Báo Bối Nhỏ Của Trúc Vũ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Rõ ràng tôi mới là vợ của Tống Vũ Trúc.
Mười giờ tối, trong căn phòng tối đen tôi từ từ nhắm mắt lại.
Ngoài cửa có tiếng bước chân đi qua lại.
Ánh đèn trong phòng đột ngột bật sáng, một bóng dáng quen thuộc đi về phía tôi.
Anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường trong phòng ngủ.
Mắt tôi nhắm chặt nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Tôi mắng to: “Anh đi lấy Lâm Diệu Ý đi, sao lại quay lại tìm tôi?”
Tống Vũ Trúc ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục thay áo ngủ cho tôi.
Tôi tức giận phản kháng, không cho anh ấy chạm vào mình.
“Cút đi, Tống Vũ Trúc! Tôi đã thấy hết rồi!”
“Thứ Tư chúng ta ly hôn đi, anh đi tìm hạnh phúc của anh đi.”"
Tôi không thể kiểm soát được và nói ra rất nhiều lời tổn thương.
Anh ấy biết tính khí của tôi, nói gì lúc này cũng vô ích, chỉ lặng lẽ chịu đựng mọi thứ.
Tống Vũ Trúc run rẩy ôm tôi thật chặt, đến nỗi tôi gần như không thể thở nổi.
9.
Tôi dần dần bình tĩnh lại và vô thức chìm vào giấc ngủ.
Vào ban đêm, tôi mơ thấy một cơn ác mộng, trong giấc mơ tôi liên tục tìm kiếm phương hướng dưới đáy biển sâu, nhưng dòng nước chảy rất mạnh, tôi bị cuốn vào cơn xoáy.
Cơ thể tôi ngày càng lạnh, cho đến tận bờ vực của sự sống.
Tôi hoảng hốt tỉnh dậy.
Tống Vũ Trúc ôm chặt tôi, mỗi cử động của tôi anh ấy đều cảm nhận được.
Anh mở mắt nhìn tôi.
“Bảo Bối, em có mơ thấy ác mộng không?”
Vì tôi vẫn còn tức giận chuyện Lâm Diệu Ý, tôi không để ý đến anh.
Thậm chí tôi còn cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh.
Sức lực của anh quá mạnh, tôi không thể thoát ra được.
“Đing ding ding~ Đing ding ding~”
Điện thoại của Tống Vũ Trúc reo lên.
Khi anh lấy điện thoại ra, tôi thấy tên “LMY” trên màn hình.
Anh nhìn tôi có chút do dự rồi cúp máy, tôi liền quyết tâm đẩy anh ra.
Cái đồ Lâm Diệu Ý này sao cứ như bóng ma không chịu rời đi, sợ tôi và Tống Vũ Trúc không ly hôn à?
" Tống Vũ Trúc, anh đi đi, sau này đừng đến nữa."
Tôi đưa tay ra muốn lấy lại chìa khóa.
Anh ấy không đưa cho tôi.
Tống Vũ Trúc rất bình tĩnh, anh ấy nói bằng giọng rất điềm đạm: "Chứng nhận kết hôn em đã vứt đi rồi, làm sao mà ly hôn được?"
Tôi bỗng nhớ lại khi mới kết hôn, đúng là tôi đã vứt thẳng giấy chứng nhận kết hôn vào thùng rác, còn nói câu "Ai ly hôn thì là chóa".
Quả nhiên, tuổi trẻ bồng bột, giờ thì ly hôn cũng không được nữa.
Tôi lên Baidu tìm cách ly hôn khi không có giấy chứng nhận kết hôn, khi kết quả sắp hiện ra thì Tống Vũ Trúc bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi.
"Bảo Bối, anh nói cho em biết! Ly hôn là chuyện không thể nào xảy ra!"
Tôi không hiểu sao Tống Vũ Trúc lại không muốn ly hôn, ly hôn chẳng phải anh ta sẽ có thể ở bên Lâm Diệu Ý tốt hơn sao?
"Vì sao? Anh và Lâm Diệu Ý kết hôn chẳng phải tốt hơn sao?"
Tống Vũ Trúc hít một hơi thật sâu, rồi vỗ nhẹ lên đầu tôi.
"Từ trước tới giờ anh chưa hề nói anh thích Lâm Diệu Ý?"
Hôm đó trong buổi họp lớp, bạn thân Lý Miểu Miểu đã hỏi anh ấy có thích Lâm Diệu Ý không, và câu trả lời của anh ấy thật sự là không thích.
Tôi gật đầu.
Tống Vũ Trúc véo nhẹ mặt tôi rồi tiếp tục nói:
"Sao em không nghĩ là anh thích em từ lâu rồi ?"
"Vù" một cái, đầu tôi trở nên trống rỗng.
Làm sao anh ấy có thể thích tôi được? Tôi không tin.
"Nhưng mấy ngày trước ở trường, tôi nghe thấy Lâm Diệu Ý nói chuyện với anh..."
Tống Vũ Trúc như bỗng hiểu ra lý do tại sao tôi tức giận, anh ấy kiên nhẫn giải thích.
"Cô ấy muốn anh tới giúp đỡ ở công ty của cô ấy, nhưng anh đã từ chối."
Vậy nên lúc đó tôi nghe thấy là Lâm Diệu Ý đang cầu xin Tống Vũ Trúc giúp đỡ, chứ không phải là xin quay lại.
Nhưng trước đây, chuyện của anh và Lâm Diệu Ý đã bị cả lớp đồn ầm lên.
"Các người trước đây..."
Chưa kịp nói xong, Tống Vũ Trúc đã cắt lời tôi.
"Anh từ đầu đến cuối chưa từng ở bên cô ấy, cũng không thích cô ấy."
Tôi không thể tin được, vậy người mà Tống Vũ Trúc thích là ai?
Tin tức này đối với tôi mà nói, cú sốc không thua gì một tiểu hành tinh va chạm vào bề mặt trái đất.
10.
Tống Vũ Trúc nhìn thẳng vào mắt tôi, với ánh mắt chân thành.
"Bối Bối, anh vẫn luôn thích em."
Giây phút tiếp theo, môi anh ấy chạm vào tôi.
Trong lòng tôi nghĩ, mình thật đáng chết, sao lại không nghe lời giải thích của anh ấy mà đã muốn ly hôn.
Nhưng anh ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào nhỉ?
Có rất nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi cho rõ ràng.
Anh ấy vẫn không chịu rời khỏi đôi môi tôi, tôi theo nhịp của anh, tận hưởng khoảnh khắc đó.
Cho đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mắt anh ấy, anh mới rời khỏi tôi và đi kéo rèm cửa.
Nhân lúc anh ấy không để ý, tôi ra tủ lạnh lấy hai chai bia lạnh.
Tôi quyết định ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với anh ấy.
Tống Vũ Trúc ngồi trên thảm trong phòng ngủ, mái tóc rối bời và chiếc áo sơ mi trắng giản dị, thoáng chốc tôi như quay lại những ngày tháng cấp ba.
Anh ấy vẫn thế, vẫn thanh lịch, vẫn tỏa sáng và điển hình cho kiểu đẹp trai khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi đưa cho anh một lon bia, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Với vẻ bình tĩnh, không vội vã, tôi bắt đầu:
"Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng nhé, nói ra những lời thật lòng."
"Trước tiên, anh thích em từ khi nào? Tại sao em đã viết thư cho anh mà anh không bao giờ trả lời? Còn chuyện anh với Lâm Diệu Ý..."
Câu hỏi quá nhiều, tôi không kiềm chế được mà trút hết một đống câu hỏi ra.
Anh kéo miếng kéo của lon bia, uống một ngụm.
Gương mặt anh dần dần trở nên đỏ ửng.
"Lâm Diệu Ý lúc đầu chỉ hỏi anh vài bài toán, anh đã bảo cô ấy rất nhiều lần là đừng đụng vào anh nữa."
"Thích em, là từ lần đầu tiên anh gặp em, đến cả lúc ở tiệm tàu hũ non, rồi mỗi lần vô tình gặp em. Mọi người nói em là người ‘theo đuôi”' anh đã phản bác lại, nhưng hình như chẳng ai tin..."
"Thư à? anh chưa bao giờ nhận được."
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh ấy nói là chưa bao giờ nhận thư của tôi, mặc dù tôi đã đặt chúng lên bàn anh ấy lúc đó.
"Em đã đặt trên bàn anh mà..."
Tống Vũ Trúc suy nghĩ một chút, rồi tự mãn nói:
"Nhận thư tỏ tình nhiều quá, mỗi lần đều là bạn ngồi cùng bàn giúp tôi xử lý hết..."
Tôi tức giận vỗ mạnh vào vai anh ấy, không ngờ lại dám vứt thư của tôi đi, chẳng trách mỗi lần tôi đều thấy những mảnh vụn trong thùng rác.
Răng tôi nghiến chặt, muốn lập tức đi tìm người bạn cùng bàn của anh ấy để xử lý.
"Vậy sao sau khi vào đại học anh lại không chủ động tìm em?"
Tống Vũ Trúc lại uống một ngụm bia lớn, rồi bắt đầu chỉ tay vào tôi.
"Không phải em bảo sẽ thi vào trường đại học ở Giang Thành sao? Anh đã đăng ký rồi, kết quả em lại vào Bắc Kinh, anh phải học lại một năm! Năm sau anh mới thi vào được trường đại học ở Bắc Kinh!"
Tôi chống hông, mạnh mẽ phản bác:
"Chính anh là người muốn thi vào trường ở Bắc Kinh mà! Em mới là người chọn trường ở Bắc Kinh!"
Tống Vũ Trúc nói là nghe bạn thân Lý Miểu Miểu nói, lúc đó hình như tôi thật sự có nói muốn vào trường ở Giang Thành.
Tôi chỉ nói đùa thôi, đúng lúc nhìn thấy trên giấy đăng ký thi.
Nhưng… việc anh ấy thi vào trường ở Bắc Kinh cũng là Lý Miểu Miểu nói cho tôi biết.
Kẻ gây ra chuyện này lại chính là bạn thân của tôi!
Vì cô ấy mà chúng tôi đã xa cách bao nhiêu năm, nghĩ đến việc mất đi những năm tháng bên Tống Vũ Trúc, tôi tức giận đến mức muốn mắng Lý Miểu Miểu một trận.
Tôi tiếp tục tìm cớ trách móc:
"Anh học lại rồi cũng chẳng liên lạc với em nữa!"
Nói đến đây, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy oán giận, trông giống như một cô vợ nhỏ giận dỗi.
Một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình đã làm điều gì đó không thể tha thứ.
"Khi anh đậu vào trường ở Bắc Kinh, anh vui mừng chạy đến cổng trường của các em, tận mắt nhìn thấy em và một chàng trai đi vào ký túc xá nam. Từ đó về sau, không ai biết anh đã đi đâu. Cho đến khi anh nghe người ta nói em vẫn còn độc thân..."
11.
Tôi uống bia rồi bật cười ha hả.
Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là có thể biết tôi sao có thể vào ký túc xá nam được? Có trường đại học nào trên cả nước cho phép nữ sinh vào ký túc xá nam không?
Nếu vào ký túc xá nam, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là hôm đó là ngày chào đón tân sinh viên.
Vào những lúc khác, chỉ cần bị quản lý ký túc xá nhìn thấy là sẽ bị chặn lại, nghiêm trọng hơn thì có thể bị khiển trách nặng hoặc khai trừ khỏi trường.
Vào đầu năm thứ hai, tôi được chọn làm đàn chị tiếp đón tân sinh viên.
Ngày hôm đó tôi chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần giữa ký túc xá nam nữ, còn mang không ít hành lý.
Đến tối, tôi suýt nữa kiệt sức, chỉ muốn nằm ngay trong tiệm massage để làm một liệu pháp spa.
Ai ngờ lại bị cho là một người phụ nữ lẳng lơ, theo bạn trai vào ký túc xá.
"Tống Vũ Trúc, anh thật sự nghĩ sao vậy! Đó là công việc chào đón tân sinh viên mà!"
Anh ấy cúi đầu, giọng điệu ngày càng yếu ớt.
"Anh không biết mà..."
Tôi vừa tức giận vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười, không thể ngờ được rằng sự hiểu lầm giữa chúng tôi lại chỉ vì tôi đi vào ký túc xá nam trong ngày chào đón tân sinh viên.
Nếu tôi biết sự hiểu lầm chỉ vì việc này, chắc chắn tôi đã không tham gia công tác chào đón tân sinh viên ngay từ đầu.
Không có tiền công cũng chẳng sao, nhưng suýt nữa tôi đã kiệt sức, lại còn bị Tống Vũ Trúc hiểu lầm.
"Vậy sao sau khi kết hôn anh lại biến mất lâu như vậy?"
Câu hỏi này cũng luôn xoay vòng trong đầu tôi suốt thời gian qua.
"Anh không dám tin là mình đã kết hôn với em, phải mất một thời gian lâu mới dám gặp em, sau khi uống rượu mới có thể đến gặp em... Còn nữa, đêm đó tôi không chạm vào em..."
Vậy là, đêm đó mặc dù tôi không mặc gì, nhưng chúng tôi không làm gì khác.
Không lạ gì sáng hôm sau tôi không cảm thấy bất cứ điều gì không thoải mái, và cũng không thấy có vết máu.
Tống Vũ Trúc rất tôn trọng tôi…
Cũng phải, nếu anh ấy không tôn trọng tôi, tôi cũng sẽ không thích anh ấy, càng không thể ở bên anh ấy.
"Vậy là, trong buổi họp lớp, anh cố tình nói là đã kết hôn à?"
Tống Vũ Trúc nghiêm túc gật đầu.
Không ngờ lúc đó, tôi và anh tham gia buổi họp lớp với cùng một mục đích, và cuối cùng lại thật sự kết hôn.
Tôi nâng lon bia lên, khẽ chạm vào lon của anh.
"Vậy thì chúc chúng ta hạnh phúc mới cưới nhé!"
"Chúng ta là vợ chồng già rồi! Bảo Bối, vậy anh có thể gọi em là vợ không?"
"Được!"
[Vợ! Vợ!]
Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Tình yêu chưa từng thổ lộ trong suốt bao nhiêu năm, giờ đây tôi có thể trút hết ra.
Tống Vũ Trúc và tôi đều thầm yêu nhau từ lâu! Không phải chỉ mình tôi đơn phương trong sự hỗn loạn!
Vì tức giận, tôi gọi điện mắng cho Lý Miểu Miểu một trận.
Cô bạn thân này luôn khiến mọi việc quan trọng gặp rắc rối, cô ấy lại kể cho tôi và Tống Vũ Trúc nghe hai câu chuyện khác nhau!
Tuy nhiên, may mà cô ấy nói với tôi rằng Tống Vũ Trúc sẽ tham gia buổi họp lớp, nếu không có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp lại anh ấy.
Chúng tôi mất đi năm năm, nhưng không phải là cả đời.
Tống Vũ Trúc giờ đây càng trở nên quấn quýt, luôn muốn lại gần tôi.
"Vợ ơi! Anh đưa em về nhà gặp ba mẹ nhé!"
"Vợ ơi! Anh sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho em!"
"Vợ ơi! Vợ ơi! Cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ ly hôn!"
Tôi nắm tay anh, nhiệt tình đáp lại.
"Được rồi, được rồi! Ai nói dối thì sẽ biến thành cún con!"
Tất cả những tình cảm đáp lại đều tràn đầy nhiệt huyết và hạnh phúc, việc theo đuổi tình yêu dành riêng cho mình là một điều dũng cảm và tuyệt vời.
Người bạn thích chắc chắn cũng thích bạn.
Hãy mạnh dạn lên, anh ấy chắc chắn cũng đang đợi bạn.
[Hết]