Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bé Cưng, Em Đang Làm Gì Vậy?! - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:50

Sau khi xác nhận mối quan hệ, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn.


Qua lời nói, không khó nhận ra anh là một người rất ưu tú.


Hoàn toàn là hình mẫu "đứa con mơ ước" của bố tôi.

 

Còn tôi thì sao, điểm các môn chuyên ngành mà không nhờ thầy cô nỗ lực kéo lên, có lẽ tiền học lại của tôi còn nhiều hơn cả học phí.


Lần đó, khi anh hỏi tôi học ngành gì, tôi vừa cầm tờ điểm 60 của kỳ thi cuối kỳ, vừa bị bố mắng đến nỗi nước miếng văng tung toé.


Bị chính bố ruột mắng không còn gì để nói.

 

Lửa giận bùng lên, tự ái trỗi dậy, đầu óc nóng lên nên tôi lập tức buột miệng nói dối.


Bảo mình cũng đang học thạc sĩ ngành vật lý.

 

3

 

Giờ thì hay rồi.


Lộ tẩy rồi.

 

Tôi mãi không dám trả lời.


Vừa gãi đầu gãi tai, vừa cố gắng moi móc vốn từ ngữ nghèo nàn của mình để tổ chức câu chữ, định bụng giải thích với anh.


Thì lại nhận được tin nhắn của anh: [Có một số trường đại học, nghiên cứu sinh cũng phải kiểm tra thể lực, có thể... Ừm, chắc là vậy. Xin lỗi em, lúc nãy anh hiểu lầm em rồi.]

 

Hả? Anh tự thuyết phục mình dễ vậy sao?


Tôi đơ người luôn.

 

[Chạy bộ vất vả rồi bé cưng, lát nữa nhớ ăn gì ngon ngon nhé.]


[Chuyển khoản: 5200.]


[Anh chuẩn bị họp nhóm, lát nữa nói chuyện.]

 

Tôi nhạy cảm nhận ra thái độ lạnh nhạt của anh.


Đến một cái biểu tượng bông hoa hồng cũng không thèm gửi thêm cho tôi.


Chắc chắn vẫn không tin tôi mà.

 

Quả nhiên, đến tận tối, tôi nhắn gì anh cũng không trả lời.

 

Tâm trạng tôi chùng xuống, leo lên giường nằm từ sớm.


Mấy đứa bạn cùng phòng ríu rít trò chuyện dưới giường, thấy Dương Triệt không đoái hoài đến tôi, tôi cũng buông rèm nhập hội với bọn nó.

 

Bởi vì những gì chúng nó nói, mật độ từ khoá "trai đẹp" cao đến đáng kinh ngạc.


Tôi trời sinh đã có sự tò mò, à không, lòng chiếm hữu mãnh liệt với trai đẹp.

 

“Các cậu biết gì không? Giáo viên dạy thay môn Cơ học lượng tử tuần này là một anh siêu đẹp trai đấy!”


“Giáo viên môn Cơ học lượng tử nào chứ, thầy họ Trần mới đúng!”


“Aaaa thật hả? Mai môn đấy chán chết, còn là tiết 8 giờ sáng, thầy không điểm danh nên tớ chưa từng đi học luôn. Nếu thật sự là trai đẹp thì kiểu gì mình cũng phải đi nghe thử!”


“Thật thật! Thật hơn cả thật! Hôm nay lớp 2 học tiết này, nghe nói hàng ghế đầu chật cứng luôn.”


“Nghe bạn lớp bên kể, thầy mới 27 tuổi!! Còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ của trường mình, aaa tôi chịu không nổi rồi!”


“Lớn hơn 6 tuổi, kiểu bố bạn trai! Chính là gu của tôi!”


“Yên tâm đi, kiểu trai đẹp cấp này không thể nào độc thân được đâu. Không kết hôn thì cũng đã đính hôn, chưa đính hôn thì cũng qua một đời vợ rồi.”


“Đúng đúng, hôm nay có người hỏi thầy rồi, thầy bảo mình không độc thân.”


“Hahahaha tôi biết mà, có bạn nữ định xin cách liên lạc của thầy, thầy bảo có vấn đề thì trao đổi qua hệ thống học tập, cười chết.”


“Haizz, đàn ông tốt quả nhiên không phải để cho chúng ta.”


“Không biết bạn gái của thầy là người như thế nào nhỉ, chắc chắn cũng rất xuất sắc.”

 

Cô bạn cùng phòng Kỳ Kỳ vẫn chưa nói gì, đang đắp mặt nạ một cách chậm rãi trước gương, đột nhiên quay sang, chậm rãi nói: “Tống Dương Triệt nói không độc thân đều là nói dối, bên cạnh anh ấy chưa từng có cô gái nào.”

 

“Kỳ Kỳ, cậu và thầy Tống có quen nhau không?”


Nghe Kỳ Kỳ gọi thầy bằng tên đầy đủ, mọi người nhanh chóng nhận ra mối quan hệ giữa họ có điều gì đó đặc biệt.


Một đám người lập tức tụ lại hóng chuyện.

 

“Quen chứ, chúng tôi từ nhỏ đã học chung, anh ấy luôn giúp tôi mang cặp sách, giờ còn học tiến sĩ ở trường chúng ta, trước đây đã nộp đơn đi du học, không biết tại sao lại đột ngột không đi nữa, ở lại đây luôn.”

 

“Chậc chậc chậc, nói thế còn cần phải hỏi à? Kỳ Kỳ ~”


“Cậu nói thế mà còn không biết, bên cạnh chưa từng có cô gái nào, chẳng phải là có cậu sao? Mà trong lòng có khi còn có nhau nữa đấy.”

 

Mọi người đều trưng ra bộ mặt hóng hớt, trêu chọc nói.


“Thanh mai trúc mã, vì tình yêu mà ở lại trường, không phải là kịch bản tiểu thuyết sao!”


“Chưa bao giờ nghe cậu nói về chuyện này, miệng cậu kín hơn cả đặc công ấy.”


“Ngày mai lên lớp thầy ấy thấy cậu ở đó, liệu có đỏ mặt rồi run lên không nhỉ?”


“A a a a a a, tiết học 8 giờ sáng chết tiệt, tôi phải đi học rồi!”

 

Tôi không biết thầy đẹp trai có đỏ mặt hay không.


Nhưng mà Kỳ Kỳ lại vì lời nói của mấy người kia mà tai và cổ đều đỏ bừng, dù đang đắp mặt nạ cũng không thể che giấu được sự xấu hổ.

 

Nghe đám bạn ríu rít, tôi lấy tay bám vào thành giường, ló đầu từ dưới giường ra, tò mò hỏi Kỳ Kỳ: “Thầy ấy học đại học còn cậu vẫn học tiểu học, sao lại có thể học chung với nhau nhỉ?”

 

Câu hỏi vừa dứt, căn phòng ký túc bỗng dưng rơi vào một không gian tĩnh lặng kỳ lạ.


Kỳ Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, mặt nạ dưỡng da trên mặt cô ta vì sự thay đổi cảm xúc mà nhăn lại như một nắm giấy.


Cô ta vội vàng lột bỏ mặt nạ, bước đến giường tôi, ngẩng đầu, tức giận nói: “Phương Kỳ! Cậu im lặng cũng không ai cho cậu làm câm đâu nhé!”


“Cậu ghen tị với tôi đúng không? Cậu cảm thấy tôi nói dối phải không?”


“Vậy mai cậu ngồi cùng tôi, tôi cho cậu thấy thầy ấy với tôi có phải thanh mai trúc mã không!”

 

4

 

Ngày hôm sau, Kỳ Kỳ nhất quyết kéo tôi ngồi ở hàng ghế đầu.

 

Tôi chẳng có hứng thú gì lắm.

 

Tôi gặm bánh bao một cách thiếu sức sống.

 

Bởi vì đến giờ, Dương Triệt vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.

 

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi lại nhắn thêm một câu: [Anh đang làm gì vậy?]

 

Lần này, anh trả lời ngay: [Chuẩn bị lên lớp.]

 

[…]

 

Nói dối.

 

Anh đã từng cho tôi xem thời khóa biểu, hôm nay không có lớp.

 

Đang không biết nên nhắn gì tiếp thì xung quanh bỗng vang lên những tiếng hét kinh ngạc, cuộc bàn tán không ngừng vang vọng.

 

Kỳ Kỳ đẩy khuỷu tay tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, cô ta hất cằm về phía cửa lớp: “Nhìn đi, anh Triệt của tôi kìa.”

 

Tôi vô thức nhìn sang.

 

Người đàn ông bước vào cửa lớp với nét mặt tinh tế, thu hút ánh nhìn, trông giống như một ngôi sao điện ảnh, có dáng vẻ của một người chỉ có thể đạt 5 điểm môn vật lý.

 

Nhìn từ trên xuống dưới, tôi có thể thấy anh có một thân hình cao ráo, là kiểu tỷ lệ cơ thể 9 đầu.

 

Eo thon gọn trong chiếc quần tây đen, vai rộng, sống mũi cao thẳng, trên chiếc kính gọng vàng là đôi mắt đào hoa, môi mỏng.

 

Vẻ ngoài và vóc dáng đều cực kỳ hoàn hảo.

 

Ánh mắt sắc bén và đầy sức sống, không nói cười, tỏa ra một khí chất mạnh mẽ, nhìn có vẻ vừa ác vừa cấm dục, khiến tôi cảm giác anh là một người rất đáng sợ.

 

Chắc là đã quen với những cảnh tượng như thế này.

 

Anh không biểu lộ cảm xúc, bước đi vững chãi với đôi chân dài, tiến lên bục giảng.

 

Khoảng cách từ chúng tôi ở hàng ghế đầu rất gần.

 

Tôi thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài và cong rõ ràng của đôi mắt đào hoa thương hiệu của anh.

 

Trời ơi, đầu óc thông minh thế mà còn đẹp trai như vậy.

 

Ôi trời ơi, tôi không muốn gọi anh là ông nữa, chắc chắn anh không coi tôi là cháu gái đâu!

 

Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh lập tức ngồi thẳng người, vẫy tay nhẹ về phía anh.

 

Cô ta hơi ngại ngùng, giọng trong trẻo và ngoan ngoãn: “Chào anh Triệt, buổi sáng tốt lành.”

 

Tống Dương Triệt nghe thấy, ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Kỳ, nét mặt vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng, môi mỏng nhếch lên: “Ừ, chào buổi sáng.”

 

Hai bạn cùng phòng ngồi ở hàng ghế thứ hai gần như phát điên, liên tục lắc lư người Kỳ Kỳ từ phía sau, hét thầm không thành lời.

 

Đột nhiên, ánh mắt của anh ấy từ Kỳ Kỳ chuyển sang trái, rơi vào tôi.


Ánh mắt anh ấy có vẻ rất kỳ lạ, cứ nhìn tôi mãi không rời.


Tôi bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người không thoải mái, liền tự nhiên lau mặt một cái.


Không có gì mà.


Tôi đáp lại anh một ánh mắt đầy nghi hoặc.


Anh không để ý đến, chỉ cười khẽ.


Nụ cười đó rõ ràng đầy vẻ mỉa mai.


“Bạn học này, nếu muốn lên lớp mỹ thuật, xin mời ra ngoài rẽ trái xuống lầu.”


Theo ánh mắt của anh, tôi cúi đầu nhìn xuống.


Chết tiệt!


Lấy nhầm sách rồi.


Vì bìa sách có màu đỏ và xanh, tôi đã nhầm lẫn lấy cuốn “Giám định và thưởng thức danh họa thế giới” mà tôi vừa mượn hôm qua.


“…”


Mặt tôi lập tức đỏ bừng như lửa, không dám ngẩng đầu lên, ấp úng xin lỗi: “Dạ... xin lỗi thầy, em lấy nhầm sách rồi.”

 

Loading...