Bất Phục
Chương 2
3
Thà ăn c.ứt?
Phụt!
Ta không kìm được mà cười lớn như tiếng heo kêu.
Tống Thời Ngôn trừng mắt tức giận nhìn ta, đang muốn nổi trận lôi đình thì Thẩm An Nhiên đột nhiên dựa người vào cánh tay hắn ta.
“Thời Yến ca ca, huynh thích bàn chân nhỏ như vậy sao? Vậy muội tặng huynh một đôi nhé?”
Tống Thời Ngôn mang vẻ mặt ngây ngốc, nước dãi chảy dài ba thước, liên tục nói “được, được”.
Vừa dứt lời, Thẩm An Nhiên bất ngờ tung ra một cú quăng vai, khiến hắn ta ngã lăn ra đất.
Vài tên thị vệ xông lên, giữ chặt hắn.
Thẩm An Nhiên quay lại, nhẹ nhàng kéo tay áo ta,
“Tỷ tỷ, Thời Yến ca ca không thích bàn chân nhỏ sao? Hay là chúng ta giúp huynh ấy một tay đi?”
Ta bị hành động trơn tru này làm choáng váng, ngây người gật đầu.
Thiếu nữ mỉm cười tinh quái, đôi mắt đen láy lấp lánh, ngang nhiên lột đi giày vớ của Tống Thời Ngôn.
“Tỷ tỷ ta là nữ anh hùng oai phong lẫm liệt, không hề thua kém nam tử, từ nhỏ đã lập nên chiến công hiển hách, ngay cả người man di cũng vô cùng kính nể, vậy mà lại bị loại rá.c rư.ởi như ngươi bình phẩm chê bai, hạ thấp giá trị. Ngươi lấy đâu ra cái mặt dày thế?”
“Nhà ngươi không có gương thì cũng phải có nước tiểu chứ? Ít nhất cũng phải soi xem bản thân mình là cái loại hàng gì!”
“Đồ kh.ốn nạn! Còn dám mơ tưởng nạp tỷ tỷ ta làm thiếp? Ngươi đến tư cách xách giày cho tỷ tỷ nhà ta cũng còn chưa với được đâu!”
Thiếu nữ mảnh mai liễu yếu đào tơ, vậy mà lại gào thét với khí thế của một tráng sĩ vùng Quan Trung.
Tiếng gào thét vang dội khiến Tống Thời Ngôn sững sờ không nói nên lời.
Ta cũng ngây người đứng đó, ngơ ngác nhìn con bé.
Muội … muội ấy vừa khen ta à?
Vì chiến công của mình mà từ lâu ta đã bị loại khỏi vòng tròn các tiểu thư thế gia khi trở về kinh thành, hơn nữa còn bị phớt lờ và chế giễu.
Muội ấy là người đầu tiên ngoài cha mẹ khẳng định ta theo cách này.
Lúc này, hệ thống trong cơ thể Thẩm An Nhiên như sụp đổ, hét lên:
“Ký chủ, ngươi làm cái gì vậy? Ta kêu ngươi công lược hắn, chứ không phải công kích hắn*!!”
(* 攻略: công lược, chinh phục, dụ dỗ, còn 攻打 là đ.ánh, đấm á.)
“Mau c.út khỏi đầu ta!”
“Ta không biết tục bó chân bắt đầu từ đâu. Nhưng chắc chắn là bắt đầu từ những thằng chồng hèn hạ nhất trên đời!”
“Tên ngốc này dám lấy thẩm mỹ bệnh h.oạn của hắn ra làm tổn thương phụ nữ, lăng mạ, vu khống người khác, không đáng đánh sao?”
Thẩm An Nhiên ch.ửi thầm trong lòng, đậ.p nát tách trà vỡ ra thành từng mảnh.
Sau đó cúi đầu nhặt mảnh vải quấn chân và vài mảnh vỡ sứ nhọn, mỉm cười bước đến gần Tống Thời Ngôn.
“Thời Ngôn ca ca, huynh có biết cách tạo ra đôi “Tam thốn kim liên” mà huynh thích nhất như thế nào không?”
“Từ năm 5 tuổi, nữ hài tử đã phải bắt đầu bó chân. Vải quấn chặt quanh hai bàn chân, không được tháo ra cả ngày lẫn đêm, khiến các khớp bị vặn xoắn nghiêm trọng, thậm chí tr.ật kh.ớp, da sưng tấy, viê.m nhiễm, l.ở lo.ét.”
“Hai bàn chân đau nhức đến mức co giật, liên tục thức giấc vì đ.au đớ.n suốt đêm. Ăn uống không cảm thấy ngon miệng, sốt cao đến mơ hồ. Khi tháo băng, vết thương l.ở lo.ét dính chặt vào băng, cố gắng gỡ ra chỉ thấy một mảng d.a t.hịt n.hầy n.hụa.”
“Quá trình này kéo dài trong nhiều năm, cho đến khi bốn ngón chân cùng với lòng bàn chân bị b.ẻ gã.y hoàn toàn, cong về phía lòng bàn chân, hai bàn chân hoàn toàn b.iến dạ.ng.”
“Thấy huynh thích đến vậy, muội sẽ một lần tốt bụng, vất vả một chút, giúp huynh băng bó như thế nhé.”
Vừa nói, nàng vừa mạnh mẽ quấn mảnh vải rách chứa đầy mảnh vỡ sành sứ vào chân Tống Thời Ngôn.
“Đặt những mảnh vỡ sành sứ này dưới lòng bàn chân, có thể cắt đứt cơ bắp, nhanh chóng rữ.a m.ủ và bong ra.”
“Như vậy, huynh cũng có thể sở hữu một đôi bàn chân nhỏ nhắn mà huynh yêu nhất rồi.”
Tống Thời Ngôn đau đớn đến mức kêu la thảm thiết.
Nhưng Thẩm An Nhiên dường như không nghe thấy gì cả.
“Mới thử một chút mà đã thế này. Còn nữ nhân thì phải chịu đựng khổ sở như vậy suốt năm suốt tháng.”
“Ngươi có biết bọn ta đau đớn đến mức nào không?”
Nàng đột ngột siết chặt dải băng quấn quanh chân, khiến Tống Thời Ngôn đau đớn đến suýt ngất đi.
Mặt hắn ta trắng bệch, nước mắt tuôn như mưa.
Thẩm An Nhiên vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ vô hại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Thời ngôn ca ca, huynh có còn thích muội nữa không?”
4
Chiều hôm ấy, Quốc công phu nhân dẫn theo một đám gia đinh hung hăng đến phủ tướng quân để tính sổ.
“Thẩm An Bắc một đôi chân to, làm nhục tổ tiên, thế mà còn dám bắt nạt con trai ta, thật quá đáng!…”
Cha mẹ và ta đều chưa kịp lên tiếng, thì Thẩm An Nhiên đã trực tiếp lao lên tuyến đầu đối địch.
Nàng chống tay lên vòng eo thon gọn của mình, lao ra ngoài như điên:
“Cống nhà ai không đậy kỹ, để đám nhà các người bò hết cả ra ngoài vậy?”
“Con trai bà chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không học hành gì ra hồn thì cũng mặc kệ, dù sao phủ Quốc Công cũng gia tài to lớn, không ngại nuôi thêm một kẻ vô dụng.”
“Nhưng hắn ta không nên chạy đến phủ Tướng Quân sủ.a bậ.y! Còn dám đòi tỷ tỷ ta làm thiếp cho hắn, lấy đâu ra cái mặt dày thế? Hắn nói hắn thích bàn chân nhỏ lắm mà, vậy ta đành tự tay tặng hắn một đôi, có gì không ổn?”
“Bà có thời gian đến đây tìm nhà ta tính sổ, sao không về nhà giúp hắn tiếp tục bó chân cho tròn giấc mộng hôm nay, ch.ết mới không hối tiếc!”
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ đầy ẩn ý và mỉa mai, khiến Quốc công phu nhân tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Cha ta liếc mắt ra hiệu, ta vội bước lên kéo Thẩm An Nhiên trở về.
Nàng vội vã la lớn:
“Tỷ, muội vẫn chưa bắt đầu đâu, còn rất nhiều lời muốn mắng nữa…”
Thấy An Nhiên bị ta khống chế, Quốc công phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói giọng châm chọc:
“Nhìn xem gia giáo tốt đẹp của phủ Tướng quân kìa, thế mà lại dạy ra loại nữ nhân đanh đá như vậy!”
Cha ta thản nhiên rút ra một ngọn giáo, đâ,m thẳng vào chân bà ta.
Ta rút ra thanh trường kiếm, chĩa thẳng vào mặt bà ta, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu đến rùng mình.
Mẹ ta khẽ nhấp ngụm trà, đập cái chén xuống bàn, lạnh lùng nói:
“Phủ tướng quân từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.”
“Sao? Không phục thì đến đây đá.nh nhau một trận!”
5
Hôn sự này hiển nhiên là tan vỡ.
Cha mẹ sợ ta buồn, nên cho Thẩm An Nhiên ở bên cạnh.
Thẩm An Nhiên cầu còn không được.
Với vẻ ngoài như muốn cùng ta tản bộ thư giãn, thực ra nàng chỉ mượn cớ này để ăn uống thả ga.
Bọc đôi chân nhỏ xíu trong chiếc khăn, chỉ đi vài bước đã kêu la om sòm vì đau chân, nhất quyết đòi ta cõng.
Từ nhỏ ta đã sống trong quân doanh, quen nhìn những gã nam nhân thô kệch, hoàn toàn không có sức đề kháng trước những tiểu cô nương mềm mại thơm tho như vậy.
Nàng ấy luôn chớp mắt, làm ra những hành động đáng thương, nũng nịu với ta, lừa ta đến bay sạch cả của hồi môn.
Nằm trên lưng ta, nàng cứ lẩm bẩm:
“Tỷ à, nữ nhân không bao giờ nên bó chân.”
“Không bó chân, muội cũng có thể giống như tỷ, tung hoành sa trường, leo tường vượt nóc, cuộc đời muội cũng có nhiều cơ hội hơn.”
“Nhưng giờ đây, nhìn xem, muội gần như đã trở thành một kẻ tàn phế. Mục tiêu duy nhất trong đời muội còn lại chỉ là gả cho một nam nhân tốt.”
Ta làm sao không biết những điều nàng ấy nói là đúng chứ?
Nhưng đời là vậy.
Một nữ nhân yếu đuối như ta làm sao có thể chống lại được?
Thẩm An nhiên chôn đầu vào lòng ta.
“Tỷ tỷ, sẽ có cách thôi.”
“Muội sẽ giúp mọi người lấy lại đôi cánh.”
Hệ thống thỉnh thoảng lại nảy ra những lời nói không đúng lúc, quát tháo:
“Ngươi đến đây là để đè bẹp nàng ta, chứ không phải để diễn cảnh tỷ muội tình thâm.”
“Nàng ta chỉ là nữ nhân phong kiến, có tư cách gì để làm tỷ tỷ của ngươi chứ?”
Lúc nào Thẩm An Nhiên cũng chẳng nể nang gì nó.
Muội ấy há miệng ngậm lấy quả nho ta đưa, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng:
“Có tư cách hay không thì ta cũng gọi rồi, rất quen miệng nữa là đằng khác!”
“Không gọi tỷ ấy chẳng lẽ gọi cái thứ đồ chơi trí tuệ nhân tạo th.iểu năng như mày à?”