BẢO BỐI ĐẾN HÔN NÀO!!! - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:23:49
15
Ba tháng , chồng qua đời trong bệnh viện.
Trước lúc chết, bà vẫn còn tranh giành tình cảm với :
“Cô xem, trẻ trung thì , chẳng vẫn là đầu tiên gặp con trai ?”
gật đầu liên tục:
“Bà nhanh . Lần tuyệt đối cản .”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Bà mỉm hạnh phúc từ tận đáy lòng.
hiểu, rốt cuộc bà cái gì?
Cười là bà thắng? Là bà đạt tất cả những gì mong ?
lắc đầu, kéo khăn trắng phủ lên gương mặt bà.
Dọn dẹp tài sản, phát hiện giấy ly hôn của chồng và cha chồng. Thì họ ly hôn từ nhiều năm .
bà từng , thậm chí cả Trần Trạch cũng . Anh vẫn nghĩ cha chỉ công tác dài hạn, chỉ lễ Tết mới về.
Mẹ chồng còn thường xuyên giả vờ gọi điện cho chồng, tỏ vẻ như yêu thương lắm.
Chắc đầu dây bên … chỉ tiếng tút tút dài thôi. Bà thật sự đáng thương.
Tài sản, nhà cửa và hơn một triệu tiền tiết kiệm của Trần Trạch, là thừa kế duy nhất.
Cha chồng chẳng lấy một xu mà :
“Xì! Một xu cũng cần, kinh tởm!”
Xem ông cũng sớm sự thật.
Càng đáng thương hơn là Nguyệt Nguyệt.
Chồng cô bạo hành gia đình. Lần thứ năm đánh, cuối cùng cô chịu nổi, chạy về nhà đẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-boi-den-hon-nao/chuong-8.html.]
Lúc , cô mang thai bảy tháng. Tội nghiệp mà cũng đáng khinh.
cô , trong lòng hề chút thương hại nào.
thì đỏ mắt, nghẹn ngào nên lời.
lạnh lùng hỏi:
“Mẹ định thế nào?”
Cô ôm chặt lấy tay , cầu xin:
“Chị, chị giỏi lắm mà. Chị giúp em dạy cho một bài học, để dám đánh em nữa…”
giật tay :
“ giúp. Không liên quan đến . Hơn nữa, nhục nhã thế , xứng mặt em mặt .”
“Chị! Chị tình chị em gì hết!”
dậy, chẳng thêm một câu vô nghĩa nào:
“Là em đòi đoạn tuyệt quan hệ. Huống chi, em từng với còn gì: chọn đàn ông của thì chịu trách nhiệm với lựa chọn .”
về phòng, đóng sầm cửa .
Ngoài , ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt, đưa cô về.
Mẹ :
“Em con chịu ly hôn.”
Hai tháng , Nguyệt Nguyệt sinh một bé trai.
Tính khí của chồng cô chẳng đổi gì, trong thời gian ở cữ vẫn đánh cô vô . Nguyệt Nguyệt dường như quen với điều đó .
Hai năm , tình cờ gặp cô và đứa cháu trai ở công viên.
Thằng bé đáng yêu, chạy.
Từ xa, Nguyệt Nguyệt gọi lớn:
“Chạy nhanh nào con yêu, đây với , thơm thơm miệng nhỏ nè!”
-HẾT-