Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Báo Ứng

Chương 2



4

Người ta thường nói nhà có người già như có báu vật, tổ mẫu tuy không biết chữ nhưng lại là kim chỉ nam của gia đình, bà là người duy nhất trong bốn người nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ta nói xong, xung quanh trở nên im ắng, một lúc lâu sau, tổ mẫu đột nhiên hỏi ta: “Niệm Niệm, tại sao người nữ nhân đó lại hận gia đình chúng ta như vậy?”

Ta ôm đầu gối, nhớ lại ký ức đầy rẫy cảnh giết chóc đó, không nhịn được nhắm mắt lại, giọng run run nói: “Khi bọn cướp kéo đến, con và Bạch Nguyên Khanh trốn sau một tảng đá lớn, thấy bọn cướp đến gần, nàng ta vì muốn sống nên định đẩy con ra, bị con phát hiện nên phản công lại nên nàng ta đã bị bắt đi, vì vậy mà hận con đến tận xương tủy, liên lụy cả gia đình chúng ta.”

Ta chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai, dù sao thì lúc đó nàng ta thực sự muốn ta chết, sai lầm duy nhất của ta là không nên ảo tưởng về Hà Bùi Chi, cho rằng hắn vẫn là một ca ca tốt.

Thấy bốn người mặt mày xám xịt, dù không đành lòng, ta cũng phải nói rõ ràng những chuyện bẩn thỉu mà Hà Bùi Chi đã làm, họ phải biết Hà Bùi Chi là người như thế nào.

Sau khi mất đi tung tích của Bạch Nguyên Khanh, Hà Bùi Chi từng có một thời gian suy sụp nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, hắn biểu hiện quá đỗi bình thường, như thể Bạch Nguyên Khanh chưa từng xuất hiện vậy.

Bởi vì tài năng cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ nên không ai dùng ác ý để suy đoán hắn.

Giờ nghĩ lại, hắn tuy oán trách mọi người nhưng lại không thể không nhẫn nhịn dựa dẫm, cho nên sau khi vào kinh mới viết thư qua loa cho có lệ, không muốn mọi người đến kinh thành tìm hắn.

Giờ ta đã nói rõ mọi chuyện, nếu họ vẫn còn ảo tưởng về hắn, vậy thì gia đình này cũng không còn ý nghĩa gì để ở lại nữa.

Chịu đựng ánh mắt đen ngòm của họ, ta lạnh lùng mở miệng: “Sau khi biết Bạch Nguyên Khanh bị bắt đi, Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của mọi người, nhất quyết đòi đi tìm nàng ta, vì sự ngu ngốc của hắn, chúng ta và dân làng bị lạc nhau, trên đường chạy nạn đi vô cùng gian nan, tổ mẫu còn bị dân lưu vong đói phát điên đánh chết.”

Nghe vậy, sắc mặt tổ phụ thay đổi, hai người là phu thê từ thời trẻ, cùng nhau trải qua mấy chục năm, Hà Bùi Chi tuy quan trọng nhưng rốt cuộc cũng không bằng vị trí của tổ mẫu trong lòng ông.

Thấy sắc mặt tổ mẫu u ám, ta lại thêm dầu vào lửa: “Tổ mẫu, đôi mẫu nữ kia và Hà Bùi Chi thực sự không thể giữ lại, vì họ, cả gia đình chúng ta tan đàn xẻ nghé, còn Hà Bùi Chi thì dường như chẳng quan tâm gì, chỉ một mực dùng ánh mắt oán trách nhìn chúng ta.”

Bạch Nguyên Khanh là kiếp nạn của Hà Bùi Chi, còn họ là kiếp nạn của người nhà họ Hà.

Nếu không phải đã từng trải qua, ai có thể ngờ được Hà Bùi Chi lại vì một người nữ nhân như vậy mà trở nên không phân biệt phải trái?

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ đau lòng thương xót Bạch Nguyên Khanh, người động một tý là khóc lóc ủy mị, sự tận tâm của gia đình đối với hắn, hắn chỉ coi là lẽ đương nhiên.

Bất chấp sóng gió trong mắt bốn người, ta đến trước mặt tổ mẫu, ôm lấy chân bà, nghẹn ngào nói: “Sau khi gia sản bị bọn cướp cướp sạch, để cả nhà có thể sống sót, Tiểu Xuân đã tự ý đi bán mình làm nô, chỉ để đổi lấy một đấu lương thực trở về.
Đệ đệ hai tuổi cũng vì không có gì ăn mà chết đói, nhị thẩm đau lòng quá độ, cũng đi theo.”

Đây cũng là lý do ta không dám nói với Nhị thúc và Nhị thẩm, nếu không phải những năm qua họ vẫn chu cấp cho Hà Bùi Chi thì đệ đệ cũng không yếu ớt như mèo con ngay từ khi mới sinh ra.

Một khi Nhị thẩm biết Hà Bùi Chi là loại người vong ơn bạc nghĩa như vậy, đừng nói đến phụ mẫu, e rằng ngay cả tổ phụ và tổ mẫu cũng sẽ bị họ oán trách, đến lúc đó, chưa kịp bình an vượt qua nạn đói này thì cả Hà gia cũng đã tan đàn xẻ nghé.

Thấy tổ mẫu đã tin, ta quay sang nói với phụ mẫu: “Cha, mẹ, hãy từ bỏ Hà Bùi Chi đi! Nếu hai người nhất quyết muốn chu cấp cho hắn, vậy thì hãy để một nhà Nhị thúc được tự do, đừng bắt họ phải chịu ấm ức để thành toàn cho Hà Bùi Chi nữa, còn con sẽ dẫn theo các đệ muội ra ở riêng, cho dù cuối cùng không sống nổi, đi làm nô tài cho nhà giàu, cũng sẽ không chu cấp cho kẻ vong ơn bạc nghĩa nữa.”

Trong bốn người, người khó thuyết phục nhất chính là mẫu thân ta, dù sao thì trong lòng bà, Hà Bùi Chi có thể mang lại thể diện cho bà hơn bất kỳ đứa con nào, hắn là niềm tự hào của bà.

Trong thời đại tôn ti trật tự này, người nghèo hầu như không có khả năng đi học, mà Hà Bùi Chi lại là cơ hội duy nhất để Hà gia thay đổi vận mệnh, cho nên họ không nỡ.

5

Một loạt cú sốc quá lớn, tổ phụ chống gậy xuống đất, chỉ nói bảo ta mau đi nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Thấy tổ mẫu không nói gì, trước khi đi, ta vẫn không nhịn được mở miệng: “Tổ phụ, tổ mẫu, nếu hai người thấy Hà Bùi Chi có thể hoàn toàn thay thế con và các đệ muội, vẫn nhất quyết đối xử tốt với hắn, vậy thì coi như tối nay con chưa từng nói những lời này.”

Nhưng ta sẽ không để hắn sống, ta thầm nói trong lòng.

“Không quá hai ngày, Hà Bùi Chi sẽ ngất xỉu giữa đường, hắn không tiếc dùng thuốc làm tổn thương cơ thể, cũng phải nắm được mọi người.”

Ta không ngại cho họ thêm hai ngày nữa, dù sao thì mọi chuyện, đến lúc đó tự khắc sẽ sáng tỏ.

Đêm đó cuối cùng cũng trôi qua bình an vô sự. Sáng sớm tỉnh dậy, ta thấy mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, chỉ có Hà Bùi Chi liên tục nhìn về phía tổ mẫu, bên cạnh còn có Bạch Nguyên Khanh cười tươi như hoa.

Là người duy nhất trong nhà đi học, Hà Bùi Chi là sự tồn tại đặc biệt, cho nên ngay cả khi chạy nạn, hắn cũng được ăn ba bữa một ngày, mười ngày còn được ăn một quả trứng.

Chỉ là hôm nay tổ mẫu không còn chiều chuộng hắn nữa, hắn cũng cố tình quên những lời đã nói hôm qua, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Sợ mẫu thân sẽ lén lút bù đắp cho hắn, ta chạy đến bên tổ mẫu, nhỏ giọng nói bên tai bà: “Tổ mẫu, con muốn nấu cho đệ đệ một chén canh trứng.”

Tổ mẫu khựng lại, có chút do dự nhưng nghĩ lại, vẫn đưa hết những quả trứng còn lại cho ta.

Cứ như vậy, những quả trứng trong nhà đều được ta thu vào túi, cũng được bảo vệ cẩn thận, dù sao thì điều này liên quan đến việc đệ đệ có thể sống sót hay không.

“Ca ca, đừng nhìn tổ mẫu với vẻ mặt ấm ức nữa, giờ ca cũng giống như bọn muội thôi, một ngày hai bữa, bánh ngô đen với rau đắng, đó là đồ của ca, cầm lấy rồi lên đường đi!” Ta cười tươi chỉ vào cái bị để dưới gốc cây lớn.

“Niệm Niệm, không được vô lễ với ca ca như vậy, còn hành lý thì để Tiểu Xuân cầm giúp.” Mẫu thân ta không nhịn được lên tiếng bênh vực hắn.

Người ta vẫn nói nghe thì không bằng thấy, cho dù biết kiếp trước phụ thân bị Bạch Nguyên Khanh bày mưu hãm hại, bà vẫn còn ảo tưởng về nhi tử của mình.

Không muốn để ý đến bà, ta đi ngang qua đá vào cái bị một cái, kéo Tiểu Xuân đang im lặng rời đi: “Tiểu Xuân, đừng quan tâm, đồ của ai thì người đó chịu trách nhiệm, thật sự coi người khác là nô bộc của mình sao?”

Tiểu Xuân ngoan ngoãn không được ai thương, người tỷ tỷ này thương.

Vì hành lý, Hà Bùi Chi và đôi mẫu nữ Bạch Nguyên Khanh đi vô cùng gian nan, vì thương Bạch Nguyên Khanh yếu đuối, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn không để nàng ta giúp đỡ.

Ta cũng đã đánh giá cao hắn rồi, trời vừa tối, trong rừng đã truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Bạch Nguyên Khanh, nàng ta chạy đến trước mặt tổ phụ và tổ mẫu, mắt đỏ hoe nói Hà Bùi Chi sắp không xong rồi.

Tổ phụ và tổ mẫu đều nhìn ta, sau đó nhìn nhau, ta thấy được sự thất vọng trong mắt họ.

Khi ta đến nơi, vị đại phu già trong làng cũng đã đến, ông bắt mạch, mày nhíu chặt, mãi không nói gì.

” Tổ phụ, tổ mẫu, khụ khụ khụ, thân thể của con bất lực, sau này sợ rằng không thể phụng dưỡng hai người, hai người hãy giữ gìn sức khỏe.” Hà Bùi Chi vừa nói vừa ho, phụ mẫu mất bình tĩnh thấy vậy thì không đành lòng, cán cân trong lòng họ dần nghiêng về phía Hà Bùi Chi.

Liếc nhìn Hà Bùi Chi đang giả vờ mạnh mẽ, ta dựa vào sức khỏe tốt đẩy Bạch Nguyên Khanh ngã xuống đất, vừa đè vừa lục trên người nàng ta.

“Hà Niệm, ngươi vô liêm sỉ, ngươi buông ta ra.” Bạch Nguyên Khanh vội vàng.

“Đây là cái gì?” Ta cầm gói giấy lục được đưa cho mọi người xem.

Bạch Nguyên Khanh muốn giật lại, bị ta né tránh, nàng ta vừa tức vừa giận nói: “Đây là đồ của ta, ngươi không được đụng vào, trả lại cho ta.”

Ta đứng dậy đưa gói thuốc cho vị đại phu già: “Ta thấy đây chính là nguyên nhân khiến ca ca đột nhiên phát bệnh? Bạch cô nương, nơi này của chúng ta không phải hậu cung, cô thực sự không cần dùng đến thủ đoạn đê tiện như vậy.”

Nghe đại phu già nói Hà Bùi Chi là do uống thuốc mới thành ra như vậy, lại có cả vật chứng, sắc mặt mẫu thân tối sầm, dùng ánh mắt gần như xa lạ nhìn Hà Bùi Chi.

== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==

Chương trước Chương tiếp
Loading...