Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bảo Bối Của Lục Cánh Sơ

Chương 4



8

Lục Cánh Sơ đen mặt, bàn tay ấm áp giữ chặt thắt lưng tôi “Sẽ không quấy rầy nữa.”

Hắn tinh tế thưởng thức những lời này, thanh âm càng lạnh “Muộn rồi, chọc anh còn muốn chạy?”

Tôi tức giận: “Kẻ lừa đảo.”

Lục Cánh Sơ đè tôi ngồi trên ghế, xụ mặt hỏi: “Anh lừa em cái gì?”

Tôi đá hắn một cước trốn về phía sau “Đêm qua em thấy có một cô gái hôn anh, anh gạt em nói không về.”

Hắn ngẩn ra, nửa ngồi xổm trước mặt tôi, nghiêm túc xin lỗi tôi: “Là anh sai rồi.”

“Để anh giải thích với em.”

Tôi bịt tai “Em không muốn nghe.”

Hắn tức giận không nhẹ, kéo tay tôi đặt lên đầu gối “Đêm qua là một tai nạn, cô gái kia là con gái của bác sĩ điều trị chính của anh.”

“Cô ấy thua cược với người khác, chỉ cần anh qua đón cô ấy, cô ấy sẽ không thích anh nữa.”

Câu sau hắn là vì nể tình cô gái, nói rất uyển chuyển.

Tôi mặt không chút thay đổi chỉ ra: “Cô ấy hôn anh.”

Lục Cánh Sơ cầm tay tôi xoa lên má hắn “Em giúp anh lau sạch có được không.”

Tôi không có cách nào với hắn, nghẹn nửa ngày mới nghĩ ra một từ mắng hắn “Đồ xấu xa.”

“Em nói cái gì cũng đúng.” Hắn cười đáp ứng.

Tôi tỉnh táo lại, thoát khỏi sự trói buộc “Dì của anh nói cái gì?”

Hắn vỗ vỗ lưng tôi, không cho xen vào: “Ăn cơm với anh trước, đợi lát nữa nói tiếp.”

Lục Cánh Sơ nhấn mạnh vào chữ “Nói”.

Trong lúc xô đẩy sờ được vết sẹo trên cánh tay hắn, tôi lập tức thỏa hiệp, theo hắn ra ngoài ăn cơm.

Lục Cánh Sơ liên tục gắp thức ăn cho tôi “Tối hôm qua là ngoài ý muốn, anh cam đoan với em sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế.”

Tôi nhỏ giọng ngắt lời: “Em cũng không phải bạn gái anh, anh cam đoan với em làm gì.”

Nghe vậy, hắn ném tới một ánh mắt ý vị thâm trường, khẽ nhếch môi: “Rất nhanh sẽ là.”

9

Lục Cánh Sơ ép tôi ở lại.

Tôi lôi anh tôi ra cũng không có tác dụng.

Hắn cướp điện thoại di động của tôi, ném sang một bên “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”

Tôi bĩu môi, có vài phần ủ rũ mở miệng: “Có gì hay để nói.”

Lục Cánh Sơ thở dài, thái độ mềm nhũn ba phần: “Dì anh đối xử với em như vậy, tại sao không nói cho anh biết?”

Tại sao?

Bởi vì dì là người thân quan trọng nhất của Lục Cánh Sơ.

Tuy rằng dì hắn nói có chút khó nghe, nhưng vẫn có chút đạo lý.

Ví dụ như lúc Lục Cánh Sơ gây dựng sự nghiệp gian nan nhất, tôi một chút việc cũng không giúp được, khi đó tuổi còn nhỏ, đối xử với tình cảm không đủ thành thục, vô tình mang đến cho Lục Cánh Sơ rất nhiều áp lực.

Tôi không biết phải nói gì, dù sao bây giờ hắn cũng biết.

“Khi đó có phải rất ấm ức không?” Hắn sờ sờ đầu tôi.

Tôi không dám nhìn hắn, cúi đầu nhìn sàn nhà “Có một chút.”

Có Chu Mộ đi cùng hắn, tôi mới yên tâm chạy đến nơi cách xa ngàn dặm để học tập.

Nghĩ cho dù chia tay Lục Cánh Sơ, dựa vào quan hệ với anh trai tôi, lễ mừng năm mới cũng có thể nói với nhau câu ngày lễ vui vẻ.

Nhưng tôi quá nhu nhược, đổi số điện thoại di động rồi không liên lạc với hắn nữa.

Lục Cánh Sơ lấy chiếc hộp đựng nhẫn ra “Em xem rồi, vậy thích không?”

Nước mắt tôi trong nháy mắt rơi xuống, cắn chặt cánh môi không cho mình khóc lên.

Hắn cầm tay tôi lên, đeo lên cho tôi “Vừa vặn luôn.”

“Lục Cánh Sơ, không phải em cố ý không đến thăm anh.”

“Khoảng thời gian anh xảy ra tai nạn xe cộ mỗi ngày em đều đến bệnh viện thăm anh, sau khi bị dì anh phát hiện, thì không cho em đi nữa.”

“Em rất áy náy, nhìn thấy cánh tay anh không bao giờ có thể làm chuyện mình thích nữa, em đau lòng cực kỳ.”

“Anh biết.” Hắn gắt gao ôm tôi vào trong ngực, “Không phải lỗi của em.”

“Ai cũng không muốn như vậy, không liên quan đến em.”

Sự bất bình của tôi, vào giờ khắc này được phát tiết.

Khóc xong Lục Cánh Sơ hỏi tôi: “Chuyện của Tô Nhiên, để anh giải quyết.”

Tôi túm lấy cổ áo hắn định nói gì đó thì bị Lục Cánh Sơ cắt ngang: “Đi gọi điện thoại cho anh trai em, lát nữa cậu ta sẽ lại gọi lại.”

Trong phòng khách, chú chó vùi ở bên chân tôi, anh trai tôi ở đầu dây bên kia gào thét: “Lâu như vậy không nghe điện thoại, em tu tiên à!”

“Em đang ở nhà Lục Cánh Sơ, lập tức sẽ trở về.”

“Không cần, không vội.”

Chu Mộ vô cùng yên tâm khi tôi ở chỗ Lục Cánh Sơ.

Mười lăm phút, Lục Cánh Sơ đi ra đúng giờ.

Đáy mắt hắn cất giấu cảm xúc, không tránh khỏi ánh mắt của tôi.

“Các người……”

“Hôm nay nghỉ, chúng ta đi xem phim.” Lục Cánh Sơ còn có tâm tư xem phim, chắc không phải vấn đề gì lớn.

Buổi chiều, tôi cầm máy tính của Lục Cánh Sơ trả lời một email.

Bạn thân nói chia sẻ cho tôi một bộ phim mê đảo hàng ngàn hàng vạn thiếu nam thiếu nữ.

Tôi không nghĩ nhiều, lưu nó trên máy tính của Lục Cánh Sơ.

Sau đó, khi Lục Cánh Sơ dùng máy tính, truyền ra một số âm thanh không thể miêu tả.

Tay tôi dừng lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Cánh Sơ.

“Quả thật có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ.” Hắn đầy ý tứ bình luận một câu.

Là một người lớn, tôi đã nghe thấy âm thanh của bộ phim đó.

Không kịp xử lý, Lục Cánh Sơ đem máy tính tới, đặt lên đùi tôi.

Nụ cười vô cùng quái dị “Bình thường em chỉ xem những thứ này?”

“Đương nhiên không phải!” Tôi liếc trộm thấy bạn thân còn đang không ngừng chia sẻ.

Mặt Lục Cánh Sơ xem như mất sạch rồi.

Tôi bất lực giãy dụa: “Đây cũng coi như là một loại nghệ thuật.”

Hắn hiểu gật đầu “Bình thường vẫn là nên ít xem một chút.”

“Mặt không đẹp trai như anh, cơ bụng không có như anh, còn…”

Tôi che miệng hắn, năn nỉ: “Đừng nói nữa, sau này em sẽ không nhìn nữa.”

Hắn lấy tay tôi ra, đáy mắt đầy thâm ý “Dư Dư, em muốn sờ không?”

Tay tôi bị hắn ấn vào cơ bụng, cơ bắp rắn chắc và nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.

Tay tôi không nghe sai khiến cọ cọ, một giây sau, hô hấp bị đoạt đi.

Thật lâu sau, hắn trần trụi nửa người trên ôm tôi, nghiêm túc chọn một bộ phim thanh niên nhiệt huyết để xem.

Không phải chứ, vừa mới hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, còn giả vờ xem những thứ này?

==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME  nhé cả nhà!!! <==

10

Một lần nữa yêu đương với Lục Cánh Sơ, có trải nghiệm không giống nhau.

Ghen tuông nhiều hơn trước.

Biết tôi phải đi công tác, Lục Cánh Sơ đá văng vali ra.

Nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

“Em cam lòng đi lâu như vậy sao?”

“Em không nỡ, nhưng không phải là vì nhân lực không đủ sao.” Công ty chỉ có một chút người, lần hợp tác này là do ông chủ khổ cực lắm mới kiếm được.

Không đi thì quá không xứng đáng với hắn.

Cằm Lục Cánh Sơ đè lên vai tôi, nhân cơ hội yêu cầu: “Khi nào thì công khai quan hệ của chúng ta?”

“Chờ anh em làm xong hôn lễ đi.” Bây giờ không phải là lúc, còn có một đống chuyện phải bận.

Hắn có chút tức giận cắn tôi, “Tra nữ, em không muốn chịu trách nhiệm phải không?”

Lời này nói có chút kỳ.

Chu Gia Dư tôi không phải là người như vậy.

“Anh trai em nói Tô Nhiên hình như bị bệnh, rất nghiêm trọng, anh có muốn đi thăm chị ấy không?”

Tô Nhiên thầm mến hắn hơn mười năm, giúp Lục Cánh Sơ rất nhiều.

Phần tình nghĩa này không phải tùy tiện có thể bỏ lại.

“Em tha thứ cho cô ấy rồi à?” Vẻ mặt Lục Cánh Sơ rất nhạt hỏi tôi.

“Đã qua lâu như vậy rồi, em đã sớm quên rồi.” Dù sao bây giờ tôi và Lục Cánh Sơ đã quay lại với nhau, tôi cũng không phải Chu Gia Dư trước kia, không ai có thể đả kích lòng tự tin của tôi.

Lục Cánh Sơ không nói gì, buông tôi ra, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

“Ký rồi.”

“Đây là cái gì?”

Tôi tò mò mở ra xem, càng xem càng khiếp sợ.

Lục Cánh Sơ muốn cho tôi 5% cổ phần công ty?

“Em không thể nhận.” Tôi nghiêm khắc từ chối.

Hắn kéo tôi ngồi xuống, giảng đạo lý với tôi: “Em xem, sau này chúng ta kết hôn, những thứ này đều tính là tài sản chung của vợ chồng, em cầm trước thì có vấn đề gì đâu?”

“Vấn đề là bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn.”

Tôi biết Lục Cánh Sơ có ý gì, nhưng chuyện này thật sự quá quý giá.

Vô hình tăng thêm áp lực cực lớn cho tôi.

Giữa tôi và hắn, địa vị tài lực không xứng đôi.

Tôi vẫn là câu nói đó.

Hắn mím chặt môi, nhíu mày không nói một lời nhìn tôi.

“Chờ chúng ta kết hôn rồi ký cũng không muộn.”

“Hơn nữa, lỡ đâu chúng ta cuối cùng không thành, chẳng phải là anh thua thiệt thảm rồi sao.”

Càng nói xong, sắc mặt Lục Cánh Sơ càng khó coi.

Hắn ném tôi ngã xuống giường, nắm mặt tôi, hung tợn hôn xuống: “Không đâu, em, lão tử nhất định sẽ cưới.”

“Dư Dư, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

Tôi: “……”

“Có phải em không muốn lấy anh?”

“Không có!”

“Vậy chúng ta đi lĩnh chứng.”

“Anh nói những lời này khi em còn nằm trên giường nghe rất giống tra nam đó.”

「······」

Thành công chọc giận Lục Cánh Sơ, hậu quả chính là ngày hôm sau đi làm muộn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...