Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bí Mật Trái Tim - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

 

Chồng tôi – Phó Tư Cảnh – bị khiếm thính, nhưng anh ấy rất yêu tôi.

 

 

 

Vai rộng, eo thon, chân dài, không những đẹp trai mà còn cực kỳ giàu có, mỗi ngày đều chuyển khoản 52.000 đến mức tôi cũng bắt đầu thấy... chán.

 

 

 

 

 

 

 

Không tin à? Vừa tan làm, điện thoại tôi đã rung liên tục.

 

 

 

 

 

 

 

Tin nhắn từ “Cún ngoan da trắng – Chồng yêu”:

 

 

 

【Chuyển khoản 52.000】

 

 

 

【Vợ ơi, tan làm thì mau về nhà nhé. Hôm nay anh học được món mới, muốn nấu cho em ăn.】

 

 

 

 

 

 

 

Ngay sau đó là hai bức ảnh đính kèm.

 

 

 

Một tấm là món ăn trông vừa đẹp mắt lại hấp dẫn,

 

 

 

Tấm còn lại là Phó Tư Cảnh – người đàn ông của tôi.

 

 

 

 

Trong ảnh, anh ấy chỉ quấn mỗi chiếc tạp dề nửa người trên, để lộ cánh tay cơ bắp đầy gợi cảm và xương quai xanh gầy gò.

 

 

 

Trái ngược với thân hình nóng bỏng, khuôn mặt anh ấy lại mang theo nét ngại ngùng, như một người chồng ngoan hiền đang đợi vợ về nhà.

 

 

 

Trời ơi, cái sự tương phản này!

 

 

 

Cái thân hình kia!

 

 

 

Cái vẻ mặt kia!

 

 

 

Đúng chuẩn gu của tôi!

 

 

 

Nhìn mà muốn "bốc hỏa".

 

 

 

Lau nước mắt cảm động nơi khóe miệng, tôi không kìm được mà lao ngay về nhà.

 

 

 

 

 

 

 

Vừa mở cửa, tôi liền nhảy lên người Phó Tư Cảnh như một con chuột túi, rồi ôm lấy mặt anh ấy mà hôn tới tấp.

 

 

 

“Tự tiện xem truyện tranh tôi giấu à?”

 

 

 

“Đồ hư hỏng~”

 

 

 

 

Tôi giả vờ giận dỗi đấm anh ấy hai cái, nhưng ánh mắt thì không rời nổi người đàn ông trước mặt.

 

 

 

Trong lòng không ngừng thổn thức:

 

 

 

Mẹ ơi, đói quá rồi!

 

 

 

Bây giờ chỉ muốn “ăn” luôn thôi!!!

 

 

 

Nghe vậy, gương mặt trắng như ngọc của Phó Tư Cảnh lập tức ửng đỏ.

 

 

 

Nói năng cũng bắt đầu lắp bắp:

 

 

 

“Anh… anh có xem, xin… xin lỗi. Anh tưởng… em sẽ thích…”

 

 

 

Nói xong còn cụp mắt, trông vô cùng áy náy.

 

 

 

Ôi~

 

 

 

Sự ngại ngùng và tự ti đúng là phương pháp "phẫu thuật thẩm mỹ" tốt nhất cho đàn ông.

 

 

 

Tôi vuốt nhẹ đầu anh ấy như đang dỗ dành, tim càng lúc càng loạn nhịp.

 

 

 

“Không không không, mỹ nữ này chính là rất thích nhé!”

 

 

 

“Giờ, để em xem món mới anh học nấu là gì nào~”

 

 

 

Tôi cố ý áp sát môi vào bên tai anh, chạm nhẹ vào phần cuối của máy trợ thính.

 

 

 

Giọng điệu mềm mại như dụ dỗ.

 

 

 

Hơi thở anh ấy khựng lại, tai đỏ bừng cả lên.

 

 

 

Rồi đáp lại:

 

 

 

“Được.”

 

 

Thế là anh bế tôi vào phòng ngủ luôn.

 

 

 

 

Sau một trận "vận động", đến khi thật sự no nê thì đã là mười một giờ đêm.

 

 

 

Tôi mệt đến mức như một vũng nước chết, may mà bên cạnh còn có người hầu hạ.

 

 

 

Phó Tư Cảnh quỳ trước mặt tôi, kiên nhẫn xoa bóp chân cho tôi, trông chẳng khác gì một cô vợ nhỏ đảm đang và chịu khó.

 

 

 

 

“Lần phục vụ này… cảm giác có hài lòng không?”

 

 

 

Tôi ngáp một cái, rồi đưa tay xoa đầu người đàn ông trước mặt.

 

 

 

Cổ họng có chút đau, tôi lười biếng đáp:

 

 

 

“Không tệ, khá ổn đấy.”

 

 

 

“Ừm…”

 

 

 

“Chỉ là hơi đơn điệu, lát nữa em lên mạng mua thêm ít đồ mới nhé.”

 

 

 

Nghe vậy, Phó Tư Cảnh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, giống như một chú chó lớn cực kỳ nghe lời.

 

 

 

Cảm giác như bất kể tôi nói gì, anh cũng chỉ biết đồng ý.

 

 

 

Bỗng dưng nổi hứng trêu chọc, tôi đưa đầu ngón chân đá nhẹ lên cơ bụng anh.

 

 

 

Ừm, săn chắc thật.

 

 

 

Thân hình đúng chuẩn!

 

 

 

Tôi không nhịn được mà thở dài cảm thán:

 

 

 

“Chồng ơi, sao anh cái gì cũng gật đầu thế?”

 

 

 

“Nghe lời ghê luôn ấy.”

 

 

 

 

Nghe xong, Phó Tư Cảnh lập tức cụp mắt xuống, ánh mắt bỗng chốc trở nên tránh né, giọng nói cũng mang theo chút buồn bã:

 

 

 

“Nếu không nghe lời… sợ em sẽ không cần anh nữa…”

 

 

 

 

Nói càng lúc càng nhỏ, tay vô thức chạm vào chiếc máy trợ thính trên tai.

 

 

 

Á á á, cún ngoan biến thành cún con tội nghiệp rồi kìa!

 

 

 

Ánh mắt đầy tổn thương khiến tim tôi đau nhói.

 

 

 

 

Tôi vội vã cúi người hôn nhẹ lên môi mỏng của anh, an ủi:

 

 

 

“Ai nói thế chứ! Em yêu chồng ngoan nhất luôn đó!”

 

 

 

“Sao có thể bỏ anh được?”

 

 

 

“Thật không?”

 

 

 

 

Nghe vậy, đôi mắt đen láy của anh lập tức bừng sáng, ánh nhìn nóng bỏng dán chặt vào tôi như muốn xác nhận lần nữa.

 

 

 

 

Tôi thở dài, đành phải lặp lại lời khẳng định:

 

 

 

“Thật mà.”

 

 

 

“Em – Hứa Tri Vi – thích ‘cún nhỏ’ Phó nhất luôn!”

 

 

 

Nghe tôi nói vậy, khóe môi anh cuối cùng cũng cong lên, lại tiếp tục cần mẫn xoa bóp chân cho tôi.

 

 

 

Tôi không nhịn được lại thở dài.

 

 

 

Haiz… phải nói là Phó Tư Cảnh thật sự rất tuyệt vời ở mọi mặt, chỉ là… đôi khi quá thiếu tự tin.

 

 

Từ lúc chúng tôi quen nhau qua buổi xem mắt đến giờ đã kết hôn nửa năm, anh ấy lúc nào cũng như vậy.

 

 

 

Luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn, lo lắng không phục vụ tôi chu đáo.

 

 

 

Thậm chí còn thường xuyên “tổng kết rút kinh nghiệm”.

 

 

 

Anh ấy có biết không chứ!

 

 

 

Một người vừa chu đáo, vừa đẹp trai, lại có tiền, lại còn cưng chiều vợ như anh – trên đời này làm gì có mấy ai?

 

 

 

Tôi còn chưa kịp yêu hết lòng nữa là!

 

 

 

Sao có thể bỏ anh chứ?

 

 

 

Nhìn gương mặt ngoan ngoãn lại đẹp trai của anh, tôi chẳng nỡ nói nặng lời gì.

 

 

 

Chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng:

 

 

 

Thôi, để sau này từ từ điều chỉnh vậy.

 

 

 

 

 

 

 

Nghĩ rồi, tôi nghiêng đầu, dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.

 

 

 

Hoàn toàn không để ý rằng màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, ngón tay còn vô tình chạm vào một từ khóa trong video trên Douyin – “cún con”.

 

 

 

Và thế là, một người đàn ông cởi trần hiện lên trên màn hình.

 

 

 

Mà Phó Tư Cảnh đang quỳ trước mặt, nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt rực cháy.

 

 

 

Lại là một ngày “ngồi tù công sở”, cả người tôi như bị rút cạn sinh lực.

 

 

 

Ngồi ở bàn làm việc, chưa làm nghiêm túc được vài giây đã bắt đầu muốn… lười biếng.

 

 

 

Vừa mở Douyin ra là bắt đầu lướt.

 

 

 

Lướt lướt một hồi thì thấy ngay video một chú chó con đang đeo vòng cổ, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.

 

 

 

Thật ra phải nói thật là— tôi hoàn toàn không có sức chống lại chó con.

 

 

 

Hai năm trước từng nuôi một bé, nhưng vì mẹ tôi bị dị ứng lông chó nên phải gửi bé về quê nhờ ông bà chăm giùm.

 

 

 

Chỉ đến dịp lễ Tết mới có thể về thăm.

 

 

Giờ tình cờ thấy video kia, cảm xúc muốn nuôi chó mới dâng lên đỉnh điểm.

 

 

 

Nổi hứng, tôi không nhịn được mà đăng lên vòng bạn bè một dòng trạng thái:

 

 

 

【Muốn nuôi một bé cún con mới quá đi~】

 

 

 

Kèm theo một sticker biểu cảm đang rơi nước dãi, mắt trái tim.

 

 

 

Vừa đăng xong, đã thấy có người like.

 

 

 

Tôi bấm vào xem — là Phó Tư Cảnh.

 

 

 

Tôi còn đang thắc mắc, sao một ông chủ công ty như anh ấy cũng rảnh mà đi lướt vòng bạn bè giống mình, thì ngay sau đó nhận được tin nhắn của anh ấy.

 

 

 

[Cún ngoan da trắng – Chồng yêu]:

 

 

【Em muốn nuôi một bé cún con mới sao?】

 

 

 

[Baka-chan dễ thương]:

 

 

 

【Đúng rồi, sao thế?】

 

 

 

 

Vừa gửi đi, đã thấy nick name của anh hiện dòng “đang nhập tin nhắn…”

 

 

 

Mà kéo dài tận năm phút.

 

 

 

Cuối cùng chỉ nhận được một câu:

 

 

 

【Vậy… em có phải đã quên chặn ai đó không?】

 

 

 

???

 

 

 

 

Loại nội dung này cũng phải chặn người sao?

 

 

 

Tôi hơi khó hiểu, nhưng vẫn rep ngay:

 

 

 

[Baka-chan dễ thương]:

 

 

 

【Không mà? Chuyện này có cần chặn ai đâu?】

 

 

 

Lại một lần nữa, dòng chữ “đang nhập…” cứ kéo dài mãi, kéo tới mức… sếp tôi đi ngang kiểm tra cũng chưa thấy tin nhắn nào được gửi ra.

 

 

 

Tôi đành tắt màn hình điện thoại, giả vờ đang rất nghiêm túc làm việc.

 

 

 

 

Sếp nhìn mà gật gù liên tục, thiếu điều muốn vỗ vai khen thưởng.

 

 

 

Đợi ông ta đi rồi, tôi mới mở lại điện thoại xem tiếp.

 

 

 

Phát hiện Phó Tư Cảnh đã nhắn mười mấy tin — nhưng… tất cả đều đã bị thu hồi.

 

 

 

 

 

 

 

【?】

 

 

 

Gì vậy trời?

 

 

 

Tôi liền gửi một dấu hỏi chấm qua.

 

 

 

Ngay sau đó, cuối cùng anh ấy cũng chịu nhắn lại:

 

 

 

【Không có gì đâu, vừa rồi tay anh vô tình chạm vào màn hình ấy mà.】

 

 

 

【Vợ nhớ về sớm nha.】

 

 

 

【Chuyển khoản 52.000】

 

 

 

 

 

 

 

Không biết có phải tôi ảo tưởng hay không, nhưng mấy dòng tin nhắn này… sao lại có chút ấm ức?

 

 

 

Nhưng anh nói không sao, ngược lại khiến tôi cảm thấy hình như mình mới là người suy nghĩ nhiều.

 

 

 

Thế là tan làm cái là tôi phóng thẳng về nhà, xem thử rốt cuộc anh ấy bị gì vậy.

 

 

 

Tôi mở cửa bước vào nhà.

 

 

 

Lúc này mới phát hiện đèn chưa bật, bên trong tối om.

 

 

 

Kỳ lạ, bình thường Phó Tư Cảnh về sớm hơn tôi mà, chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì đột xuất?

 

 

 

Tôi vừa lẩm bẩm, vừa thử gọi về phía phòng ngủ:

 

 

 

“Chồng ơi?”

 

 

 

 

Ngoài dự đoán của tôi, căn nhà vốn tưởng trống rỗng lại truyền đến giọng trả lời của anh.

 

 

 

Chỉ là… giọng anh hôm nay nghe trầm hơn mọi khi một chút.

 

 

Tôi vừa bật đèn, vừa đi về phía phòng ngủ:

 

 

 

“Về đến nhà rồi sao không bật đèn?”

 

 

 

 

Nói xong, tôi đẩy cửa bước vào, tiện tay bật luôn đèn phòng ngủ.

 

 

 

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử tôi co rút lại dữ dội.

 

 

 

Trái tim bỗng chốc trống rỗng, rồi lại đập thình thịch như trống trận.

 

 

 

Từng nhịp đập như muốn dội thẳng vào tai.

 

 

 

Trước mắt là người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai xuất sắc, lúc này đang quỳ trước mặt tôi trong bộ đồ người hầu nam.

 

 

 

Chiếc cổ trắng mịn đeo một cái vòng cổ, trên đầu còn đội bờm tai chó.

 

 

 

Cả người toát lên khí chất một chú cún ngoan ngoãn.

 

 

 

Nhìn thấy ánh mắt tôi dừng lại trên người anh,

 

 

 

Phó Tư Cảnh khẽ mở môi, gọi tôi bằng giọng vừa ngoan vừa ngượng:

 

 

 

“Chủ nhân…”

 

 

 

 

 

 

 

Ngay lập tức, lý trí của tôi như sụp đổ.

 

 

 

Tôi nuốt nước bọt, đưa tay nâng cằm anh lên.

 

 

 

Cả người nóng bừng, khô môi khát nước.

 

 

 

Trời ạ, Phó Tư Cảnh cho tôi ăn cái gì vậy?!

 

 

 

Tôi gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

 

 

 

Từng chút vuốt ve làn da mịn màng của anh, vẻ mặt cao cao tại thượng như thể đang trêu chọc con mồi:

 

 

 

“Sao hôm nay lại mặc như thế này?”

 

 

 

Phó Tư Cảnh đỏ bừng cả mặt, từ tai đến cổ đều nhuộm màu ửng hồng.

 

 

 

Rõ ràng là ngại đến mức không biết trốn vào đâu, nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm không chớp.

 

 

 

“Là… là tại em bảo muốn nuôi một… một bé cún mới…”

 

 

 

“Có thể… đừng nuôi nữa được không…?”

 

 

 

“Chỉ cần nuôi mình anh…”

 

 

 

“…là đủ rồi.”

 

 

Vừa dứt lời, đôi mắt đen láy đã phủ đầy hơi nước.

 

 

 

Ánh mắt như thể một chú cún nhỏ sợ bị bỏ rơi.

 

 

 

Trái tim tôi như bị đâm trúng một nhát.

 

 

 

Khóe môi khẽ cong, tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn anh một lúc lâu rồi bất ngờ đưa ngón tay móc vào vòng cổ anh.

 

 

 

Tôi cố tình ghé sát tai có đeo máy trợ thính của anh, dùng giọng khẽ khàng mà đầy dụ dỗ:

 

 

 

“Vậy anh phải chứng minh cho em thấy—

 

 

 

—Tại sao chỉ cần nuôi một chú cún là đủ.”

 

 

 

Vừa dứt lời, tôi liếc thấy yết hầu anh khẽ chuyển động.

 

 

 

Rồi anh quỳ gối từng bước tiến lại gần tôi hơn, thành kính hôn lên đầu ngón tay tôi, dần dần tiến lên trên.

 

 

Giọng nói vô cùng chân thành:

 

 

 

“Vâng… thưa chủ nhân.”

 

 

 

Đêm ấy… trở nên thật dài.

 

 

Kể từ ngày hôm đó, Phó Tư Cảnh dường như trở nên nghe lời hơn rất nhiều.

 

 

 

Tôi nói đi về phía Đông, anh ấy tuyệt đối không đi về phía Tây; tôi bảo rẽ trái, anh ấy nhất định không rẽ phải.

 

 

 

Chẳng lẽ là vì anh ấy thích kiểu "trò chơi" như thế này sao?

 

 

 

Nên mới trở nên như vậy?

 

 

 

Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mặc kệ.

 

 

 

Dù sao trước đây anh ấy cũng chăm sóc tôi rất tận tình, bây giờ tôi dành thời gian ở bên anh ấy nhiều hơn, làm những điều anh ấy muốn thì có sao đâu?

 

 

 

Nghĩ như vậy, đầu óc tôi bỗng chốc trở nên thông suốt.

 

 

 

Thế là cứ để mặc anh ấy cùng tôi chơi cái trò “cún con” này.

 

 

 

 

 

 

 

Còn một điều nữa, tôi phát hiện ra Phó Tư Cảnh dường như trở nên bám người hơn nhiều.

 

 

 

Trước đây tôi luôn đi làm một mình, nhưng giờ anh ấy lại chủ động nói muốn đưa tôi đi.

 

 

 

Tôi vừa định từ chối, nói rằng tự mình đi cũng được, thì mắt anh ấy đã đỏ hoe.

 

 

 

Bộ dạng đáng thương như sắp khóc đến nơi.

 

 

 

Tôi còn dám từ chối nữa sao? Đành phải để “chú cún” thể hiện một chút vậy.

 

 

 

 

 

 

 

Phó Tư Cảnh làm việc ở công ty khác hướng với chỗ tôi làm.

 

 

 

Để không ảnh hưởng đến anh ấy, tôi chỉ đành dậy sớm nửa tiếng.

 

 

 

Sau đó tranh thủ ngủ bù trên xe.

 

 

 

Thời gian ngủ luôn rất ngắn ngủi.

 

 

 

Chẳng bao lâu, bên tai vang lên giọng nam trầm thấp và dễ nghe:

 

 

 

“Vợ ơi, đến nơi rồi.”

 

 

 

Nơi anh ấy vừa thì thầm khiến tôi thấy tê tê, tôi lập tức uể oải mở mắt.

 

 

 

Tối qua tôi không ngủ sớm, nên tinh thần bây giờ rất kém.

 

 

 

May mà vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt điển trai kia, cảm xúc tiêu cực cũng tan biến không ít.

 

 

 

Tôi tháo dây an toàn rồi ngồi dậy.

 

 

 

Vừa định bước vào công ty.

 

 

 

Thì cổ tay bỗng bị bàn tay to lớn của anh ấy kéo lại.

 

 

 

“Sao thế?”

 

 

 

Tôi quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của Phó Tư Cảnh, hơi khó hiểu.

 

 

 

Người bị hỏi thì vành tai lập tức đỏ lên, lắp bắp:

 

 

 

“C…có thể hôn… hôn anh một cái rồi hãy đi được không?”

 

 

 

Có lẽ vì ngại ngùng nên càng nói càng nhỏ.

 

 

 

Trời ơi, chuyện có gì to tát đâu!

 

 

 

Tôi cúi xuống, hôn “chụt” một cái lên môi anh ấy.

 

 

 

Sau đó đặt tay lên má anh ấy, véo véo vài cái.

 

 

 

“Chờ đấy, đợi trẫm tan làm sẽ đến sủng ái ngươi.”

 

 

 

Nghe vậy, đôi mắt Phó Tư Cảnh lập tức sáng rực.

 

 

 

Như một chú cún ngoan ngoãn vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, còn nghiêm túc gật đầu.

 

 

 

Khiến tôi không nhịn được mà phì cười.

Loading...