BỆNH NHÂN THỰC VẬT TRỞ THÀNH GIA ĐÌNH CỦA TÔI - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:09:32
Bên ngoài phòng bệnh hỗn loạn, nhiều đổ xô .
Cơn đau rát ở tay buộc hồn. Một đồng nghiệp đang giúp xử lý vết thương, giọng điệu chút may mắn:
"Cũng may tổn thương đến gân cốt, nếu thì đôi tay coi như hủy hoại ."
Bên cạnh, một khác cảm thán:
"Tên đó chẳng chịu lời bác sĩ, cứ lén lút đút đồ ăn cho con trai , kết quả con chết, thế là đổ hết tội lên đầu ..."
mà để tâm lắm.
Trong đầu chỉ hình ảnh đôi mắt màu hổ phách .
Thẩm Trạc thực sự tỉnh .
điều bất ngờ là— mất trí nhớ.
Mẹ vỗ nhẹ vai , giọng an ủi:
"Không cả, chỉ cần nó tỉnh là . Sau hai đứa còn nhiều thời gian để tạo kỷ niệm mới mà."
gật đầu, bước phòng bệnh.
Thẩm Trạc , mấp máy môi, giọng khàn khàn:
"Tống… Dương."
sững sờ .
Mẹ kinh ngạc đến mức liên tục đập , vô cùng phấn khích.
khẽ "ừm" một tiếng, giấu sự nghi hoặc trong lòng.
Anh mất trí nhớ ?
Thẩm Trạc chỉ khẽ cong khóe môi, nở một nụ nhàn nhạt.
Thình!
Thịch thịch!
bất giác đưa tay đặt lên ngực— trái tim như thể ai đó gõ mạnh.
Nhíu mày nghĩ thầm— lẽ nên kiểm tra điện tâm đồ, vì nó trông giống chỉ thương ngoài da.
08
Sự thật là Thẩm Trạc đúng là mất trí nhớ.
thời gian là thực vật, vẫn thể cảm nhận thứ xung quanh.
Những câu chuyện kể về những trò hề hồi nhỏ của , những lời trong lúc massage cho …
Anh đều nhớ hết.
Nó còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c chết.
bắt đầu trốn tránh .
chỉ trốn một tuần, cuối cùng vẫn bắt gặp và lôi đến xem buổi tập phục hồi chức năng của .
Từ cửa sổ , thấy ánh mắt Thẩm Trạc kiên định, mồ hôi thấm ướt áo, cả như vớt từ trong nước.
Khi cơ thể chuyển động, càng trở nên sống động, càng trở nên đẽ hơn.
thể dời mắt.
Thẩm Trạc thấy , khó khăn giơ tay lên, vẫy một cái… hai cái…
Nhịp tim lỡ mất một nhịp, vô thức giơ tay lên, khẽ vẫy .
Anh tít mắt, trông giống như một con mèo lớn vui vẻ đến mức lăn tròn.
Thật đáng yêu.
Vài tuần , Thẩm Trạc hồi phục . Mẹ tự ý thủ tục xuất viện cho , đó thản nhiên "đẩy" sang cho .
dẫn mua đồ dùng cá nhân.
Về đến nhà, mở cửa phòng ngủ phụ, mùi bụi bặm xộc thẳng mũi.
ho hai tiếng, lập tức đóng cửa , sang :
"Hôm nay ngủ chung với ."
Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Đây là đầu tiên ngủ chung giường với khác, đắp chung một chiếc chăn với ai đó.
Không quen.
Đầu óc tỉnh táo đến kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/benh-nhan-thuc-vat-tro-thanh-gia-dinh-cua-toi/chuong-4.html.]
Trước đây, chỉ cần gục xuống bên giường bệnh của Thẩm Trạc, sẽ ngủ nhanh.
Bây giờ chung giường với , ngược mất ngủ .
Đang do dự nên dậy uống thuốc ngủ , thì Thẩm Trạc bỗng nhiên mặt sang.
Trong bóng tối, ánh mắt chúng giao .
Anh chủ động lên tiếng:
"Anh, mất ngủ ?"
"Ừm."
Anh nhích gần hơn, cách ngay lập tức rút ngắn.
Mùi sữa tắm nhẹ nhàng bao trùm lấy , khiến đầu óc như trống rỗng.
bất giác nín thở, tim đập nhanh hơn.
Anh chớp mắt, hỏi nhỏ:
"Bây giờ thì ?"
Cổ họng bỗng nhiên khô khốc, "…Cái gì?"
Anh tiến sát thêm một chút, đôi mắt lấp lánh , nhẹ giọng :
"Anh chẳng bảo là 'thuốc ngủ hình ' ?"
Quá gần .
hoảng loạn kéo giãn cách, nhưng lỡ mạnh tay quá, suýt chút nữa ngã lăn xuống giường.
Thẩm Trạc nhanh tay nhanh mắt, cánh tay dài vươn ôm chặt lấy .
Đầu đập thẳng lồng n.g.ự.c , sững sờ mất mấy giây.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng như đang an ủi:
"Không , ."
Rồi buông , tự động lùi , nhường chỗ.
Giọng trầm thấp vang lên:
"Ngủ ngon, ."
nhanh chóng lật , giọng nghèn nghẹn:
"…Ngủ ngon."
Một lúc , lén lút sang.
Hoài nek
Thẩm Trạc ngủ, gương mặt bình yên.
Cơn buồn ngủ ập đến. nhắm mắt .
08
Hôm , tiếng chuông báo thức reo lên, mới tỉnh dậy, rời giường phòng khách.
Thấy Thẩm Trạc đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, ngước lên, mỉm với :
"Anh dậy ?"
"Vừa kịp để ăn sáng."
Sau khi rửa mặt, bàn ăn dọn sẵn bữa sáng đơn giản.
Trước khi ngoài, Thẩm Trạc hỏi :
"Anh ăn gì bữa tối?"
quá kén ăn, chỉ cần no là , nên đáp:
"Cậu tự quyết ."
Trên đường đến bệnh viện, hiểu thấy mong chờ bữa tối nay một chút.
Không ngờ, đến nơi gặp một vụ tai nạn giao thông, khiến tăng ca đột xuất.
Bận đến nỗi cả thời gian để ăn.
Khi về đến nhà thì khuya lắm .
nhập mã mở cửa, kịp ấn hết , cửa mở từ bên trong.
Thẩm Trạc ở cửa, ánh mắt cong cong, giọng nhẹ nhàng:
"Anh."