BÁT BẢO TRANG - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 07:11:10
Ta nhúc nhích, vươn tay, từ từ ôm từ phía .
Ôm nhẹ, cẩn thận nhưng cũng cố chấp.
Đầu vùi cổ , giọt nước nóng lăn .
Đôi môi lạnh lẽo chạm lên, run rẩy nhẹ nhẹ, phần trân trọng như đoạt bảo vật.
Khi sững sờ vuốt ve mặt , bất ngờ đ.â.m trâm cài n.g.ự.c .
M.á.u nóng phun , vẫn động đậy, thậm chí còn tiến sát gần hơn, để cây trâm đ.â.m càng sâu.
Hắn là kẻ điên.
“Về nhà với , sẽ bù đắp cho nàng.”
15
Hắn từng dáng vẻ như thế .
Giọng dịu dàng, đầy thận trọng.
“Nếu nàng cưỡi ngựa, chúng thể đến vùng tái ngoại. Ở đó thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận. Ta mua một bãi cỏ, đến mùa hè cỏ mọc đầy hoa.”
“Nếu nàng về kinh, phân phủ với đại ca. Nàng chính là nữ chủ nhân trong nhà. Phụ nàng giải oan, thể chính danh cưới nàng.”
Ta khẽ :
“Tần Trọng Lâm, ngươi tính toán thật .”
“Ta … là từng .”
“Khi đại ca tìm An Nghi, nàng giống như tưởng. Nàng coi trọng phận, tâm cơ thâm sâu. Ngày đó chuyện đích thứ chẳng qua là vì hoàng thượng là con thứ.”
“Con chó nàng mang từ kinh thành đến thảo nguyên, dùng vô dược liệu quý và hơn mười gia nhân hầu hạ ba năm. Chỉ vì đến gần kinh thành quấy nhiễu giấc ngủ nàng ban đêm, nên đập c.h.ế.t sống sượng.”
“Đại ca chịu hết nổi, màng tới nàng nữa. Nàng thất thế, về lóc gọi ‘ca ca’.”
“Đến hôm nay, mới hiểu rõ, An Nghi từ đầu đến cuối từng thật lòng xem trọng . Ngay cả đầu gặp gỡ… cũng chẳng nàng .”
“Trước nay chỉ một , thực tâm gọi một tiếng ‘ca ca’. Là nàng, Bảo Châu.”
Giọng khản đặc, sắc mặt trắng bệch đến tột cùng.
Vết m.á.u nơi vạt áo vẫn loang dần .
Hắn đang đánh cược sự mềm lòng của .
16
Ta .
O mai d.a.o Muoi
Lúc nhỏ, thích văn chương, thi thoảng theo Tần Uy Nhiên đến phủ nhà .
Thường suốt buổi chiều bên hồ cá.
Ta tò mò đến gần , cẩn thận ngã xuống nước, suýt c.h.ế.t đuối vì kiệt sức.
Là lạnh mặt đưa tay kéo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bat-bao-trang/8.html.]
Ta sặc nước uất ức cảm ơn:
“Cảm ơn , Kỳ Lân ca ca.”
Ta còn từng đem điểm tâm cho .
Lúc phụ phạt chép sách, lén tên .
Ta ghen tị:
“Huynh thật , phụ yêu thương, ép học hành.”
Hắn lạnh:
“Ông ghét nhất là đứa con riêng vô dụng như .”
“Sao ? Ông đặt tên cho là Kỳ Lân, còn hơn cả tên ca ca là ‘Hằng Nhược’* đấy.”
(*Chữ “巍然” trong tên Tần Uy Nhiên gần giống với “喂鹅” – cho ngỗng ăn)
Hắn thoáng sững sờ.
Từ đó, đến nữa.
Nghe đột nhiên quyết chí, ngày đêm luyện võ.
Ta thật sự từng cẩn thận, mơ hồ mà thích .
Thậm chí khi để ý đến An Nghi.
Ta, cực kỳ ghét An Nghi, cũng từng cầu xin tỷ tỷ dắt nàng một , cam lòng, còn học theo nàng hai ngày.
Chắc là học giống lắm.
Bên hồ cá, lặng lẽ bên bờ.
Khi cúi xuống nhặt chùm hoa đánh rơi, tay run nhẹ:
“Đa tạ công chúa.”
“Kỳ Lân ca ca.”
Ta định gì, tỷ tỷ gọi bên , nhấc váy chạy .
Chạy nửa đường, , cúi đầu thật nhanh.
Một đó, cô độc.
Lúc mới nha của , từng sợ nhưng cũng thầm nghĩ.
Có khi nào là ngoài lạnh trong ấm, thật giúp ?
từng đêm, từng đêm trôi qua, bàn án thư đó.
Tất cả lòng tự tôn của vỡ vụn.
Ta sợ hãi.
Khiếp đảm.