Bình Nữ - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:36:51
Quả nhiên ngoài dự đoán, Quý Tụng chọn bản .
Thấy quỳ xin cầu xin cho phu nhân, đột nhiên dậy, nhưng chỉ bước một bước dừng .
“Mẫu , , dám phản bội phụ ?”
Hai mắt đỏ ngầu, mười ngón tay nắm chặt, cuối cùng xuống.
“Chuyện của phụ mẫu, con tiện nhúng tay. Người phạm lớn, tất cả, cứ để phụ định đoạt.”
Lông mày Quý Tụng lúc giãn lúc nhíu, nhíu giãn, cuối cùng vẫn buông lời , chịu mặt.
Thế là lóc chạy về.
Lúc Hầu gia trút giận xong ngoài.
“Phu nhân thể khỏe, từ hôm nay cấm túc.”
Vương ma ma m.á.u tươi đáng sợ tay ông , dập đầu “bịch bịch” liên tục: “Hầu gia, cấm túc thì cấm túc, nhưng thể mời một đại phu đến chữa trị cho phu nhân ạ?”
Bà thì thôi, lời , đối phương càng thêm tức giận: “Bà già , ngươi hư phu nhân ?”
“Người , phạt hai mươi trượng hình, bán !”
Hai mươi gậy xuống, dù bà c.h.ế.t thì cũng tàn phế.
Vương ma ma “gào” một tiếng, nước mũi nước mắt giàn giụa, liên tục cầu xin.
Ta khẽ rụt một bên, lạnh lùng , vị ma ma từng khuyên Trịnh Như tùy tiện đánh mắng hạ nhân trút giận , đang rên rỉ, bịt miệng lôi .
Phòng Trịnh Như khóa trái, cửa sổ cũng đóng kín, chỉ để một ô cửa nhỏ để đưa thức ăn nước uống và thông khí.
Thôi Ngu sai tỳ nữ của nàng đưa cho chìa khóa, cùng mấy gói thuốc và một câu .
“Chăm sóc kỹ lưỡng, đừng để bà thật sự c.h.ế.t .”
Ta sẽ để nàng chết.
Chết, quá dễ dàng .
Ta mở cửa phòng, cẩn thận đỡ nữ nhân như một đống giẻ rách lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-nu-hxuz/chuong-14.html.]
“Phú Quý, là ngươi. Vương ma ma ?”
Bà mở đôi mắt sưng húp, quanh tìm kiếm: “Hầu gia ? Thế tử ?”
“Có Thế tử sai ngươi lén đến chăm sóc ?”
Ta gì, mà đút thuốc nước sắc cho bà .
Sau đó múc một chậu nước, giúp bà lau rửa cơ thể, bôi thuốc mỡ.
Trên bà đầy vết roi, nhưng mặt mày thì phá nét, xem Hầu gia vẫn nể mặt họ Trịnh của bà mà giữ chút thể diện.
Vết thương kinh khủng nhất là ở hạ thể bà .
Hầu gia dùng roi trực tiếp đ.â.m , quần lót của bà đẫm m.á.u đông, nhiều khô .
Thuốc nước hiệu quả kỳ diệu, bà tạm thời cảm thấy đau đớn, chỉ quần áo , chợt nhận mà ôm bụng.
“Sao thai ? Sao thai chứ?”
Ta ngẩng đầu lên, nhẹ giọng : “Là Giả dựng dược.”
Trịnh Như đột nhiên mở to mắt: “Ngươi gì?”
Ta sắp xếp cơ thể bà , đặt bà giường.
Lúc , bà mới nhận , bát thuốc chỉ khiến bà cảm thấy đau đớn, mà cũng mất cảm giác.
“Ngươi gì? Tiện tỳ, ngươi dám tay với ? Hầu gia sẽ tha cho ngươi , Thế tử , cũng nhất định sẽ đòi mạng ngươi.”
Ta lắc đầu: “Có lẽ Quý Tụng cũng đang nghi ngờ, thai ? Nếu thì chịu đến cầu xin cho ?”
“Có lẽ, cũng tin rằng là một nữ nhân lẳng lơ.”
“Dù , một cố ý quyến rũ con riêng của , một kẻ bất chấp luân thường đạo lý, thì hạng gì ?”
Nghe lời , bà tức đến mức thốt vài tiếng ú ớ từ trong cổ họng.
“Ngươi dám, ngươi dám?”
Sao dám?
Ta trở tay nhét chiếc quần lót dơ bẩn miệng bà : “Để dành sức lực , ngày vui của còn ở phía đó!”