Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bé Chồn Thành Tinh

CHương 5



16

“Cô đây là định vặt lông gà sao?”

Ông chủ thay một bộ quần áo khác, nhíu mày nhìn vào thau nước bốc khói trắng trên tay tôi: “Rửa vết máu phải dùng nước lạnh.”

Tôi quấy quấy thau nước nhỏ giọng: “Nhưng mà… tôi không muốn đụng nước lạnh.”

Ông chủ như đang nghĩ đến cái gì, ngẩn ra một chút, đi tới cầm quần áo lên thở dài: “Để tôi làm cho.”

Bọt xà phòng trắng tuyết bám đầu trên tay hắn, trong không khí cũng truyền ra mùi cam thơm ngọt quen thuộc.

“Giúp tôi xắn áo lên.”

“Hả? “

Ông chủ mất kiên nhẫn kêu một tiếng rồi đưa tay ra trước mặt tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra từng đường nét trên cánh tay hắn đều rất đẹp, trên cổ tay trắng nõn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ đỏ tươi.

“Ồ… “

Tôi đỏ mặt, đem tay áo xắn lên. Chỉ là đôi tay kia không có rút đi mà trên mặt tôi quẹt một đống bọt, lạnh buốt như kem mùa hè.

“Ông chủ, anh! “

Người trong cuộc lúc này lại nghiêng mắt dò xét tôi, trên môi hiện ra ý cười, lộ ra chút cao hứng.

“Tại sao muốn chạy?”

Đến rồi. Quá thẳng thắn!

Thẳng thắn như vậy tôi có thể trả lời thống khoái rồi.

Tôi cúi đầu, hai tay nắm lấy gấu áo, thành thật trả lời

“Tôi chưa từng bắt gà càng…..chưa từng giết gà.”

“Hửm? “

Thấy hắn không hài lòng, tôi bổ sung

“Về sau cũng có thể không ăn gà nữa. “

Hắn không nói gì, dưới dòng nước, chuyên chú rửa đầu ngón tay. Vẻ mặt lại đặc biệt chuyên chú như đang nghĩ ngợi nên dùng tay nào để kết liễu tôi vậy.

Cảm giác áp bách to lớn bao trùm, tôi không nhịn được mà quỳ bịch xuống, ôm chân hắn khóc ròng: “Ông chủ, tôi không dám nữa, không dám nữa. Anh đừng như vậy mà…”

Một bàn tay đem tôi kéo lên, lau đi nước mắt lem nhem trên khuôn mặt tôi. Giọng nói ông chủ mang theo sự bất đắc dĩ: “Hứa Hướng Hướng, cô mới đến đây mấy ngày, khóc bao nhiêu lần rồi. Nước mắt không tốn tiền nên sơ hở là khóc đúng không? “

“Là tôi muốn khóc hả? Rõ ràng là anh hết lần này đến lần khác khi dễ tôi! “

Hắn vô tội giơ tay lên: “Tôi khi dễ cô khi nào? Ông chủ tự mình làm việc còn cô bên cạnh nhìn. Đây là cô khi dễ tôi mới đúng.”

“Tôi… . “

Biết nói không lại hắn, tôi liền tiếp tục khóc, khóc đến nghẹn ngào, cả người co lại.

Ông chủ giật mình, ôm tôi vào trong lòng, vỗ vỗ lưng, hiếm thấy hạ giọng: “Không khóc, không có gì khóc cả. Về sau tôi không khi dễ cô nữa là được.”

“Nhưng… nhưng anh muốn giết tôi! “

“Tôi giết cô làm gì? “

Hừ, còn giả vờ à.

Tôi nghẹn ngào nói:”Tôi biết anh là cái gì rồi. “

“Hửm cô nói thử xem? “

“Anh là một con gà thành tinh đúng không? “

Không khí xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng, Ông chủ chớp mắt bình tĩnh nhìn tôi, xoa nhẹ đỉnh đầu tôi một cái, khẽ cười:”Ấy bị cô phát hiện rồi. Nhưng mà cô dễ thương như thế tôi cũng không nỡ giết.”

“Thật sao? “ Tôi mong đợi nhìn hắn, mắt long lanh.

“Thật, tôi cam đoan đấy. “ Hắn gật đầu khẳng định.

Tôi yên lòng, lại suy nghĩ một chút, khịt mũi nghi ngờ:”Vậy vì sao anh lại ăn gà? “

Không khí lại an tĩnh lại, qua một hồi lâu, ông chủ mới liếm khóe miệng khô cằn nói:”Lấy hình bổ hình.”

Má ơi~! Thật đáng sợ!!

“Vậy……anh có ăn chồn không?”

“Loại vừa thành tinh như cô, một ngụm hai con.”

Hu hu!!!

Ông chủ cười khúc khích, đưa tay tại trên mặt tôi nhéo một cái, “Ngoan sẽ không ăn cô.”

Con ngươi đen nhánh trên người tôi dò xét một vòng, chậm lo lắng nói: “Đừng động tâm, giống loài tương khắc, tôi sợ cô tổn thương.”

Này… Giống như có đạo lý.

Nhưng là tựa hồ lại có chỗ nào không đúng……

Ông chủ tiện tay cầm lấy một cái hộp kín đáo đưa cho tôi, “Đi chơi đi.”

Lắc nhẹ một cái, thì ra là một hộp ghép hình.

Thế là nguyên một buổi trưa, tôi chỉ tập trung ghép hình. Đến khi quay lại thì phát hiện ông chủ đã ngủ thiếp đi trên ghế salon. Lông mi dài phủ xuống một mảnh bóng râm.

Tôi còn định lấy điều khiển tắt tivi, hắn liền lập tức lên tiếng: “Đừng đóng, tôi đang xem.”

Trên TV đang phát bản tin, hai người địa phương mất liên lạc khi đang đi khám phá vùng núi. Sáng nay, khi một đoàn xe đi ngang dưới chân núi thì phát hiện hai người trong tình trạng bất tỉnh và đều có dấu vết bị gấu đen cắn. Bây giờ, hai người này đã được đưa vào cấp cứu. Rất may cả hai đều không nguy hiểm đến tính mạng.

“Tắt được rồi.

” Thần sắc hắn trầm lại.

Buổi sáng…..?

Tôi khom người cằm tay hắn đong đưa: “Sếp ơi sếp à.”

“Hửm? Cô đừng quậy để tôi ngủ một chút.“

“Sáng nay anh đi cứu hai người kia đúng không? “

‘Không có.”

“Sao có thể trùng hợp vậy được. Thì ra là sáng nay anh chạy đi làm người tốt à”

Tay hắn hơi dùng sức, tôi không kịp chuẩn bị đã bị kéo xuống, cằm cắm thẳng vào ngực hắn. Mùi máu tươi bỗng nhiên dâng lên từ đầu lưỡi.

Tôi kêu đau một tiếng, lăn từ trên người hắn xuống.

“Sao vậy?” Hắn hoang mang

“Cắn trúng đầu lưỡi.” Tôi che miệng, hai mắt đẫm lệ.

“Súc miệng đi. “ Ông chủ đưa chén nước muối loãng qua.

Tôi há to miệng để ông chủ xem vết thương. Hắn cau mày rồi nhỏ giọng xin lỗi tôi.

Vài giây sau, nước muối đã đổ lên miệng vết thương, tôi níu mày, mặt nhăn như trái khổ qua, miệng ú ớ ai oán một câu: “Đau quá…”

Lòng bàn tay khẽ cọ qua khóe môi, ông chủ hơi do dự: “Nếu cô đau quá thì tôi có cách này… “

Tôi quay sang nhìn hắn.

Ánh mắt hắn dừng trên đôi môi tôi, hầu kết hơi giật, nói: “Xem xét lại thì biện pháp kia chắc không dùng được. “

Tôi:….

Bực bội nguýt hắn một cái, tôi trèo lên salon chuẩn bị xem tivi.

Lật hết kênh, bấm mãi bấm mãi mà không có một kênh nào hay, tôi chán nản.

Ông chủ sờ mũi chột dạ đi tới:

“Cô chơi game không? “

“Tôi gà lắm. Không chơi.”

“Tôi gánh. Bảo đảm không chết.”

Trên màn hình, hai con người nhảy nhảy nhót nhót, cầm súng laze bắn loạn xạ. Dưới màn hình hai con người cãi nhau chí chóe.

“Đừng có chạy. Nổ súng bắn nó! Quánh nó! “

“Á. Ông chủ!!!”

“Nhảy đi. Tôi tới cứu.”

“Hứa Hướng Hướng, cô chạy vào cái xó nào rồi.”

“Đi. Chạy nhanh lên.”

“Theo sát tôi.”

“Ngồi xuống, mau ngồi xuống né nhanh! Tôi chạy tới! “

Ngón tay ông chủ múa phím điêu luyện, ngón tay tôi bận bịu chạy loạn.

Thắng!

Hắn ném tay cầm xuống hăng hái: “Đã nói là chỉ cần tôi còn sống thì không để cô chết mà.”

Tôi thở ra nhẹ nhõm, hớn hở nịnh nọt: “Ông chủ quá lợi hại. “

Gió đêm thổi qua, hai lon Coca-Cola cụng vào nhau, ông chủ nói: “Đừng gọi tôi là ông chủ nữa, ở nhà thì cứ gọi thẳng tên đi. “

Gọi thẳng tên ông chủ?

Hình như có chút không dám.

“Nếu không… . Tôi gọi anh là anh Lý đi.”

Hắn tỏ vẻ không hài lòng:”Không phải cô có Tiểu Lý rồi sao?”

“Anh Mộ? “

“Khó nghe. ”

“A Mộ?”

“Tôi là A Đồng Mộc. “

“Vậy gọi thế nào mới tính là êm tai? “

“Thôi kệ đi, cô gọi sếp là được. “

“Dạ sếp”

“Ghép xong chưa? “

“Chưa.”

“Vậy mai cùng ghép. “

“Ừm.”

17

1000 mảnh ghép hình ghép mất mấy ngày trời.

Ngày ghép hình, tối chơi game, sếp làm việc thì tôi bên cạnh đọc truyện “18 cách truy thê của tổng tài”

“Hướng Hướng, rót tôi chén trà.”

“Ok” Tôi hấp tấp chạy lại, triển mặt còn nở nụ cười biến thái.

Hắn nghi ngờ liếc qua tôi: “Cô trúng số hả? “

“Sếp ơi, tôi sắp ghép xong rồi!“

“…. “

“Bức tranh là cảnh mặt trời mọc trên biển, lúc ghép xong cũng là chạng vạng tối.

Tôi với ông chủ không hẹn cùng chạm mảnh cuối cùng. Ông chủ thấy vậy liếc tôi một cái, rồi buông tay ra.

Tôi đặt mảnh ghép vào chỗ trống. Bây giờ thì hoàn hảo rồi.

“Sếp ơi, xong rồi! “ Tôi hưng phấn nhìn hắn cười

“Ừ, làm rất tốt” Hắn gật đầu, trong mắt cũng lấp lánh ánh cười.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng nhuộm màu đỏ rực rỡ. Vòng tròn đỏ ôm lấy vòng bạch kim bên trong tạo thành màu sắc đẹp đẽ. Phía xa xa, dòng người đang nô nức, mà ở trên ban công này, cũng có một bức tranh cảnh vật tuyệt đẹp. Hai bức tranh, một lớn một nhỏ vẽ nên hai mặt trời rực rỡ…

Sớm sớm chiều chiều…

“Sếp, quê sếp ở đâu vậy? “

“Núi Trường Bạch”

“Sếp hay về đó không? “

“Rảnh rỗi sẽ về. “

“Ài, ghen tị thật đấy, đồng tộc của tôi bảo không giết được gà thì không được về. Nhưng mà tôi không có gan giết. “

“Chuyện như vậy cũng sợ? Gà còn không giết được sau này ra đường đừng nói cô quen tôi.”

“Hả? “

Đây là câu một con gà như anh nên nói sao?

“Để tôi dạy cô. “ ông chủ dứt khoát nói.

“Giết gà trước hết phải cắt cổ. “ Hắn tại phần cổ khoa tay một chút “Sau đó nhào tới, cạp nó. “

“Nhưng mà…tôi sợ bị mổ. “

“Vậy thì cắt cổ nó nhanh lên. “

Ồ, là như vậy à…

Tôi bất ngờ nhào về phía ông chủ, hắn chưa định thần được đã bị tôi đẩy ngã xuống đất, tôi thuận thế cắn một phát vào cổ hắn.

“Là như vậy đúng không? “ Tôi từ trên người hắn tụt xuống, ngồi xổm một bên, mong đợi nhìn.

Ông chủ không phản ứng. Hắn chậm rãi chống người dậy, nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ bị cắn, chỗ đó còn đang hiện ra dấu răng nho nhỏ.

“Làm đau anh rồi? “

“Không sao, cô thử lần nữa đi.”

Lần này lúc bổ nhào qua, thân thể ông chủ khẽ đảo. Tôi bị ép dưới thân hắn, nhiệt độ cơ thể cách quần áo truyền đến.

Tình thể lúc này đảo ngược, bàn tay hắn dừng tại cổ tôi. Ở nơi bị chạm vào, tôi có thể cảm thấy từng mạch đập chập trùng, mạch máu đang thình thịch nhảy.

Đôi mắt hắn ảm đạm, toát ra thú tính bị kiềm nén: “Còn làm nữa không, chồn nhỏ?

Tôi chật vật đẩy hắn ra, ba chân bốn cẳng chạy về phòng.

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ : “Nếu muốn học tiếp, tôi rất vui lòng được dạy. “

Hứ, ai muốn hắn dạy rõ ràng là chính hắn… chính hắn nói muốn dạy tôi trước mà.

18

Đọc xong “18 cách truy thê của tổng tài “, tính toán thì ngày mai là kết thúc cách ly.

Mặc Trạch vừa đăng trong vòng bạn bè tác phẩm mới nhất của hắn. Ánh sáng chiếu lên một nữa,người thiếu nữ đầu đội vòng hoa, tay đeo chuông bạc, bước xuống hồ nước. Đẹp như tinh linh lạc xuống trần gian.

Tôi theo thói quen bấm thích một cái. Vậy mà hắn khó có lúc chat riêng với tôi.

“Tiểu Cửu Nhi, anh còn tưởng em mất tích rồi đấy. “

Ấy, lâu nay đúng là không có liên lạc gì với Mặc Trạch. Thời gian qua ở nhà ông chủ không để ý thời gian trôi nhanh đến vậy.

“Việc này nói ra rất dài, do bị dính dịch bệnh. “

Tôi tỉ mẩn đánh từng chữ kể lại tình hình của mình mấy ngày nay. Còn chưa có viết xong, bên kia đã nhắn một câu: “Vụ máy ảnh thế nào? “

Tôi khựng lại, xóa hết dòng tin đánh nãy giờ, nhập lại: “Tiền lương chưa phát. “

“Chậm quá. “

Hắn dường như không quan tâm tôi đã trải qua chuyện gì.

Trong lòng dâng lên sự khó chịu, tôi lần đầu tiên kể từ khi sinh ra chủ động tắt khung chat với Mặc Trạch, gõ cửa phòng ông chủ.

Hắn đang nằm trên giường đọc sách.

Tôi do dự nói: “Ông chủ, nếu tôi biến mất hơn 10 ngày anh có lo lắng không? “

“Có chứ. “

Quả nhiên là ông chủ quan tâm tôi. Mặc Trạch đúng là đồ vô tâm!

“Nghỉ việc không có lý do thì trừ vào tiền lương của cô. “

Hả? Vụ này quay xe có hơi lẹ quá không? Tôi nghe xong thì đứng không vững, hai chân lảo đảo.

Từ từ, trừ lương? Không phải tôi bị đuổi việc rồi sao?

“Ý của sếp là? “

“Cách ly xong thì lo đi làm đi. “

Ố yee!

“Còn chuyện gì sao? “ Ngọn tay hắn dừng trên trang sách, trong đôi mắt toả ra tỉa sáng vụn vặt.

“Không có gì không có gì đâu ha ha. Ờ ừm. Chúc sếp ngủ ngon. “

Sếp quả là người đẹp tâm thiện, bao ăn bao ở còn giúp đỡ công việc. Không thì ngày cuối rồi, tôi sẽ làm cho hắn một món tráng miệng đi.

Nhưng mà hắn thích ăn gì trời?

Hẳn là… gà thích ăn cái gì thì hắn thích cái đó nhỉ?

19

“Đây là cái quỷ gì? “

“Bắp luộc. “

“Còn cái này? “

“Bắp xào. “

“Canh bắp, salad rau quả.” Ông chủ gõ gõ tay lên bàn, vẻ mặt 1 lời khó nói hết. “Đây chính là bữa sáng bất ngờ cô làm cho tôi hả? “

Tôi mở nắp nồi như mở báu vật: “Bốn món ăn, một canh với cơm~”

Không khí hơi ngưng trệ, thân hình ông chủ có vẻ cứng ngắc.

Tôi thấy hắn im lặng lâu nghe vậy, cũng có chút thấp thỏm: “Anh…Không thích à? “

Nếu giờ tôi hóa về nguyên hình, chắc chắn cái đuôi đang lắc lư cũng muốn cụp xuống.

“Tôi thích. Cô rất chu đáo. “

Ông chủ vỗ nhẹ vào đầu tôi, thần sắc nhu hòa như kẹo đường mềm mại. “Nếu đều là đồ ăn tôi thích, vậy cô ăn cái gì hửm, chồn nhỏ? “

“Tùy tiện ăn cái gì cũng được. “

Tôi len lén liếc ảnh con gà ngon nghẻ hôm đó còn lưu trong điện thoại. Ông chủ cướp lấy điện thoại, trên màn hình chạm nhẹ mấy lần, lập tức cười khẽ một tiếng: “Cô nhìn nó còn không bằng nhìn tôi đi. “

Hả? Cái này…..

Tôi mở to hai mắt.

Đem đóa hoa cao lãnh như ông chủ thành đồ ăn sao?

Một con gà già không biết bao nhiêu tuổi, chắc là còn bổ hơn thịt đường tăng nhể?

Mộng thì đẹp đấy nhưng quan trọng là tôi không dám nghĩ.

Đúng là có nằm mơ cũng không dám.

Nhưng mà không kiềm lòng được… . Tôi lén nuốt một ngụm nước miếng.

Ông chủ vén tay áo lên: “Cô chờ ở phòng khách. Tôi đi làm gà cho. “

Hóa ra ý hắn là muốn làm đồ ăn à.

Nếu như tôi bảo tôi muốn cạp ông chủ một phát có bất lịch sự không ta?

Hứa Hướng Hướng, kiềm chế!

Chương trước Chương tiếp
Loading...