Bí Mật Của Đứa Con Nuôi
Chương 4
12.
Thủ tục nhận nuôi Chu Từ Nhiên đã hoàn tất.
Dưới sự cố ý tránh né và hướng dẫn của tôi, những người hàng xóm không mặc định là tôi và Chu Trọng Sơn nhận nuôi như kiếp trước.
Mẹ chồng dẫn đứa trẻ chơi trước cửa nhà trẻ, thấy tôi về liền gọi tôi lại.
“Thủ tục đã xong rồi chứ? Bây giờ thì yên tâm rồi, vừa rồi mẹ còn nói với họ đây: tôi ấy, cuối cùng cũng có cháu đích tôn rồi.”
Trước đó tôi đã dặn mẹ chồng, chuyện chưa xong thì đừng nói ra, tránh rắc rối.
Mẹ chồng khó khăn lắm mới nhịn đến hôm nay, bây giờ mới nói với những người chị em già của bà.
Mẹ chồng cười tươi như hoa, giục tôi lấy giấy chứng nhận hộ khẩu ra.
Những người hàng xóm bên cạnh cũng vây quanh lại.
Nhưng khi mở ra, sắc mặt bà ấy lập tức thay đổi.
Cột mẹ của Chu Từ Nhiên, rõ ràng ghi tên mẹ chồng.
“Đây, đây là chuyện gì thế này?”
Tôi cũng giả vờ ngạc nhiên.
“Nhân viên làm sai rồi phải không, sao lại thành con trai của mẹ rồi?”
“Không được không được, phải nhanh chóng bắt họ sửa lại! Không phải là sai thế hệ rồi sao, không được đâu!”
Mẹ chồng rất sốt ruột, tôi lập tức giả vờ khó xử.
“Thứ này không dễ sửa đâu, mà đi đi về về lại không biết mất bao lâu. Nhà trẻ sắp tuyển sinh vào mùa xuân rồi, nếu chậm trễ nữa thì Từ Nhiên lại phải học muộn. Hay là cứ tạm thời như vậy đi, dưới tên ai cũng như nhau thôi, dù sao cũng là một nhà.”
Những người hàng xóm bên cạnh cũng phụ họa lời tôi nói.
“Đúng vậy, dù sao cũng là nhận nuôi, dưới tên bà hay dưới tên hai đứa trẻ có gì khác nhau? Theo tôi thì dưới tên bà còn tốt hơn, đỡ đến lúc ảnh hưởng đến con đẻ của con trai con dâu bà.”
Những người hàng xóm vốn đã thấy hai vợ chồng bình thường tự nhiên nhận nuôi một đứa trẻ rất kỳ lạ, như vậy ngược lại còn tốt hơn.
Mẹ chồng có khổ cũng không nói được, chỉ liên tục nói: “Không được, sẽ loạn thế hệ.”
“Loạn cái gì chứ, bà còn trẻ như vậy, làm bà sớm quá.”
Người hàng xóm nhiệt tình gọi Chu Từ Nhiên đang chơi ở một bên lại, chỉ vào mẹ chồng.
“Cháu, sau này đây chính là mẹ ruột của cháu.”
Chu Từ Nhiên gần đây được nuôi dưỡng ngày càng béo, ngẩng mặt lên, có chút không hiểu tại sao bà lại biến thành mẹ.
Vừa lúc Chu Trọng Sơn cũng tan làm về, người hàng xóm lại chỉ vào anh ấy: “Mau nhìn kìa, anh trai cháu cũng về rồi.”
Nhìn Chu Trọng Sơn như bị sét đánh ngang tai, tôi suýt không nhịn được cười thành tiếng.
Sau một màn kịch, tôi và ba người nhà họ Chu trở về nhà.
Nhưng dường như chỉ có tâm trạng của tôi là tốt.
Cháu trai ngoan ngoãn đột nhiên biến thành con trai, con trai biến thành em trai của mình, chuyện ấm ức như vậy đương nhiên họ không thể chấp nhận.
Tôi giả vờ an ủi họ trước.
“Để cho đứa trẻ đi học trước đi, sau này từ từ sửa lại là được.”
Dù họ có không hài lòng cũng chỉ có thể như vậy.
Sau đó, mẹ chồng cũng không muốn dẫn đứa trẻ ra ngoài nữa.
Bởi vì chỉ cần ra ngoài, mọi người đều trêu chọc để đứa trẻ gọi bà là mẹ.
Điều này khiến mẹ chồng tức điên lên.
Chu Trọng Sơn thậm chí còn cố gắng tránh cùng lúc ra ngoài với Chu Từ Nhiên để tránh sự lúng túng về cách xưng hô.
Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh người cha tốt chủ động đưa đón con đi nhà trẻ, đưa con đi công viên giải trí ở kiếp trước.
Lý do khiến sự chênh lệch lớn như vậy, thực ra không chỉ là sự lúng túng về cách xưng hô, mà còn là vì công việc.
Buổi tối, Chu Trọng Sơn mệt mỏi trở về, đắn đo hồi lâu, cuối cùng anh ta không nhịn được mà mở lời nói chuyện với tôi.
Chúng tôi đã chiến tranh lạnh vài ngày, vì chuyện hộ khẩu của Chu Từ Nhiên.
Tôi rất rõ ý định của anh ta, không gì khác ngoài việc những khách hàng lớn trước đây đã bỏ anh ta mà đi, chuyển sang người khác.
“Nhược Hành, họ không phải là bạn của em sao? Em có thể nói chuyện với họ thêm lần nữa không?”
Tôi bất lực lắc đầu.
“Lúc đó không phải anh bảo em đừng can thiệp vào công việc của anh sao? Vì vậy sau này em không liên lạc với họ nữa.”
“Sao thế, em làm không tốt à?” Tôi lại đổ thêm dầu vào lửa.
Lúc đầu anh ta mượn thế của tôi, lại sợ người ta nói anh ta dựa vào tôi để leo quan hệ, nên không muốn tôi liên lạc với bạn bè nữa.
Bây giờ, lại nhớ đến tôi.
Chu Trọng Sơn bị tôi nói đến sắc mặt khó coi, đành phải tức giận bỏ đi.
Gần đây anh ta đang tranh chức phó tổng, vốn đã rất áp lực, lại vì liên tục mất khách hàng, sắc mặt cũng ủ rũ đi nhiều.
Vì vậy, tôi quyết định tặng anh ta một món quà lớn.
Mn đoán xem, bất ngờ gì nào hí hí
13.
Để có thể tận mắt chứng kiến cảnh náo nhiệt, tôi cố ý nói với Chu Trọng Sơn rằng mình đã hẹn một khách hàng lớn đến công ty anh ta.
Anh ta vui vẻ đưa tôi đi cùng.
Đến công ty, ánh mắt khác thường của mọi người cho tôi biết, món quà của tôi đã được chuyển đến.
Chu Trọng Sơn không hề hay biết vẫn đang lén lút khoe khoang với đồng nghiệp.
“Cuộc họp lát nữa cậu xin phép cho tôi, tôi hẹn một khách hàng lớn để nói chuyện chi tiết.”
Một đồng nghiệp nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi.
“Là chị dâu giới thiệu sao?”
Chu Trọng Sơn thoáng không vui, anh ta không muốn thừa nhận mình dựa vào vợ.
Một nữ đồng nghiệp bên cạnh không nhìn nổi nữa, lục tung thùng rác lấy ra một xấp ảnh ném lên bàn.
“Có người dựa vào mối quan hệ của vợ để leo lên mà còn ngoại tình, đúng là không bằng cầm thú!”
“Cô nói bậy bạ gì thế?”
Chu Trọng Sơn lạnh lùng quát.
“Ảnh đã dán đầy rồi, hộp thư cũng có, anh còn muốn chối à.”
Nữ đồng nghiệp ném ảnh lại rồi quay người bỏ đi.
Lúc này Chu Trọng Sơn cũng nhận ra không ổn, anh ta nhìn những người đồng nghiệp xung quanh với vẻ mặt khác nhau, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Anh ta cúi đầu nhìn những bức ảnh trên sàn, toàn là những khoảnh khắc thân mật của anh ta và Từ Y Dao.
Anh ta không dám ngẩng đầu lên, thời gian như ngừng trôi.
Mãi đến khi cấp trên của Chu Trọng Sơn xuất hiện, giọng điệu không tốt gọi anh ta đi, mọi người mới hoàn hồn.
Còn tôi, sau khi tát Chu Trọng Sơn một cái, thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Cuối cùng, dưới ánh mắt thương cảm của mọi người, tôi lặng lẽ cầm chìa khóa xe rời khỏi nơi này.
…
Tôi lái xe vừa hát vừa về nhà bố mẹ, kể hết mọi chuyện gần đây.
Chu Trọng Sơn ngoại tình, còn có con riêng, bây giờ chúng tôi phải ly hôn.
Bố mẹ rất sốc, nhưng thấy tâm trạng tôi còn ổn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, và hết lòng ủng hộ tôi.
Tôi gửi bản giám định quan hệ cha con của Chu Trọng Sơn và Chu Từ Nhiên cùng đơn ly hôn đến công ty anh ta, sau đó chặn hết mọi cách liên lạc của anh ta.
Tôi không cần lời xin lỗi, càng không muốn nghe anh ta ngụy biện.
Tôi biết Chu Trọng Sơn chắc chắn sẽ không đồng ý ly hôn.
Dù sao anh ta cũng chẳng có gì, một khi rời xa tôi, thậm chí còn không có chỗ ở.
Nhưng khi nguồn khách hàng trong tay anh ta không ngừng mất đi, nhìn thấy mọi công sức sắp đổ sông đổ biển, anh ta đã nhận ra điều gì đó.
Anh ta liên lạc với tôi, cuối cùng cũng đồng ý ly hôn.
Tôi hẹn thẳng ở cục đăng ký kết hôn ly hôn.
Ngày hôm đó, bạn bè người thân cùng đi với tôi đến cục dân chính.
Sau nhiều ngày, khi nhìn thấy Chu Trọng Sơn lần nữa, anh ta đã không còn vẻ phong độ như trước.
Tôi nhìn anh ta bước xuống từ xe buýt, quần áo có phần nhăn nhúm.
Cũng phải, xe đã bị tôi lấy đi rồi.
Thấy tôi, anh ta im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nặn ra được hai giọt nước mắt.
“Nhược Hành, xin lỗi em, em có thể nghe anh giải thích không, Từ Nhiên chỉ là ngoài ý muốn.”
Anh ta vẫn đang giãy giụa, nhưng tôi đã không còn kiên nhẫn nghe anh ta nói nữa.
“Được rồi, ký tên đi.”
Anh ta đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt do dự.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Sao thế? Anh không có ý kiến gì về việc phân chia tài sản chứ?”
“Nhược Hành, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng bao năm, em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Bản thỏa thuận đó, em muốn anh trắng tay ra khỏi nhà!”
“Thế thì sao? Anh không nên như vậy sao? Nhà là của bố mẹ tôi, xe là bố mẹ tôi mua, anh lén lấy tài sản chung của chúng ta bao năm nay để nuôi tiểu tam, nuôi con riêng, tôi không bắt anh bồi thường là anh mừng lắm rồi!”
Giọng tôi không nhỏ, mọi người xung quanh tò mò nhìn lại, nhìn Chu Trọng Sơn với vẻ khinh bỉ.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa, nếu anh ký tên, sau này tôi đảm bảo sẽ không can thiệp vào những khách hàng đó của anh nữa.”
Hôm nay anh ta chịu đến đây cũng là vì bị dồn vào đường cùng.
Vì bê bối ngoại tình, anh ta đã mất cơ hội tranh chức phó tổng.
Trong công ty cấm chuyện tình cảm nơi công sở, để giữ được công việc của mình, Từ Y Dao cũng chỉ còn cách từ chức, cả nhà đều trông cậy vào anh ta nuôi sống.
Mà những khách hàng chất lượng của anh ta ít nhiều đều có chút quan hệ với tôi, dưới sức ép của tôi, anh ta chỉ có thể xuất hiện vì doanh số.
Anh ta không muốn mất tôi, nhưng công ty cũng đã ra lệnh tử.
Cuối tháng mà không đạt được doanh số, anh ta sẽ bị giảm lương thậm chí là sa thải.
Cuối cùng, anh ta cũng ký tên, chúng tôi chính thức ly hôn.
14.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta còn muốn nói gì đó, tôi giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.
“Cái tát này, là anh nợ tôi!”