Báo Thù Đi! Thiên Kim Thật
Chương 1
1
Mọi người kinh hoàng nhìn tôi.
Tôi lăn lộn trên đất, mái tóc bết dính cọ vào tấm thảm quý giá.
Nức nở van xin: “Đừng đuổi em gái đi, em gái là cục cưng của nhà này, không có em gái thì con sống sao…”
Bà Lâm hoảng loạn che miệng: “Ngôn Thu, con thực sự muốn em gái ở lại sao?”
Tôi gật mạnh, vừa lăn vừa bò, bổ nhào vào người Lâm An Nhiên.
“Năm năm nay lưu lạc bên ngoài, con luôn mơ về bố, mẹ với em gái. Giờ đây cả nhà đã đoàn tụ, sao lại có thể đuổi em gái đi được chứ?”
Tôi lau nước mũi lên cái áo sơ mi trắng của “em gái ngoan”, nức nở nói: “Về sau, cả nhà ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau…”
Ông Lâm với bà Lâm vô cùng xúc động, ôm cả tôi và Lâm An Nhiên vào lòng mà khóc.
Từ khoé mắt tôi thấy ánh mắt của Lâm An Nhiên lóe lên một tia hiểm độc.
Đêm đến, tôi nằm trên chiếc giường lớn hai mét, ngẫm nghĩ về cốt truyện của thế giới này.
Đây là một bộ truyện thiên kim thật giả.
Nguyên chủ vốn là tiểu thư nhà giàu, nhưng khi mới ba tuổi đã bị lạc mất bố mẹ.
Mang theo nỗi áy náy, bố mẹ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi để thay thế nguyên chủ, còn yêu thương hết mực.
Về phần nguyên chủ, sau khi bị thất lạc, được bà Giang thu gom phế liệu mang về nuôi dưỡng. Mười mấy năm trôi qua, bà lão không hề bạc đãi nguyên chủ.
Khi nguyên chủ trở về nhà, bố mẹ đã quen với việc yêu thương đứa con nuôi, nên đối xử với nguyên chủ vô cùng hà khắc.
Thêm vào đó, do bị đứa con nuôi vu hãm, họ càng thêm ghét bỏ nguyên chủ, cuối cùng đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Bà Giang lâm bệnh nặng nhưng lại nói dối nguyên chủ, hiện tại đã nguy kịch.
Nguyên chủ quỳ gối trước cửa nhà cầu xin bố mẹ cho vay tiền để bà chữa bệnh, nhưng họ tàn nhẫn từ chối.
Đến khi nguyên chủ vội vã chạy về bệnh viện, bà lão đã qua đời.
Tuyệt vọng, nguyên chủ nhảy lầu tự sát.
Nhìn vào số phận bi thảm của nguyên chủ, không khỏi khiến tôi xót xa.
Tuy nhiên…
Nhìn ngắm chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trước mặt, tôi lại lấy ra chiếc thẻ ngân hàng mà ban ngày ông Lâm đưa cho tôi để bày tỏ sự hối lỗi.
Khóe môi tôi nở nụ cười.
Cuối cùng, tám ngày giàu sang phú quý cũng đến lượt tôi hưởng thụ.
Cốt truyện nát bét kia tôi mặc kệ, ai dám chống lại cuộc đời đại tiểu thư quyền lực này, tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là lễ độ!
2
Nhân lúc chưa khai giảng, tôi tìm cơ hội chuồn ra khỏi nhà họ Lâm.
Lên xe buýt số 32, tôi đến quán đậu hũ quen thuộc.
Nhìn thấy tôi, bà Giang mừng rỡ đến mức không nói nên lời. Bà lo lắng hỏi tôi có bị ức hiếp gì hay không.
Tôi rưng rưng, cắn răng lắc đầu.
May mắn thay, trên đời này vẫn còn một người thật sự quan tâm tôi, coi tôi như con ruột.
Tôi ép bà đi khám bệnh, dùng tiền trong thẻ cho bà khám sức khỏe tổng quát.
Tổng chi phí hết mấy chục triệu.
Mặc dù bà luôn nói rằng sức khỏe tốt không cần khám, tuy nhiên vẫn phát hiện ra một số bệnh vặt.
Tôi mua thuốc theo đơn bác sĩ, dặn dò bà phải uống đúng giờ.
“Bà à, hiện tại con không thể ở bên cạnh bà. Nhưng bà yên tâm, đợi con thi đỗ đại học, con sẽ đưa bà đến Bắc Kinh xem lễ kéo cờ.”
Bà nắm chặt tay tôi: “Được, đươc, Ngôn Thu có tấm lòng này, bà đã mãn nguyện rồi.”
Khi tôi về đến nhà, họ đã bắt đầu ăn tối.
Cả nhà ba người quây quần bên nhau nói chuyện cười đùa, chỉ có tôi như người ngoài.
“Ngôn Thu đã về rồi, mau đến đây ăn cơm nào.” Mẹ vẫy tay gọi tôi.
Vừa ngồi xuống, Lâm An Nhiên đã bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng.
“Chị hai hôm nay đi đâu? Là không muốn ở nhà với em một mình sao? Em xin lỗi, là em không tốt, chiếm vị trí của chị hai, khiến chị không vui…”
Nói xong, nước mắt lập tức trào ra.
Mẹ vội vàng ôm con gái vào lòng dỗ dành.
“An Nhiên, con nói gì vậy? Nơi này là nhà của con mà.”
“Trước đây là, hiện tại là, và sau này cũng sẽ vậy. Mẹ xem ai dám cướp đi.”
“Con thật quá hiền lành, ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
Bố cau mày, hơi trách móc nhìn tôi.
Tôi thầm trợn mắt, ngày hôm qua còn diễn cảnh phụ từ tử hiếu, một nhà đoàn viên đầm ấm, sao giờ đã lật mặt nhanh vậy?
Tôi nhàn nhạt mở lời: “Hôm nay con đi thăm bà Giang, mấy ngày nữa khai giảng rồi nên không có thời gian.”
Tôi dừng lại một chút, giả vờ thương tâm.
“Dù sao mười mấy năm qua là bà Giang cho con miếng cơm manh áo, bằng không… con có thể đã chết đói ngoài đường.”
“Đã có bao nhiêu đêm, con ngồi co ro dưới ánh đèn đường, vừa đói vừa lạnh, chỉ mong bố mẹ đến đón về nhà, nhưng mãi vẫn không thấy ai…”
“Có lần đi ngang qua một đứa trẻ khoe que kẹo trong tay, con thèm lắm, mà nó chỉ chịu cho nếu con sủa như chó, con không muốn…”
Bỗng dưng, mẹ khóc nức nở chạy vào phòng ngủ.
Bố lo lắng, vội vàng đi theo.
Xem ra, đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.
Nếu như tôi im thin thít, không nói gì cả, thì sẽ không ai để ý đến sự khổ sở của tôi, ngược lại còn thấy tôi dễ bắt nạt.
Ánh mắt Lâm An Nhiên lóe lên tia lạnh lùng. Cô ta châm chọc:
“Xin lỗi, chị hai, em không ngờ rằng trước kia chị đã từng trải qua nhiều khổ sở như vậy.
“Không giống như em, hồi nhỏ bố thường xuyên đi công tác Châu Âu, hay mang về cho em rất nhiều loại socola đặc biệt quý hiếm, em ăn nhiều đến nỗi bị sâu răng.”
“Tất cả đều do em, đã cướp đi cuộc sống của chị…”
Cô ta giả vờ đồng cảm nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Tôi cong môi, không đáp lời.
Không sao, tôi sẽ cho cô ta ăn hết, rồi ói trả lại từng thứ một.
3
Sau khi khai giảng, tôi vào học lớp chọn khối 12 của trường trung học số một, ngôi trường trung học tốt nhất thành phố.
Lớp này chỉ có hai loại học sinh: một loại là học giỏi siêu cấp, một loại là con nhà giàu.
Tôi tùy tay lật sách giáo khoa, ôn lại bài toán học của tiết sau.
Lâm An Nhiên đột nhiên quay đầu, vẻ mặt nhiệt tình mà vô tội nói với tôi:
“Chị hai, chị có thể hiểu được bài trên sách giáo khoa không? Chất lượng giáo dục ở trường cấp 3 quê chị không tốt,không theo kịp tiến độ học của lớp này là bình thường, nếu chị có gì không hiểu, em có thể phụ đạo cho chị.”
“Dù sao chị cũng không đủ tư cách vào lớp mũi nhọn này, chỉ nhờ bối mẹ xin xỏ với hiệu trưởng mới được vào…”
Nghe vậy, mấy nữ sinh bên cạnh như ngửi thấy mùi máu mồi của cá mập, lập tức vây quanh lại, nhìn có vẻ như là đám bạn của Lâm An Nhiên.
Bọn họ ríu rít hỏi:
“An Nhiên, chị của bạn từ trường cấp 3 ở quê chuyển đến à?”
“Thành tích của bạn ấy chắc chắn rất tệ, liệu có thể theo kịp tiến độ học của lớp chúng ta không?”
“Đúng vậy, đừng kéo lớp chọn bọn mình bị tụt xuống theo đó.”
“Không phải ai cũng xứng đáng học ở lớp này.”
Lâm An Nhiên cố nén không bật cười thành tiếng, giả vờ như đẩy nhẹ một người trong đám đông.
“Mọi người đừng nói về chị của tớ như vậy, chị ấy xếp hạng nhất toàn trường ở quê đấy nhé, bà cụ từng nhận nuôi chị ấy còn bảo chị của tớ sau này sẽ đậu Thanh Hoa cơ.”
Tiếng cười chói tai lập tức vang lên khắp nơi.
“Học ở quê mà còn dám thi Thanh Hoa cơ đấy, đúng là làm người ta cười rụng răng.”
“Đúng đúng, có khi lớp mình cũng chỉ có vài người đậu thôi.”
“Bà già đó nghĩ mình là ai chứ, thật sự cho rằng con gà mình nuôi là phượng hoàng à?”
“Nếu mà nói đậu Thanh Hoa thì phải là An Nhiên mới đúng, trước giờ chưa từng tuột khỏi top 3, có khi đến lúc đó Thanh Hoa Bắc Đại đều phải đến cướp đó chứ.”
Tôi nhìn mặt của bọn họ, tất cả đều là đám chó hùa của Lâm An Nhiên.
Trong sách, tính cách của nguyên chủ yếu đuối, không ít lần bị đám này bắt nạt trong trường.
Sách giáo khoa bị vẽ bậy bạ, bẩn thỉu, ghế ngồi bị dính đầy keo dán, cặp sách bị ném xuống bồn cầu,…
Nạn bắt nạt diễn ra liên tục khiến cho nguyên chủ vô cùng đau khổ nhưng không biết phải làm gì.
Thêm vào đó, thầy giáo và lớp trưởng thiên vị cho những học sinh “ngoan ngoãn”, khiến cho nguyên chủ hoàn toàn tứ cố vô thân, kết quả học tập giảm sút nghiêm trọng.
Cuối cùng, khi tinh thần của nguyên chủ hoàn toàn sụp đổ, không thể thiếu nguyên nhân từ đám châm dầu vào lửa này.
Tôi khép sách giáo khoa lại, dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:
“Các vị tiểu thư thành phố xem thường người nhà quê ư? Nếu vậy, tôi sẽ thi đậu Thanh Hoa cho các người xem!”
Mấy cô nàng kia ngớ người ra, sau đó phá lên cười ồ ạt.
“Mọi người có nghe thấy nó nói gì không? Thi đậu Thanh Hoa cơ à?!”
“Hahaha, đây là chuyện nực cười nhất mà tớ từng nghe!”
“An Nhiên, chị cậu bị sao vậy, ở quê riết rồi bị khùng luôn hả?”
Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nếu các người đã tự tin như vậy, dám cá cược với tôi một phen không?”
Vương Tư Tư đi đầu, ôm bụng cười đến nỗi thở không ra hơi, đưa tay chỉ vào mặt tôi: “Tôi cá cược với cô, cô muốn cá cược gì?”
Lâm An Nhiên giả vờ ngăn cản: “Tư Tư, đừng so đo với chị tớ, chị ấy từ quê lên, không hiểu quy tắc của người thành phố chúng ta.”
“An Nhiên, đừng có nói tốt cho nó nữa, nhìn xem nó căn bản không xem cậu ra gì, phí công cậu còn che chở cho nó.”
Tôi cười lạnh lùng: “Vậy cá cược lần này thi khảo sát, tôi có thể thi được hạng nhất toàn trường hay không?”
Vương Tư Tư bật cười sằng sặc, ôm bụng: “Hạng nhất toàn trường? Cô thật là không biết trời cao đất rộng, biết trình độ của hạng nhất khối chúng ta cao đến mức nào không? Đừng so sánh trình độ trung học nông thôn của cô với trường chúng ta!”
Tôi nhướng mày: “Sao vậy, cô sợ rồi à?”
“Vương Tư Tư tôi sợ gì chứ? Cá cược thì cá cược, nếu cô không thi được hạng nhất toàn trường, thì lên bục giảng đứng trước toàn lớp hô to ba tiếng ‘tôi là heo’!”
“Còn nếu tôi thắng thì sao?”
“Cô thắng? Ha ha ha ha ha, làm sao cô có thể thắng được?!”
“Nếu tôi thắng, thì cô phải lên bục giảng hô to ba tiếng ‘tôi là heo’, thế nào?”
“Được thôi. Nhưng tôi cảnh cáo cô, hạng nhất toàn trường không phải ai cũng có thể thi đậu, tôi khuyên cô nên sớm chuẩn bị, đừng đến lúc đó đứng trên bục giảng mà xấu hổ đến mức bật khóc.”
Cả đám người xung quanh bật cười ha hả trước điệu bộ khoa trương của Vương Tư Tư.
Thật ấu trĩ, ấu trĩ đến mức nực cười.
Đám tiểu thư nhà giàu này, rõ ràng xuất thân cao quý, gia đình có điều kiện hơn hẳn so với người bình thường.
Vậy mà lại có một tâm địa độc ác như vậy, suốt ngày chỉ lấy việc chế giễu người khác để làm vui.
Rốt cuộc là do đâu mà ra nông nỗi này?