Bé Chồn Thành Tinh
Chương 1
01.
Tôi vốn là một con chồn nhỏ mới thành tinh, lại vừa bị đồng tộc tàn nhẫn vứt xuống núi tự sinh tự diệt. Họ nhìn tôi lạnh lùng nói:
“Lớn như vậy rồi mà ăn bám chúng ta hoài, đã đến lúc phải tự đi kiếm ăn rồi. Chừng nào học được cách bắt gà thịt gà thì hãy quay lại đây. Còn không thì chờ ch.ết ở ngoài đi!
Nhưng mà……
Gi.ết gà thì m.áu me lắm, bổn chồn rất sợ có được không!
02
Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Chưa kể tôi cũng được tính là một trong những con chồn tinh thông minh nhất quả đất này cơ mà.
Thế là … tôi quyết định sẽ đi nộp CV xin việc ở quán gà rán!
Sau khi thành công ký hợp đồng lao động, tôi nóng lòng gửi ngay cho đối tượng yêu thầm Mặc Trạch một tin nhắn báo rằng Tiểu Cửu Nhi bây giờ hông chỉ sống tốt mà còn kiếm được rất nhiều tiền, cho nên lần sau có thể tặng hắn một cái máy ảnh mới nha~
Như mọi khi, hắn không trả lời. Không sao cả, lần sau gặp hắn chắc chắn sẽ dùng cái máy ảnh mới đó chụp ta cho mà xem.
Ta vui vẻ gặm xương gà, lúng búng nói với quản lý, người đã tuyển ta vào làm:
“Giờ em đã ở một cương vị khác gòi anh ạ, sự nghiệp thành công, không phải lo cơm ăn áo mặc. Hạnh phúc quá đi!”
Quản lý trợn mắt nhìn tôi nói:
“Bé nhân viên này, em có hiểu lầm gì hông zợ? Ông chủ của chúng ta á, còn trẻ vậy đã làm chủ rất nhiều các cửa hàng gà rán trong toàn thành phố này rồi. Đấy mới là sự nghiệp thành công, cuộc sống viên mãn gái ạ!”
Cửa hàng gà rán phủ khắp thành phố … Tôi lén lút nuốt nước bọt.
03
Một chiếc Maserati màu đỏ sẫm đậu trước cửa hàng. Người đàn ông mặc vest trắng bước xuống, eo thon, chân dài, cực kỳ tuấn tú.
Quản lý đột nhiên bật dậy, lưng thẳng tắp, hô “Sếp” rõ to, trong giọng nói còn chứa một chút căng thẳng. Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại, liếc nhìn tôi rồi dừng bước.
Anh đẹp trai này chính là ông chủ vừa nhắc đó sao?
Tôi ngọt ngào trìu mến thưa: “Dạ sếp.”
Người đàn ông không trả lời, cau mày nói với quản lý:
“Không thuê được ai hay sao mà đi thuê người này?”
Tôi : ?
Còn máy ảnh của tui thì sao? Còn ngày mai nữa, tui ăn gì sống đây!!
04.
Ngồi tại chợ bán thức ăn tới trưa, bụng tôi cũng sắp dán vào lưng
Tôi liếc qua chiếc lồng giam gia cầm, bên trong là một con gà trống lớn. Trông bộ dạng sặc sỡ xinh đẹp, từng cái lông đều bóng mượt, toàn thân tỏa ra hương thơm ngào ngạt làm người ta thòm thèm. Chậc chậc… Trông thế kia ăn vào chắc bổ lắm.
Đưa mắt qua bên cạnh. Chà… Con gà mái già kia cũng không tệ à nha. Thân hình tròn vo mập mạp, nằm đó kêu ục ục, dưới mông còn có mấy quả trứng…
Chắc là……
Gà mái sẽ hiền hơn nhỉ…
Nghĩ đến cái bụng trống rỗng đang réo lên, tôi liếm liếm môi, cuối cùng lấy hết dũng khí, từ dưới đất nhặt lên một nhánh rau bị người ta vứt bỏ, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận con con gà mái già.
Chỉ vừa mới đụng tới sợi lông của nó, gà mái bỗng nhiên nhảy dựng lên, một bên vãy cánh mạnh mẽ, một bên ý đồ dùng cái mỏ nhọn hoắt cùng bộ móng sắc bén để xử tôi.
……
Má ơi… Cứu mạng … Hu hu…
Tiếng thét rung trời động đất vang lên, tôi co giò chạy thẳng ra khỏi chợ bán thức ăn không ngoái đầu nhìn lại.
05.
Vì hành động ngu ngốc cùng sự sợ hãi của mình mà tôi vô cùng tự trách.
Không phải nói có huyết mạch áp chế sao? Không phải nói loài chồn bọn ta có thiên phú bắt gà cực kì cao sao? Vì cái gì mà một con chồn xuất chúng như ta lại không làm được gì?
Ngồi trước cổng “Vua gà rán”, tôi lấy điện thoại ra, vừa nhìn tấm ảnh chụp con gà trống lớn đã không thể kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
Tiểu Lý ca ca đứng bên cạnh gãi gãi đầu, nói: “Nếu không thì…Cô đi cầu ông chủ một lần nữa xem?”
06.
Bởi vì không biết số nhà cụ thể, tôi phải đợi rất lâu trước cửa tiểu khu nhà giàu mới thấy được chiếc Maserati màu đỏ sậm.
Chiếc xe tiến đến gần, cửa sổ vừa được kéo xuống đã hiện ra một gương mặt yêu diễm: “ Có việc?”
Vừa dứt lời cái bụng của tôi đã không có tiền đồ kêu lên. Tôi hút hút mũi, giọng ủy khuất nói: “Tôi đói, muốn ăn gà.
“ … ”
“A! Không phải, ý của tôi là, ông chủ, tôi… tôi biết sai rồi, ông chủ có thể cho tôi thêm một cơ hội không? “
Xe đằng sau bị chặn lại, mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi.
Anh ta nhìn tôi một chút rồi thản nhiên nói: “Lên xe trước đi.”
07.
Nhà ông chủ thật lớn nha.
Rộng như vậy ít nhất cũng phải 300 mét vuông.
Nhưng mà lớn thì cũng có cái xấu của lớn, bên trong phòng khách trống rỗng không ngừng vang vọng âm thanh ùng ục từ bụng tôi phát ra.
Một tầng lại một tầng, âm thanh không ngừng vang vọng đều sắp tạo thành hợp âm.
Lúc này, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Hôm nay coi như đã ném hết mặt mũi trước mặt ông chủ rồi. Gắt gao kiềm chế lại dạ dày đang kêu gào của mình, tôi hướng về phía ông chủ nở một nụ cười xấu hổ mà tôi cho là duyên dáng, không thất lễ.
“Ông chủ, tôi thật sự biết sai rồi. cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi được không?“
Đuôi lông mày của hắn nhướng lên, rất nghiêm túc mà hỏi: “Sai cái gì? “
Tôi làm sao biết tôi sai cái gì?!
Tôi còn không biết mình sai chỗ nào thì hắn đã đuổi tôi mà không có tí lý do chính đáng nào rồi .
Tôi vô cùng ủy khuất đó…hu hu hu.
Tôi nghiêm túc ngẫm lại bản thân, tự hỏi mình đã chọc gì đến vị này, cuối cùng cẩn thận từng tí thăm dò: “Có phải do tôi gọi ông chủ giọng chưa đủ ngọt?”
Ngón tay thon dài, đẹp mắt của hắn gõ gõ xuống bàn trà làm trái tim bé nhỏ của tôi thấp thỏm, rồi hắn nở nụ cười: “Ngược lại mới đúng, cô gọi quá ngọt, có điểm giống chồn chúc tết gà.”
Nụ cười của hắn đẹp đến mức khiến người ta cảm giác vô hại mà bỏ xuống cảnh giác nhưng lại trực tiếp dọa tôi từ trên ghế salon rớt xuống đất.
Lời này…vẫn là vô tâm hay có hàm ý gì?
“Đang yên lành sao lại ngã? Ngã có đau không?” Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, có lòng tốt mà đỡ tôi dậy.
Nhìn sắc mặt, hoàn toàn là một bộ dạng lo lắng.
Không được, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.
“Không… không sao. Cái kia… Lúc ra khỏi nhà hình như tôi quên khóa ga, tôi đi trước đây ông chủ.”
“Đi đi, để tôi tiễn cô. Thang máy cần quẹt thẻ mới đi được.”
Hai phút sau, tôi cùng ông chủ đứng dưới lầu một, hai mắt nhìn nhau.
Nhìn một đám người đang kéo giấy niêm phong, tôi hoang mang tột độ.
“Tòa nhà này mới xác định một F0. Căn cứ vào tình hình phòng chống dịch bệnh, cần tiến hành phong tỏa đối với tòa nhà này. Trong thời gian phong tỏa, cư dân ở nhà cách ly, không được xuất nhập.”
…Hả? Vậy tôi đi chỗ nào?!
Tôi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ngơ ngác nhìn hắn.
Trầm mặc hết nửa ngày, hắn cuối cùng thở dài: “Thôi, cô cùng tôi về nhà đi.”
08.
“Đói bụng không, người tới là khách, cô muốn ăn cái gì, tôi làm cho cô.”
Ông chủ xắn tay áo lên, mở tủ lạnh, hoàn toàn là bộ dạng chuẩn bị xuống bếp.
Tôi cũng theo đó nhìn sang, trong tủ lạnh đầy đủ rau quả, bắp ngô, cà rốt,…còn có cả ức gà.
Tự nhủ bản thân không thể bại lộ thân phận, tôi nuốt nước miếng ép bản thân dời ánh mắt ra khỏi miếng ức gà thơm ngon kia, trái lương tâm nói: “Ăn chút rau quả là được rồi.”
“Chỉ ăn rau quả sao? Mặt cô gầy như vậy có muốn ăn thêm chút thịt hay không?”
Tôi liếm liếm môi, tiếp tục trái lương tâm, nói: “Không cần đâu, tôi đang giảm béo.”
Hắn bỗng nhiên tiến tới gần, tiếp tục nói: “Ăn ức gà sẽ không béo, cô chắc chắn không ăn sao?”
Aaaaaaaa
Khuôn mặt tuấn tú của ông chủ trong mắt tôi đã không còn là mặt mà là chiếc hộp Pandora, là Sa tan quỷ quyệt, là con rắn độc dụ dỗ Eva ăn vụng trái cấm.
“Vậy liền…… Ăn một chút cũng được, là anh bắt tôi ăn đó nha.”
Hắn cười khẽ, gật gật đầu, “Là tôi bắt cô ăn, ăn mập coi như lỗi của tôi.”
Trước ánh mắt sáng rực của tôi, ông chủ lấy thịt gà ra để lên thớt. Nhưng chỉ mới cắt một chút, liền ngừng lại.
“Sao vậy? Cắt trúng vào tay hả?” Tôi tiến đến, nắm lấy bàn tay hắn xem xét kĩ lưỡng.
Một giọng nói trong trẻo từ đỉnh đầu vang lên: “Đột nhiên nhớ ra, hình như phần thịt này tôi mua từ mấy tháng trước rồi thì phải.”
Hắn đưa lên mũi làm bộ ngửi ngửi, sau đó không cần suy nghĩ nói: “Đã hỏng rồi.”
Tiếp theo ở ngay trước mặt tôi, cầm lên miếng thịt gà, nhẹ nhàng ném vào trong thùng rác.
Tôi! Người đã đói bụng cả một ngày:….
Nỗ lực nhịn xuống nước mắt, nhịn không được, Oa..hu hu hu.
“Cô khóc cái gì? “
Bụng lại đúng lúc ùng ục một tiếng, tôi khóc sụt sùi nói: “Không có, không biết gió từ nơi nào thổi tới làm cay mắt thôi.”
Hắn nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu của tôi: “Nhìn cô kìa, trong tủ lạnh hình như còn chút gà rán, để tôi đi lấy.”
09.
Chà… Không hổ danh là gà rán ngon nhất thành phố à nha. Bên ngoài vàng giòn, bên trong non mềm, bày lên bàn còn bốc hơi nóng, hương thơm ngào ngạt tứ phía dụ dỗ người ta nếm thử.
“Một, hai, ba, bốn……”
“Cô lại tính cái gì?” Ông chủ vừa làm xong, ngồi vào ghế đối diện.
“Ừm, tôi đang đếm gà rán, tổng cộng có 12 miếng. Tôi ăn 4 miếng, 8 miếng còn lại của ông chủ.”
Chút lễ nghi này, tôi vẫn hiểu, Ừm, vẫn là muốn thận trọng.
Chỉ là không nghĩ đến ông chủ lại lộ ra nụ cười đầy quỷ dị và lãnh khốc, hắn đỡ cằm, thâm trầm nói: “Cô ăn hết đi, ăn không hết thì cô xong rồi.”
Hắn, hắn, hắn, có ý gì?
Đang yên đang lành với cả không phải vừa rồi còn bình thường sao?!
Hơi lạnh từ sống lưng truyền thẳng lên đại não. Đôi đũa đang kẹp miếng gà của tôi khựng lại, ăn không được mà trả về trong mâm cũng không phải, tay run lên một cái, miếng gà rớt bịch xuống bàn, lăn hai vòng.
“Hửm, không phải muốn ăn gà sao? Tôi tự mình xuống bếp, cô cũng không thể không ăn.” Đôi mày kiếm của hắn nhăn lại, lần nữa kẹp miếng gà rán bỏ vào trong chén tôi, nhẹ giọng thúc giục: “Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.”
“Tôi……Cái này……Ông chủ à……”
Tôi bị dọa đến mức nói lắp bắp, hai hàm răng lập cập đụng vào nhau.
Cái đồ chơi này không có độc chứ……
Không có độc cũng có thuốc mê, tôi xem qua mấy video pháp luật, nhiều cô gái chưa có kinh nghiệm sống ăn đồ người lạ đưa cho kết quả tỉnh dậy đều nằm trong bồn tắm lớn, không chỉ thất thân, còn bị xẻo mất một quả thận.