Bạo Quân Bất Lực, Hoàng Hậu Cứng Đầu - P9
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:26:25
Ta ôm nàng lòng, đề phòng nàng cử động lung tung.
Nàng , đột nhiên hỏi: "Ta ích kỷ ?"
Ta khó hiểu: "Sao ?"
Từ Khanh Nhi cụp mi: "Trước khi xuất giá, phụ , là con gái của tể tướng, tương lai nhất định phò tá quân vương, lo lắng cho dân chúng."
" , Hoàng hậu mệt mỏi lắm."
Ta nàng lải nhải, một tràng về việc Từ Nghịch Chu nghiêm khắc như thế nào, ép nàng học quy củ .
Hừ, lão già , ngay cả nữ nhi cũng tay tàn nhẫn như .
Nói đến cuối cùng, mắt nữ tử ngấn lệ.
Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Ta vén những sợi tóc ướt đẫm nước mắt của nàng sang một bên: "Vậy nàng hối hận ?"
Nàng lắc đầu.
Ta hỏi: "Tại ?"
"Ở đây thích."
Ta mắt nàng, tìm câu trả lời từ đó.
"Là ai?"
Nàng nín , thút thít : "A Diễn… là hoàng đế, thể gọi thẳng tên húy."
Ta búng trán Từ Khanh Nhi một cái, bật : "Nàng cũng là quên hết quy củ ."
" thích , trong hậu cung cuối cùng cũng sẽ những phi tần xinh khác, sẽ thích …" nàng lẩm bẩm.
Ta đáp: "Những phi tần khác xinh bằng nàng."
" thích."
Ta nhẹ nhàng dỗ dành: "Thích, thích."
Nàng hất tay đang lau nước mắt cho nàng : "Ngươi thích là thích ? Ngươi …"
"Nàng kỹ xem là ai."
Ta nâng cằm nàng lên, để nàng .
Từ Khanh Nhi hồi lâu.
"A Diễn."
Ta khẽ : "Nhận ?"
"Nói nữa, nàng thích ai?"
Nàng ngoan ngoãn đáp: "A Diễn."
Ta hỏi: "Tại thích ?"
Nàng đáp: "Chàng đưa khăn tay cho ."
Ta , trầm ngâm một lát.
"Một chiếc khăn tay thể dụ dỗ nàng, nếu đổi là khác, nàng cũng sẽ một lòng một ?"
Nàng lắc đầu lia lịa: "Không ."
"Vậy là gì?"
Thấy nàng nhất thời trả lời , rót một chén rượu, một ánh mắt nóng bỏng theo động tác của , dán chặt chén rượu đó. Ta còn cách nào khác, đành ngăn cản bàn tay cướp lấy nó của của Từ Khanh Nhi.
"Không uống, uống nữa, lát nữa đừng bám lấy loạn."
Nàng nhướng mày: "Ngon mà~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-quan-bat-luc-hoang-hau-cung-dau/p9.html.]
Ta chút nương tình: "Ngon cũng ."
"Hừ!"
Từ Khanh Nhi đầu , giận dỗi để ý đến .
Ngày thường cứng nhắc vô cùng, lúc say rượu trẻ con như .
Ta cố ý lắc chén rượu mặt nàng một vòng, uống cạn.
Rượu cổ họng cay nồng thơm ngon, hổ danh mẫu hậu cất giữ bấy lâu nay.
"Chàng bắt nạt !" Nàng nhăn mũi.
"Sao nữa ? Thật sự nữ tử bằng nước mà."
Nàng để ý đến lời trêu chọc của , đột nhiên vùi mặt n.g.ự.c , hồi lâu động đậy.
"Sao gì?"
"Ngủ ?"
Thật là để bớt lo.
Đêm khuya gió lạnh, khoác áo choàng lên nàng, bế nàng khỏi Thượng Lăng Viên.
Tiểu thái giám canh giữ ở cửa thấy , định lên tiếng, liền liếc xéo một cái.
"Nếu nàng tỉnh dậy, trẫm sẽ cho ngươi ngủm ."
Tên tiểu thái giám đó vội vàng ngậm miệng.
Một đường bế nàng về Phượng Nghi Cung, ngủ say thật.
"Nhớ nấu canh giải rượu." Trước khi , dặn dò cung nữ cận của Từ Khanh Nhi.
Ngày hôm , long ỷ, nghĩ đến lát nữa sẽ đám đại thần thành cái dạng gì .
Ta chống tay lên đầu, dáng vẻ công tử bột phóng đãng, mũ miện đầu theo động tác của mà leng keng rơi xuống.
"Có việc tấu lên, việc lui triều——"
Thái giám bên cạnh hô to, cái giọng, cái âm điệu đó, cảm thấy giây tiếp theo sẽ đứt .
"Thần việc tâu."
Ta nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tấu chương của Từ Nghịch Chu lão già đó, chắc chắn chuyện .
"Bệ hạ, hôm qua tại tiệc tẩy trần, bất chấp lễ pháp, tự ý dẫn Hoàng hậu rời khỏi yến tiệc, thật sự là phong độ của một bậc quân chủ."
Ta khẽ : "Sao nào, trẫm và Hoàng hậu chỉ là vợ chồng ân ái, tâm sự nhiều hơn thôi, ái khanh ngay cả chuyện nhà của trẫm cũng can thiệp ?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Từ Nghịch Chu cau mày, : "Vì tình riêng mà lơ là chính sự, là đại kỵ của bậc đế vương a!"
“Thế thì ? Ái khanh , chẳng lẽ Hoàng hậu là con gái của ái khanh?” Ta mở mắt, im lặng một lúc, sắc mặt đen sì của Từ Nghịch Chu, ý càng đậm. “Thôi , còn ai việc gì nữa ? Không việc gì thì trẫm bãi triều.”
Xung quanh, các đại thần khí ngột ngạt trong điện đè nén, ai dám lời nào.
“Hôm nay đến đây thôi, bãi triều.”
“Từ ái khanh ở , trẫm việc bàn bạc.”
Ở Ngự Thư Phòng, và Từ Nghịch Chu đang đánh cờ.
Quân đen vây hãm trong một gian chật hẹp, so với quân trắng, thể là vô cùng thảm hại.
Từ Nghịch Chu đặt xuống một quân cờ, lời tha thiết khuyên nhủ: “Bệ hạ, tĩnh tâm , nếu còn tiếp tục tùy tiện như , quân đen sẽ vây c.h.ế.t ở đây.”
Ta cũng vội vàng: “Ái khanh, con khi bận tâm quá nhiều, thứ mất cũng sẽ càng nhiều. Khi giác quan phóng đại vô hạn, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt đáng kể, cũng thể trở thành giọt nước tràn ly.”
Từ Nghịch Chu hiểu tại những lời : “Bệ hạ ý gì?”
“Cờ của ái khanh, tuy cẩn mật thận trọng nhưng quá do dự.” Ta lắc đầu, đặt quân đen xuống. “Một bước sai, cả bàn cờ sai, cẩn thận quá mức, ngược sẽ phản tác dụng.”
Trong nháy mắt, quân đen từng bước ép sát quân trắng, khiến cầm quân trắng tiến thoái lưỡng nan.