ Tiêu đang cần người cần tiền.
Chúng ta bàn bạc một phen, lấy toàn bộ tiền lời kinh doanh trong hơn một năm này ra, sau đó thu hồi những cửa hàng đã cho thuê trước đó, bán gấp.
Tiếp đó, chúng ta thuê một căn nhà rất rẻ, bán đi căn tiểu viện thanh nhã đang ở.
Sau khi gom góp được bảy trăm lượng, ta và Đường Nguyên lên xe, đến phủ Quốc công một chuyến.
Phủ Quốc công bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, người hầu trong phủ đã giảm đi hơn một nửa, nhiều nơi trở nên tiêu điều hoang vắng.
Phu nhân bị bệnh, nghe nói ta đến, cố gắng chống chọi bệnh tật ngồi dậy.
“Dung nhi, mau lại đây ngồi.”
Phu nhân vỗ vỗ bên giường, cười gọi ta.
Ta thấy cay mũi, phu nhân như già đi mười mấy tuổi, tóc đã bạc phân nửa, mặt như giấy, nhìn là biết triệu chứng do lo lắng gây ra.
“Phu nhân.” Ta và Đường Nguyên quỳ xuống, dập đầu với bà.
Nhìn quanh trái phải, thấy chỉ có tam gia ở bên hầu thuốc, không thấy Liễu Khinh Yên, ta cẩn thận hỏi: “Tam nãi nãi đâu?”
Tiêu Dịch nhíu chặt mày, rõ ràng có chút hoảng loạn, cố cười nói: “Nhạc mẫu ốm rồi, nàng về nhà mẹ đẻ hầu bệnh.”
Ta không nghĩ nhiều, bảo Đường Nguyên lấy bảy trăm lượng ngân phiếu ra, đặt bên giường phu nhân, nhẹ giọng nói: “Người phải giữ gìn thân thể, nhất định phải vượt qua cửa ải này.”
Phu nhân nước mắt lưng tròng, nhìn tờ ngân phiếu, lại nhìn ta, tay run rẩy vuốt ve cánh tay ta, hồi lâu nghẹn ngào nói: “Cây đổ bầy khỉ tản, ngày thường đến phủ Quốc công để nịnh bợ, miệng thì nói là bạn thân của chúng ta, nhưng không một ai đến, chúng ta lạy đến vỡ đầu cầu nguyện, không một ai chịu giúp, họ đều sợ bị liên lụy, ngay cả cháu gái ruột của ta, bây giờ cũng…”
Phu nhân che miệng ho một trận: “Dung nhi, chỉ có con chịu đến. Nếu như lúc trước con gả cho Dịch ca nhi, nói không chừng…”
Ta cúi đầu không nói, quay đầu nhìn Đường Nguyên.
Vô tình, ta phát hiện Tiêu Dịch đang ngây ngốc nhìn ta, mắt đỏ hoe.
“Người đừng nghĩ nhiều nữa, thân thể là quan trọng.” Ta đắp chăn cho phu nhân, nhẹ giọng khuyên: “Tiêu bá bá là đại anh hùng, là nguyên soái khai quốc, thánh nhân sẽ nhớ đến sự trung nghĩa của nhà họ Tiêu. Tiêu bá bá và nhị gia nhất định sẽ bình an trở về.”
Phu nhân hàm lệ gật đầu, nằm xuống nghỉ ngơi.
20.
Là Tiêu Dịch đưa ta và Đường Nguyên ra khỏi phủ, hắn ta vẻ mặt buồn bã, muốn đỡ ta lên xe ngựa.
Ta không động thanh né tránh tay hắn ta.
Tiêu Dịch cười khổ, đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn ta: “Hôm nay di mẫu gửi thư đến, muốn ta cùng Liễu Khinh Yên hòa ly. Dung nhi, nàng nói xem ta có nên hòa ly không?”
Ta tránh ánh mắt hắn ta: “Chuyện này, sao ta có thể nói được.”
“Nàng có thể!” Tiêu Dịch đột nhiên trở nên rất kích động, hắn nắm lấy ta: “Dung nhi, bây giờ ta mới biết được tấm lòng của cha, bây giờ mới biết được trong lòng mình thích ai, nàng có thể…”
Ta không trả lời hắn ta, nhìn Đường Nguyên: “Còn ngây ra đó làm gì, về nhà thôi.”
Đường Nguyên vội vàng đi tới, cung kính cúi người chào Tiêu Dịch: “Tam gia, xin người hãy giữ gìn sức khỏe.”
Xe ngựa lắc lư đi trên phố.
Ta buồn bã vén rèm, nổi giận với người đàn ông ngồi bên xe ngựa: “Vừa nãy hắn ta kéo tay ta, sao ngươi không đẩy hắn ta ra!”
Đường Nguyên sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng, cái miệng lanh lợi lúc này lại lắp bắp: “Cái này, cái kia, trước kia ngươi là hôn thê của hắn, mà ta chỉ là thư đồng của hắn, hắn là tam gia, là chủ tử, lúc trước ngươi thích hắn như vậy, bây giờ hắn lại tỏ tình với ngươi…”
“Ta thích cái rắm! Ta thích rõ ràng là…”
Đường Nguyên nhìn ta hỏi: “Là ai?”
Ta khinh thường: “Là chó!”
Ta tức giận buông rèm xe, hướng về phía Đường Nguyên, đấm đá loạn xạ.
21.
Vài ngày sau, phu nhân qua đời.
Vì Tiêu bá bá và nhị gia bị bắt vào ngục, phủ Quốc công hầu như không có ai đến viếng.
Ta và Đường Nguyên bàn bạc một phen, đóng cửa hàng, đi giúp Tiêu Dịch lo liệu tang lễ.
Suốt quá trình ta đều không thấy người Liễu gia đến vào ngày đưa tang, Liễu gia lại phái người đến thúc giục Tiêu Dịch ký giấy hòa ly.
Tiêu Dịch nổi trận lôi đình, muốn cầm dao giết đến Liễu gia, nào ngờ bị người ta đuổi ra khỏi phủ.
Kể từ sau khi phu nhân mất, Tiêu Dịch như biến thành một người khác, cả ngày say xỉn, say rồi thì khóc, kéo tay ta say mượn rượu làm càn, không cho ta rời xa hắn.
Ta chê hắn phiền phức, Đường Nguyên khuyên ta nhẫn nhịn, bảo tiểu nhị khiêng hắn đến sương phòng ở hậu viện.
Hôm nay thời tiết tốt, trong tiệm có khá nhiều người.
Bàn ở góc có mấy vị công tử mặc quần áo đẹp, đội mũ đẹp, trong đó có một người ta quen, là Tào tiểu hầu gia, bạn cũ của Tiêu Dịch.
Tên này nam nữ đều ăn, năm đó thấy Đường Nguyên đẹp, còn có ý định với Đường Nguyên.
Tào tiểu hầu gia thường đến tiệm ta ăn cơm, cũng hào phóng, thỉnh thoảng say rượu nói vài câu tục tĩu, miễn là không quá đáng, ta và Đường Nguyên coi như rắm, không nghe thấy.