Báo Bối Nhỏ Của Trúc Vũ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Hôm kia là ngày họp lớp đã được ấn định từ trước.
Đã năm năm trôi qua kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, tôi cũng đã làm một nhân viên công sở được một năm.
Họp lớp ư? Tôi chẳng hề muốn đi.
Bạn thân Lý Miểu Miểu liên tục gọi điện mời tôi, nhưng tôi đều từ chối.
Tôi biết chắc rằng Tống Vũ Trúc sẽ không tham gia buổi họp lớp.
Anh ấy thậm chí còn không tham dự tiệc tốt nghiệp năm đó, huống hồ gì là buổi họp lớp bây giờ.
Từ khi mới vào lớp 10, tôi đã thích Tống Vũ Trúc. Hình ảnh anh mặc áo sơ mi trắng, đạp xe đến trường trông vô cùng cuốn hút.
Có lần tôi đi học muộn, bị thầy giám thị phạt đứng trước cổng trường.
Vừa đứng được hai phút, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên cạnh tôi—là Tống Vũ Trúc.
Từ hôm đó, tôi cố tình đi học muộn mỗi ngày, chỉ để có thể cùng anh đứng phạt trước cổng trường.
Ngày qua ngày, chúng tôi dần trở nên quen thuộc với nhau.
Thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ đứng đó nói vài câu, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chuyện học hành.
Sáng hôm phân ban lớp 11, tôi hỏi anh chọn ban tự nhiên hay ban xã hội.
Anh đáp: "Tự nhiên."
Giáo viên chủ nhiệm cho rằng tôi học xã hội tốt hơn, nếu chọn ban này, tôi chắc chắn đậu vào một trường 986 danh giá.
Nhưng vì anh, tôi không chút do dự chọn ban tự nhiên.
May mắn thay, chúng tôi được phân vào cùng một lớp.
Vì tìm anh quá nhiều lần trong lớp, tôi bị coi là "cún con trung thành" của anh.
Người khác trêu chọc thế nào cũng được, tôi chẳng để tâm—chỉ cần Tống Vũ Trúc chịu để ý đến tôi là đủ.
Có lần, trong trò chơi "Thật hay thách", anh thua cuộc…
Tôi hỏi một câu thật lòng:
"Cậu có thích cô gái nào không?"
Tống Vũ Trúc: "Có."
Mọi người lập tức trêu chọc, gán ghép anh với hoa khôi lớp—Lâm Diệu Ý.
Lâm Diệu Ý cũng đứng dậy, bước đến bên anh, rồi nắm lấy tay anh.
Nhìn cảnh đó, tim tôi thắt lại, khó chịu đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Một người xuất sắc như anh, có lẽ chỉ có Lâm Diệu Ý mới xứng với anh.
Tôi luôn mong rằng anh có thể thích tôi… dù chỉ một chút thôi cũng được.
Nhưng người anh thích, từ đầu đến cuối, vẫn chỉ là Lâm Diệu Ý.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên thấy Tống Vũ Trúc và Lâm Diệu Ý nói cười vui vẻ bên nhau.
Giữa họ luôn có một bầu không khí mập mờ mà tôi chẳng thể nào chen vào.
Tôi chỉ có thể lặng lẽ trốn phía sau, âm thầm dõi theo bóng dáng anh.
Trước kỳ thi đại học, tôi nghe từ bạn thân Lý Miểu Miểu rằng Tống Vũ Trúc định thi vào một trường đại học ở Kinh Thành.
Kỳ thi kết thúc, tôi không chút do dự điền nguyện vọng vào toàn bộ các trường ở Kinh Thành.
Cuối cùng, tôi đậu vào một trường đại học ngoại ngữ.
Nhưng Tống Vũ Trúc lại chọn một trường công nghệ ở Giang Thành.
Nghe nói vì không hài lòng với ngành học, anh đã quyết định thi lại một năm.
Tôi từng gửi thư cho anh, nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Sau khi thi lại, anh vào đại học nào—tôi cũng không còn rõ nữa.
Ba tiếng trước buổi họp lớp, Lý Miểu Miểu lại gọi cho tôi.
"Tống Vũ Trúc sẽ đến đấy, cậu chắc chắn không đi sao?"
Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, nhưng chỉ cần nghe thấy tên anh, tim tôi vẫn không khỏi run lên.
"Tớ đi."
Tôi không chút do dự đồng ý, bắt đầu trang điểm và ăn diện. Tôi muốn xuất hiện trước anh với dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Vì anh, tôi chẳng thể thích ai khác. Lần này gặp mặt, tôi phải buông bỏ được quá khứ.
Tôi đeo kính áp tròng một ngày dùng mà bình thường không nỡ dùng, tô lên màu son đỏ rực rỡ, mặc chiếc váy đen trễ vai quyến rũ.
Cầm lấy máy uốn tóc, tôi tạo cho mình một mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ.
Nhìn vào gương, ngay cả tôi cũng phải ngỡ ngàng trước nhan sắc của chính mình.
Vừa đúng ba tiếng sau, tôi bắt xe đến khách sạn Tư Hân.
Dựa theo số phòng Lý Miểu Miểu gửi, tôi được nhân viên phục vụ dẫn đến cửa.
Tôi đẩy cửa bước vào, lập tức cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía mình.
"Cậu là Trần Tinh Bối sao? Càng ngày càng xinh đẹp rồi đấy!"
"Trời ơi, cậu là minh tinh à?"
"Bối Bối, mau vào ngồi đi!"
….
Tôi ngại ngùng ngồi xuống, quét mắt một vòng nhưng không thấy bóng dáng Tống Vũ Trúc đâu.
Bữa ăn bắt đầu được nửa tiếng, thì một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cao gầy, bước vào và mở cửa phòng.
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thức ướt đi.
Không ngờ lần gặp lại này lại diễn ra theo cách như vậy.
2.
Tống Vũ Trúc nhìn mọi người xin lỗi, cầm ly rượu tự uống ba ly liên tiếp.
Tiểu Trương trêu chọc: "Anh Tống, sao hôm nay không dẫn Diệu Ý đến vậy?"
Tống Vũ Trúc không trả lời, tôi đoán anh hẳn là đã chia tay với Lâm Diệu Ý.
Sau vài ly rượu, tôi cũng bắt đầu dám làm liều.
Mọi người tổ chức một trò chơi uống rượu, thua sẽ phải chơi "Thật hay thách".
Lần này, Tống Vũ Trúc lại thua tôi.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Cậu có thích cô gái nào không?"
Tống Vũ Trúc: "Có."
Mọi người đều kêu lên một tiếng thất vọng, cho rằng câu hỏi chẳng có gì thú vị.
Ngay sau đó, Tống Vũ Trúc lại thua.
Bạn thân Lý Miểu Miểu hỏi:
"Cậu thích Lâm Diệu Ý đúng không?"
Tống Vũ Trúc lắc đầu.
Vậy là, Tống Vũ Trúc hẳn là thích một người khác.
Tôi tập trung tinh thần tiếp tục chơi trò chơi, cố gắng khiến Tống Vũ Trúc thua một lần.
Nhưng anh ta cứ mãi không thua.
Cuối cùng tôi thua một ván, Tống Vũ Trúc hỏi tôi:
"Cậu có thích tôi hồi cấp ba không?"
"Có."
Cả phòng bắt đầu xôn xao, vì ai cũng biết, ngoài Tống Vũ Trúc, chẳng ai là không biết tôi thích anh ấy hồi đó.
"Vậy cậu có muốn kết hôn với tôi không?"
Tôi ngẩn người một chút, rồi kéo Tống Vũ Trúc ra ngoài.
"Cục Dân Chính đóng cửa lúc 5:30, giờ đi vẫn kịp."
Vậy là tôi kéo Tống Vũ Trúc đi, và chúng tôi cùng nhau đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận, chúng tôi trở lại buổi họp lớp và khoe khoang trước mặt mọi người.
Uống thật nhiều rượu, rồi sau đó tôi chẳng nhớ mình làm thế nào mà về nhà.
Khi tỉnh dậy, tôi chỉ thấy bên cạnh mình là Tống Vũ Trúc với khuôn mặt anh tuấn và hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn.
Nhìn xuống mình, tôi cũng chẳng mặc gì, vội vàng kéo chăn đắp kín người.
Là ý gì đây… tôi và Tống Vũ Trúc tối qua…
"A!"
Tôi hét lên, khiến Tống Vũ Trúc bên cạnh giật mình tỉnh dậy.
Tống Vũ Trúc kéo tôi vào lòng.
"Kêu cái gì vậy? Đừng để đau cổ họng."
"Tối qua chúng ta có làm gì không?"
Tống Vũ Trúc nở nụ cười, khóe miệng cong lên.
"Em nghĩ sao?"
Tôi trực tiếp cầm cuốn giấy chứng nhận kết hôn ném vào thùng rác.
"Được, ai ly hôn, người đó là chóa."
Tống Vũ Trúc đứng bên cạnh cũng ngây người nhìn tôi làm vậy.
Chúng tôi không hề có bất kỳ hành động thân mật nào, anh ấy chỉ rời đi.
Tôi thậm chí còn không có cách nào liên lạc với anh ấy.
Những ngày tiếp theo, Tống Vũ Trúc không hề xuất hiện ở nhà tôi.
Tôi cảm thấy vui vì mình đã kết hôn với người mà mình thầm yêu suốt tám năm.
Nhưng cuộc hôn nhân này, hình như ngoài việc có một tờ giấy chứng nhận, mọi thứ còn lại chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mãi cho đến một tháng sau, Tống Vũ Trúc uống say mèm, đến gõ cửa nhà tôi.
Khi tôi mở cửa, anh ta lao vào tôi như thể điên cuồng.
3.
Tôi bị Tống Vũ Trúc đè xuống đất, cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể.
Mùi r.ư.ợ.u từ cơ thể anh khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Anh bắt đầu hôn tôi, khi đôi môi anh chạm vào tôi, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi với anh.
Tôi chìm đắm trong nụ hôn này, đáp lại anh một cách nhiệt tình.
Tống Vũ Trúc vừa hôn vừa nói ba từ: "Anh yêu em."
Anh không nói tên, tôi không biết liệu anh có đang nói về tôi không.
Nhưng khi tôi chuẩn bị nhắm mắt và tận hưởng khoảnh khắc này, một mùi nước hoa phụ nữ thoảng ra từ cơ thể anh.