BẮT RỂ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:14:46
Từ chỗ thông tin là may mắn lắm . Đây là chuyện của và Tống Hàn Oánh, nên lôi kéo xuống nước.
Ta : "Khổ cực cho công tử . Hôm nay mời ngươi cùng còn một việc nữa."
Ta đưa cho một chiếc chìa khóa.
Miếu hoang mùa đông rét mướt, thuê , đương nhiên cần thiết để ở trong cái cảnh đó mà thi.
"Căn nhà cách trường thi xa, công tử thể đến đó ở . Người hầu hạ sắp xếp thỏa cả . Ngươi thu dọn đồ đạc, theo Lưu thúc qua đó là ."
Ta để từ chối, nhét chìa khóa tay .
"Ta còn việc, lỡ thời gian của công tử nữa."
Ta đẩy cửa định .
Ôn Kinh Triệp thở dài một tiếng: "Xin chờ !"
"Tiểu thư, một kế." Chiếc chìa khóa xoay xoay đầu ngón tay , thu lòng bàn tay.
Hắn cụp mắt xuống : "Coi như là cầm của thì việc cho ."
"Ôn mỗ ghét nhất là kẻ phụ tình, thứ nhì là những hết đến khác phụ bạc mà vẫn tự trọng. Tiểu thư chuyện , việc đầu tiên là nghĩ cách vãn hồi lang quân, mà là cứu một đáng thương khác."
Ôn Kinh Triệp ngẩng đầu lên bằng ánh mắt kiên định và tán thưởng, ánh mắt sáng quắc: "Ta kính trọng tiểu thư, cũng nguyện ý giúp cô."
Ngày hai mươi bảy, sáng sớm đưa thiệp đến Tống phủ.
Buổi tối về phủ, thấy Hàn Quan cửa nhà .
Vẻ mặt lạnh lùng, giữa đôi mày ẩn chứa vài phần sốt ruột.
Ta: "Đứng đây gì?"
Hắn đánh giá kỹ càng một lượt, : "Ta nhớ nàng. Nghĩ là chờ ở cửa, thể gặp nàng sớm hơn một chút."
Hắn vốn dĩ luôn giỏi lời ngon tiếng ngọt.
Từ thuở nhỏ quen , luôn mặt , giúp đáp trả những cô nương nhà xem thường là con gái nhà buôn, mở miệng là "Châu Nhi nhà là nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bat-re/chuong-8.html.]
Đáng tiếc thiếu niên mắt sáng long lanh trong ký ức , giờ đây đổi đến mức chẳng còn nhận .
Ta tiếp lời : "Không việc gì thì vẫn nên về nhà ôn tập cho , còn hai ngày nữa là thi ."
"Cái nàng cứ yên tâm, nhất định sẽ vì nàng mà mang công danh về." Hắn vươn tay vuốt mặt . Ta nghiêng đầu tránh .
Nụ của Hàn Quan cứng đờ mặt.
Hắn dò hỏi: "Hôm nay nàng ?"
"Tống gia."
"Vậy nàng gặp cố nhân thuở nhỏ ?" Hắn chằm chằm mắt .
Khi , ánh mắt thoáng d.a.o động, ngón út siết chặt lòng bàn tay.
"Cố nhân thuở nhỏ? Nàng cũng xứng?" Ta từng chữ từng chữ, "Chàng lạ ? Nàng tức giận cho một bạt tai, cũng dám hé răng."
Hàn Quan cứng đờ mặt, nụ tắt ngấm, lắp bắp: "Nàng... nàng hiểu lầm gì chăng? Tống tiểu thư vốn nổi tiếng đoan trang, nàng tay đánh ?"
Ta mất kiên nhẫn: "Bỏ chuyện đó . Chàng còn nhớ hôm yết bảng mặc y phục gì ? Đến lúc đó đông như kiến cỏ, sợ bắt nhầm."
"Bộ bào gấm màu đỏ bạc thêu hoa hải đường." Hắn đáp.
"Ừ, nhớ kỹ đó."
Ta khẩy, tiến sát : "Nếu như đôi thành , theo như giao kèo, tiền tiêu trong những năm qua trả cho nhà đó."
Hàn Quan hốt hoảng ngước mắt .
Ánh chiều tà rọi đáy mắt , ánh mắt phức tạp, tiếc rằng chẳng buồn bận tâm phân tích cảm xúc trong đó.
Hắn mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu đáp: "Nàng yên tâm, chúng đương nhiên sẽ thành hôn."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ta hứa với nàng mà." Giọng điệu của khẽ, như thể đang tự giằng xé.
Giằng xé điều gì cơ chứ?
Giằng xé giữa việc cưới thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, là cưới con gái nhà buôn giàu nứt đố đổ vách?
Thật ghê tởm.