BIỂN LẶNG - Chương 7 — Không phải ai cũng được quyền ích kỷ
Cập nhật lúc: 2025-07-13 21:47:09
tìm về quê cuối tuần.
Một huyện nhỏ giáp biển, trời nắng vàng nhạt, gió mằn mặn lướt qua cánh đồng muối.
Mẹ : “Nó lớn ở đó tới năm lớp 11, mới chuyển lên thành phố học trường chuyên.”
hỏi địa chỉ cũ.
Bà đưa cho một mảnh giấy, nét chữ nghiêng nghiêng, phía góc còn chú thích:
"Nhớ gọi cô Bảy hàng xóm, cô rõ nó hồi nhỏ."
Căn nhà cũ của sâu trong một con hẻm đất.
Cửa khóa. Vách tường mốc, giàn hoa giấy cổng trụi hết lá.
Cô Bảy mở cổng đón , gọt ổi kể chuyện như thể đang về một còn sống.
“Thằng đó ngoan lắm. Học giỏi, lễ phép, bao giờ nghịch ngợm như mấy đứa cùng xóm. Đi cũng cúi chào, cái mặt lúc nào cũng y như điểm kém, dù nhất lớp.”
nhẹ:
“Vậy chắc ba thương lắm?”
Cô Bảy khựng một chút.
“Ừ thì… thương. thương theo kiểu ‘ nên ’. Mỗi nó đạt giải, cả nhà bày bàn mời khách, bắt nó bài thuyết trình cả chục . Còn đạt gì — thì khỏi ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bien-lang/chuong-7-khong-phai-ai-cung-duoc-quyen-ich-ky.html.]
quanh nhà, chạm tay bức tường cũ.
Cô Bảy chỉ cho một vết nứt nhỏ ở góc phòng, gần chỗ treo đồng hồ.
“Chỗ đó là do hồi nhỏ nó té khi ghế học thuộc bài. Té , còn lau máu, leo lên .”
vết nứt đó lâu.
Tưởng tượng một đứa bé 12 tuổi, mím môi dậy cú ngã, lau m.á.u vì sợ lớn lo — đúng hơn, vì sợ họ thất vọng.
Trước khi về, cô Bảy dúi cho một xấp ảnh cũ.
Trong đó, một tấm chụp khi còn nhỏ — cạnh bảng thành tích dán đầy giấy khen. Mắt .
Mặt căng như đang gồng giữ một điều gì đó trong bụng.
vuốt nhẹ mép ảnh sờn.
Lúc đó, hiểu.
Anh là kiểu , từ bé học cách yên lòng khác.
Và khi lớn lên, cái vai diễn quá hảo để thể tháo xuống — dù chỉ là một .
Yêu , là một điều trong vai diễn.
Và vì thế… dám.