Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Báo Ứng Cho Kẻ Ác

Chương 3



12.

Cậu ấy đang đợi tôi ở chỗ hẹn. Nhưng đợi lâu không thấy tôi đến, lại không liên lạc được với tôi nên đã tới nhà tìm tôi.

Vừa tới cửa tiểu khu, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiền Kha, cậu ấy lập tức chạy tới.

Tôi nghiêng đầu, thấy máu trên cổ cậu ấy, thiếu chút nữa phá tướng. Trong lòng dâng lên lửa giận, tôi giận dữ trừng Tiền Kha.

“Ai nói mày là phế vật thì mày đi tìm kẻ đó đi, mày tìm tao làm gì? Mày nhất định là có bệnh!”

Cô ta cũng không chịu buông tha, càn quấy. Vẫn níu lấy tôi nói tôi gian lận thi đại học, ồn ào đến mức toàn bộ tiểu khu đều nghe thấy.

Tôi quả quyết báo cảnh sát, sau đó nghiêm túc nói với cô ta: “Điều 246 Bộ luật Hình sự quy định tội phỉ báng, tức là dùng bạo lực hoặc các phương pháp khác, trắng trợn xúc phạm người khác hoặc bịa đặt sự thật phỉ báng người khác.”

“Trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù, giam giữ, quản chế hoặc tước đoạt quyền chính trị dưới ba năm. Ví dụ như cởi quần áo trước mặt mọi người, bịa đặt sự thật, phỉ báng người khác gian lận thi đại học, đều tính.”

“Mày đang phạm pháp, biết không?”

Cô ta hừ lạnh một tiếng, mắt hạnh trợn tròn.

“Mày bớt hù dọa tao đi! Trong nhà tao có người! Trong nhà tao có tiền! Mày có thể làm gì được tao?”

“Được.”

Tôi gật gật đầu: “Vậy mày nói với chú cảnh sát đi.”

Dứt lời, tôi đưa điện thoại di động cho Du Viễn Khoát, bảo cậu ấy chụp ảnh cho tôi.

Vẻ mặt cậu ấy ngập ngừng: “A cái này…”

“Chụp!”

Tôi cực kỳ bình tĩnh.

“Đây đều là bằng chứng.”

13.

Tiền Kha đã bị bắt. Tôi biết, nhà cô ta có quyền có tiền, cô ta sẽ không sao. Nhưng đó là một phần trong kế hoạch của tôi.

Tôi chính là muốn chọc giận cô ta, ép cô ta phạm sai lầm. Loại gia đình như nhà cô ta rất coi trọng thể diện, mất mặt so với mất m ạng còn khó chịu hơn.

Sau đó, cô ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để trả thù lại. Mà cái tôi muốn chính là cô ta vắt hết óc suy tính, sau đó nhận thất bại thảm hại.

Với tính tình của cô ta, không tìm lại sân khấu không bỏ qua, nhất định sẽ khiến sự việc này lớn hơn nữa.

Tôi vừa hay có thể mượn tay cô ta, mang lửa đ ốt lên người cha cục trưởng cục giáo dục tỉnh của cô ta.

Chỉ cần hy sinh thân mình một chút, có thể kéo Hoàng đế xuống ngựa.

Mặc dù theo nguyên tắc cá nhân của tôi, tôi thà bẻ gãy không cong, quân tử báo thù, và tôi muốn cô ta trả một cái giá thật đắt.

Cùng lắm thì bất chấp tất cả rồi đăng nó lên mạng. Tiêu đề tôi đã nghĩ kỹ rồi: [Trạng nguyên tỉnh bị thí sinh cùng trường vạch trần gian lận thi đại học, lột quần áo trước mặt mọi người? Đây rốt cục là nhân tính vặn vẹo hay là vì mất đạo đức?]

Thật thú vị! Đến lúc đó, cư dân mạng tất sẽ tra rõ. Cô ta dù có bối cảnh gì, cũng phải để lại tiền án.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Chỉ là có tiền án, quá dễ cho cô ta.

Trước khi thi vào trung học phổ thông, bởi vì ghen tị với Triệu Tiểu Hà, nên cô ta đã giành suất vào Nhất Trung của Triệu Tiểu Hà.

Làm hại Triệu Tiểu Hà vất vả ngày đêm, không ngừng học tập, cuối cùng cũng học xong năm thứ nhất trung học và được miễn một phần nghìn tiền nhập học.

Nhưng không lâu sau đó, mẹ của Triệu Tiểu Hà qua đời, thành tích của cô ấy bị ảnh hưởng lớn, xuống dốc không phanh.

Và điều này tạo cơ hội cho Tiền Kha kéo cô ấy từ đỉnh cây xuống bùn, khởi đầu cho cơn ác mộng bị bắt nạt của cô ấy.

Cô ta hủy hoại cả cuộc đời của Triệu Tiểu Hà. Chỉ để lại một bản án, không bao giờ đủ. Còn lâu mới đủ.

Huống hồ, tôi hiện tại đang dùng thân thể của Triệu Tiểu Hà. Tôi phải yêu quý nó. Phải cẩn thận từng li từng tí.

Không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng xấu nào. Điều này tuy rằng có cản trở tôi một chút, nhưng mà không sao.

Mặc dù kế hoạch báo thù hơi chậm, nhưng tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Dù sao cả cô ta và mẹ kế, tôi đều phải xử lí hết. Ai cũng đừng nghĩ chạy thoát.

14.

Tôi về nhà lấy thẻ ngân hàng, dạo quanh thành phố một vòng, nhận tất cả tiền thưởng. Sau đó, tiêu xài hết sạch.

Đầu tiên nhất định phải mua một chiếc xe. Một chiếc màu đỏ rực, thật ngầu, thật phong cách.

Tôi còn cố ý đến trước mặt mẹ kế khoe khoang.

Này! Tôi có bà không có!

Hâm mộ đúng không? Ghen tị hả?

Quả nhiên, bà ta tức giận đến mức đầu bốc khói, khó thở, chỉ muốn chờ ba tôi trở về, khuyến khích ông giáo huấn tôi.

Chỉ tiếc, bọn họ ngay cả bóng dáng của tôi cũng không thấy được.

Tôi lái xe mới, đưa Du Viễn Khoát và Tưởng Vũ Trạch chạy thật nhanh. Tưởng Vũ Trạch, chính là người đứng thứ hai trong kỳ thi đại học sau tôi.

Không giống như Du Viễn Khoát nhã nhặn ít nói, cậu ta mang theo ánh mặt trời trong sáng, tế bào vận động cũng rất mạnh.

Vừa hay cậu ta có thể dùng làm ví dụ điển hình giúp tôi dạy Du Viễn Khoát.

“Phòng cướp – phòng trộm – phòng hậu thủ “, điều chuẩn tắc thứ ba là phòng hậu thủ. Bởi vì có đôi khi, mặc dù đã đạt được thỏa thuận với học sinh nhưng một phần của quá trình vẫn phải trải qua.

Nhưng trường đối thủ vẫn sẽ không bỏ cuộc. Đủ loại tấn công từ điện thoại, đến wechat. Bắt đầu từ trường học, giáo viên, và phụ huynh, làm việc.

Có những đứa trẻ không đủ chính kiến, chưa chắc sẽ không thay đổi chủ ý. Cho nên tôi mang theo hai người bọn họ, suốt đêm lái xe đến Bắc Kinh.

Tưởng Vũ Trạch vẻ mặt hưng phấn, suy nghĩ lung tung.

“Đây có phải là một cuộc trốn thoát đại mạo hiểm không?”

Tôi không thể không cười. Mà Du Viễn Khoát thì kinh ngạc vì tôi biết lái xe, càng kinh ngạc hơn là tôi lại có bằng lái xe!

Tôi giải thích, hôm thi xong môn cuối cùng cũng là sinh nhật 18 tuổi của tôi, trong hôm đó tôi đã lấy được bằng lái.

Đầu năm nay Triệu Tiểu Hà đã tròn 18 tuổi, cho nên chuyện đầu tiên khi tôi xuyên tới chính là thi bằng lái xe, chuẩn bị ngày sau có thể chạy trốn.

Du Viễn Khoát im lặng, nói cậu ấy có một người bạn, hôm trước cũng là sinh nhật của người bạn đó.

Tôi biết, là tôi đây. Tôi và Triệu Tiểu Hà có cùng ngày sinh nhật. Tưởng Vũ Trạch nghe xong, lại nổi máu nhiều chuyện.

“Nhìn vẻ mặt đó kìa, có gì đó không ổn! Cậu thích cô ấy à?”

Tôi khịt mũi coi thường! Cái rắm! Hai chúng tôi kém nhau bốn tuổi đó!

Du Viễn Khoát thản nhiên gật đầu: “Ừ.”

Hả? Tôi nhướng mày. Chẳng lẽ cậu ấy còn có người bạn nào khác, cũng cùng ngày sinh nhật đó?

“Cô ấy tên gì?” Tưởng Vũ Trạch tiếp tục lắm miệng.

Du Viễn Khoát yên lặng, hơi ngượng ngùng: “Phật Như Nguyện.”

Tôi: “……”

Không phải chứ? Đó là tên tôi mà!

15.

“Không được!” Tôi gần như hét lên.

Du Viễn Khoát bị tôi làm cho hoảng sợ, ánh mắt mơ màng.

“Cái gì không được?”

“Hai người kém nhau bốn tuổi, cậu không thể thích cô ấy!”

Du Viễn Khoát im lặng, nhìn tôi chằm chằm.

“Làm sao em biết hai chúng tôi kém nhau bốn tuổi?”

Tôi: “……”

Thở dài, kiên trì nói thật.

“Bởi vì tôi và Phật Như Nguyện có quen biết. Mẹ tôi là giáo viên trung học của cô ấy, tình hình nhà cô ấy không khác nhà tôi lắm.”

“Mẹ cô ấy mất sớm, sau khi ba cố ấy cưới mẹ kế liền biến thành cha dượng, động một chút là khó chịu với cô ấy, không đánh cũng mắng, còn nhiều lần giam giữ cô ấy, thậm chí chuyện này đã từng lên tin tức.”

“Trước khi cô ấy thi tốt nghiệp trung học, ba cô ấy không cho cô ấy về nhà. Cho nên mẹ tôi để cô ấy ở nhà tôi, hơn nữa vào sinh nhật hàng năm, hai chúng tôi đều cùng nhau trải qua.”

Đây là lý do tại sao bây giờ tôi tận tâm tận lực để giải cứu Triệu Tiểu Hà. Không chỉ là vì cảm thông, mà cũng là vì báo ân.

Tôi phải xứng đáng với ân nhân của mình. Vừa dứt lời, trong xe liền rơi vào trầm mặc.

Thật ra, trước đây tôi không muốn nói với ai về quá khứ này. Bởi vì không muốn bị người khác thương hại.

Nhưng hôm nay nói đến, lại vô cùng bình thản. Chỉ cảm thấy, thời gian quả thật có thể xoa dịu mọi thứ.

Có một số việc, mặc kệ lúc trước đau khổ thế nào, đã qua rồi thì thôi. Tất nhiên, điều này phải dựa trên tiền đề rằng lòng tốt đã được báo đáp và ân oán đã được báo thù.

Ví dụ như bố ruột và mẹ kế của tôi đều không có kết cục tốt đẹp. Thiên đạo luân hồi, báo ứng cho kẻ ác mới là niềm an ủi lớn nhất đối với người bị hại như chúng tôi.

Vẻ mặt Du Viễn Khoát rất phức tạp, vừa đau lòng, cũng vừa kính nể. Nhưng ở bên ngoài, sâu trong đáy mắt cậu ấy mơ hồ lộ ra vài phần kiên định.

Tưởng Vũ Trạch thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

“Vừa rồi tôi bị phân tâm, hai người đang nói về ai vậy?”

Tôi bật cười, đề nghị: “Sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta cùng đi thăm cô ấy nhé?”

Du Viễn Khoát gật đầu: “Được.”

Tôi âm thầm nhếch khóe môi, mục đích đã thành. Thật ra tôi cố ý nhắc đến chuyện cũ, bởi vì mặc dù tôi biết sau tai nạn xe cộ, tính mạng tôi không nguy hiểm, nhưng tôi muốn nhìn xem, hiện tại cụ thể là tình huống gì?

Nhưng không có người quen đi theo, tôi ngay cả bệnh viện ở đâu cũng không biết. Cho nên cũng chỉ có thể lợi dụng bọn họ một chút.

Chương trước Chương tiếp
Loading...