Beta Muốn Đình Công!! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:42:38
13
Vừa công ty đã cảm giác như cách cả một đời.
Tôi nhịn mà ôm chặt lấy Omega nhỏ, giọng đầy áy náy:
“Xin nha, trách oan . Cậu thực sự… vất vả quá.”
Cậu sợ tới mức vội vàng xua tay, còn lùi hẳn ba bước, giọng run run:
“Anh Đại, , , là của em! ! Dự án dời , còn thêm hai khoản đầu tư lớn nữa. Phần của em đã làm một nửa , lát nữa xem qua nhé!”
Ủa? Có chuyện luôn á?
ánh mắt như thấy thứ gì đó khủng khiếp thế ?
Tôi len lén kéo cổ áo kiểm tra. Trước khi làm rõ ràng đã cẩn thận che hết dấu vết , đáng lẽ ai nhận mới đúng.
nhanh, phát hiện gần như ai ngang cũng đều trải qua đủ “bộ combo biểu cảm” — từ nghi ngờ, trầm ngâm, bừng tỉnh, kinh hoàng.
Đến tận chiều mới vỡ lẽ.
Khốn thật.
Tôi “ướp mùi” của Cận Khoát tới mức ai cũng ngửi thấy, bản thân thì phát hiện gì!
Tôi nhắn cho đồng nghiệp nhiều chuyện nhất công ty:
“Chuyện là … Tôi với Tổng giám đốc Cận nhốt trong một phòng, nếu “đình công tiêu cực” thì . Cho nên biến mất lâu , chứ bọn trong sáng. Làm ơn lan truyền giúp .”
Cô trả lời một tin nhắn gồm sáu dấu chấm: 【……】
Hai phút , thêm một tin nữa:
【 khuyên nên cố che mùi . Chiều nay vị hôn thê tin đồn của Cận tổng sẽ đến, lỡ dính đến thì rắc rối.】
【…Họ huỷ hôn mà?】
【HẢ??? Tôi gì hết!!! Ai đưa tin thế!!! Mau kể cho chị , chị bao lì xì nửa đồng!】
Nhiều dấu chấm than đến phát mệt.
Tôi chỉ gõ “【Đang bận】” tắt khung chat.
Tin từ á? Tin từ gối đầu giường chứ .
Chỉ là bây giờ chắc tính nữa, chắc do Cận Khoát đổi ý .
Thật sự đáng, một vòng u mê, hại sụt mất 5 cân.
Tôi mở tài khoản ngân hàng xem — tâm trạng ngay lập tức cân bằng.
Cũng coi như giúp tiết kiệm 5 năm phấn đấu.
Khá là xứng đáng.
Giờ nghỉ trưa, lén chạy tiệm spa gần công ty, gọi combo đủ thứ: rượu vang, sữa, enzyme, gì cũng chà sạch.
Cố chịu đau trở công ty, kéo Omega nhỏ qua:
“Còn ? Còn hả?”
Cậu che mũi, lông mi ướt nhòe, gần như :
“Anh Đại, em thật sự biết … Sau em tự làm hết phần , đừng dọa em như , em xin luôn đó.”
Nói xong còn run rẩy lấy một ống thuốc ức chế.
…
Tôi bực rút điếu thuốc , gặm hai cái nhét về.
Bấy giờ, Từ Hựu — nãy giờ im lặng — lên tiếng:
“Cần giúp ?”
Rồi bổ sung với giọng điệu nghiêm túc:
“Tôi thể cố gắng… giúp che mùi.”
Tôi suy nghĩ một chút lắc đầu.
“Cậu bạn đời , tiện.”
“Chưa . Tôi xin nghỉ… chỉ vì làm thôi.”
…
“Tôi ghét .”
14
Từ Hựu bảo: “Chỉ cần ngày thường chịu mắng nhiều chút là .”
Chưa từng gặp ai yêu cầu như , sẵn sàng chiều theo.
Che mùi rốt cuộc trở thành vấn đề nan giải nhất.
Sắp hết giờ nghỉ trưa, gấp gáp tìm kiếm, cuối cùng chọn phương án đơn giản nhất: thay quần áo với .
Từ Hựu tập gym quanh năm, trong công ty để sẵn đồ thể thao.
Tôi mặc áo sơ mi của , còn thì đổi sang đồ tập.
Hoàn hảo.
Trong toilet chật hẹp, hai đứa cách một bồn cầu.
Tôi trịnh trọng nhận lấy áo sơ mi từ tay .
…Còn vương ấm.
Tôi cau mày mặc , miệng vẫn quên công việc chính:
“Cậu tập tành cái gì thế? Cô đơn ? Mặc thì gầy, cởi như khỉ. Tần suất quẹt thẻ phòng gym còn nhiều hơn chấm công, đúng là nghệ thuật sống.”
Mặt từ từ đỏ lên.
Ánh mắt dán chặt mấy vết đỏ ngực , càng càng tối .
“Phương Đại… thật … tiếp xúc thân mật cũng thể giúp che mùi.”
Tôi cảnh giác cài nút áo:
“Biến.”
Cậu càng đỏ mặt.
“Thích giọng điệu , thêm .”
Vốn dĩ hôm nay đã bực, tự dâng đầu vô miệng súng, tiện mồm đem cái thân hình yếu ớt của chửi cho hả giận.
Chửi xong xả nỗi ấm ức, mở cửa bước — nhưng kịp tiếp đã hình.
Cận Khoát khoanh tay dựa tường, mặt đen như mực. Không biết đã bao nhiêu.
Từ Hựu nhận chuyện, còn ngó ngửi ngửi như chó lớn:
“Ừm, là mùi của .”
Tôi im lặng.
Cậu theo ánh mắt , cuối cùng cũng thấy Cận Khoát với khuôn mặt như thể ăn nhầm thuốc sâu.
Chào một cái xong chạy mất hút.
Cận Khoát thẳng dậy, bước lên một bước, mặt đầy chán ghét:
“Hôi chết .”
Tôi cúi xuống ngửi thử,
“Cũng đến nỗi…”
Mặt càng đen:
“Hai làm gì? Sao mặc đồ của ?”
Tôi gãi mũi:
“Không gì hết.”
“Hừ.”
Anh vẻ cái thái độ thờ ơ của chọc giận, chộp cằm nâng lên bắt thẳng:
“Tưởng chết chắc? Trước mặt mà dám…”
Tsk.
Hỏi hỏi hỏi. Chính là thủ phạm còn hỏi gì?
Tôi hất tay :
“Không tại ? Để cho em cái mùi kinh khủng đó cũng thèm , hại em xoay xở cả buổi.”
Anh trợn mắt từng chữ:
“Mùi kinh khủng?”
Dù cũng thấy phản ứng mọi là biết , chắc mùi cũng chẳng dễ ngửi gì.
Anh mím môi , im lâu.
Khi định vòng qua để về làm việc, túm lấy tay :
“Đi theo đến phòng tiếp khách.”
15
Tôi miễn cưỡng theo .
Vừa đẩy cửa , thấy bên trong một trai trai, càng miễn cưỡng hơn.
Đoán ngay ý đồ của Cận Khoát.
Muốn tự mặt giải thích với “đối tượng liên hôn” của , dẹp tan nghi ngờ từ phía nhà bên .
“Tôi là bạn đời của .”
“Đã chấm dứt.”
Hai đứa đồng thanh, xong đều sững .
Với tư cách một xã hội cũ già dặn, phản ứng cực nhanh, lập tức ho nhẹ một tiếng uốn éo ghé :
“Vừa hết kỳ mẫn cảm xong, dính ghê luôn đó chồng ơi~ Giờ đang giờ làm, như là nha~”
Cận Khoát dấu hiệu sắp tươi tỉnh, liền nhỏ giọng nhắc:
“Thêm tiền.”
Mặt lập tức chuyển về trạng thái u ám như mưa bão.
Nghiến răng nghiến lợi một lúc, cuối cùng cũng coi như đồng ý.
Tên vẫn chịu thua.
“Cận tổng, biết định từ chối, nhưng cũng đến mức kéo đại một qua diễn trò với chứ?”
Hắn nhếch môi, nhấn nhẹ đầu ngón tay lên sống mũi:
“Bạn đời của hình như ‘vui vẻ’ với khác xong thì .”
Lắm chuyện. Muốn gây hấn ?
Tôi gượng một nụ thương hại, giọng nhẹ tênh nhưng chát chúa:
“Anh , giữ chút thể diện cho bản thân . Cận Khoát thà chia sẻ với khác, cũng chọn — chẳng thấy buồn hơn ?”
Tên trai mặt đen sì, hậm hực rời .
Tôi thở phào một .
“Vẫn như cũ, tính công, em về làm việc tiếp đây.”
Cận Khoát cho .
Mặt còn đen hơn lúc đối phương đuổi.
“Cởi đồ .”
Hả? Lên cơn gì ?
Anh cần mặt mũi chứ còn cần!
Tôi giữ chặt cổ áo:
“Không đời nào.”
“Vậy là cái kiểu ‘chúng còn dài lâu’ của em đấy hả?”
“Hả?”
“Anh từng là đồng ý chia sẻ bạn đời với ai khác.”
Tôi chớp mắt chậm rãi.
“ em tưởng… chuyện bạn đời ‘tạm thời’ của chúng đã kết thúc mà?”
“Đương nhiên .”
Thế thì bùng nổ chi cái sự chiếm hữu đó?
Cận Khoát chăm chăm, mắt sâu thẳm như nuốt .
“Phương Đại, sống quan trọng hơn công việc, là do em dạy . Thử một lần, là em đề nghị.
Chúng ngủ cùng nửa tháng, từ thể xác đến tinh thần đều cực kỳ hòa hợp. Bây giờ mặc quần xong là giả vờ quen?”
Ờ thì… chả nhớ từng mấy câu đó , chắc lúc não để chế độ bỏ mặc tự hủy.
“Anh thích em á?”
“Tôi mấy trăm lần còn gì.”
“Ồ…”
Tôi cứ tưởng mấy lời lúc đang dính kỳ mẫn cảm thì tính.
“Là thích em, đã yêu em ?”
“Cả hai.”
Cận Khoát hít sâu một :
“Không , chịu hết nổi .”
Nói xong thì ấn cửa, hai tay giữ chặt vai, thở nóng hổi phả lên cổ :
“Chọn . Hoặc để đánh dấu, hoặc cởi đồ.”
Tôi tuyến thể mà đánh với chẳng dấu!?
Cái gọi là “đánh dấu” chẳng khác nào cắn thủng cổ một lỗ to đùng!
“Cởi! Cởi ngay lập tức!”
16
Trong văn phòng , thở một vòng khói thật dài.
Tên tư bản chó má , quả thực đúng là chó.
Tôi đã cởi sạch sẽ, cho ôm cho hôn cho gặm cho uống, cuối cùng còn tặng thêm một dấu răng lên cổ.
Đau chết mẹ.
Y như dán một cái nhãn chói lòa: “Có chó dữ, lạ đừng gần.”
Mà cũng nhờ “chó dữ” đó, đúng là chẳng ai dám bén mảng gần nữa thật.
Suốt hơn hai mươi năm cúi đầu làm con dân, lần đầu tiên dựa thế ngang tàng.
…Mà công nhận, cũng đã thiệt.
Tôi mở tài khoản ngân hàng lên coi, cảm giác đã gấp đôi.
Anh yêu .
Tôi yêu tiền.
Tiền chảy về tay tiền.
Tam giác tình yêu khá định.
Dù ai đảm bảo nó sẽ bền mãi, nhưng mà — kệ chứ.
Cửa gõ nhẹ.
Cận Khoát, giờ càng ngày càng trai nhờ chăm kỹ, tựa cửa :
“Hết giờ .”
“Ừ, hút nốt điếu .”
Điếu cuối cùng của chuỗi ngày độc thân.
Anh bước , tự nhiên dập tắt điếu thuốc, cúi đầu chặn môi .
“Phương Đại… cái giường ở nhà em, đủ chắc ?”
Tôi u oán cổ một hồi, trong bụng thầm nhủ:
Có ngày sẽ cắn .
“Cách âm lắm.”
“Vậy càng .”
???