Bình rượu cũ, con đường mới - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:57:00
5
Hai năm trôi qua trong chớp mắt. Hai năm quá dài, cũng chẳng quá ngắn, nhưng đủ để một cặp đôi bình thường trở thành những xa lạ.
Tô Trạch lấy lý do bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca và thức khuya, để chuyển sang phòng dành cho khách. Không chỉ , "công tác" ngày một nhiều hơn, đến mức việc về nhà trong nhiều ngày liên tiếp trở thành chuyện bình thường.
Hôm đó, một thời gian dài, chúng mới ăn trưa cùng .
Tô Trạch nhíu mày bàn ăn món chay, thấy chút thịt nào: "Sao ngay cả một miếng thịt cũng ?"
liếc hai bên eo tích mỡ của , thở dài: "Bác sĩ , chỉ cơ thể của đều bất thường. Anh chú ý đến sức khỏe của ."
Nghe , Tô Trạch chút vui: " cần chú ý điều gì? Sức khỏe của , ăn." Nói xong, ném đũa lên bàn, dậy phòng tắm.
lặng lẽ rửa sạch bát đĩa của .
Tô Trạch vốn là kén ăn. Nếu thích món gì, thà chịu đói còn hơn ăn nó.
Trước đây, để chăm sóc cho Tô Trạch – thường xuyên ngoài xã giao và uống rượu – từng dành nhiều công sức nghiên cứu về chế độ dinh dưỡng hợp lý. từ khi Tiểu Nguyên nước ngoài, chẳng còn động lực để nấu nướng nữa.
Chất lượng bữa ăn giảm sút, và Tô Trạch ăn ở nhà cũng thưa dần.
Lúc , điện thoại di động của bàn reo lên vài tiếng. cầm lên, thấy một vài tin nhắn WeChat.
nhập ngày sinh của để mở khóa, nhưng hệ thống báo mật khẩu đúng.
Lúc nào đó, Tô Trạch đổi mật khẩu điện thoại.
Khi định thử nhập nữa, Tô Trạch bất ngờ bước tới, giật lấy điện thoại từ tay và hét lên: "Cô đang gì với điện thoại của ?"
Vai đau nhức vì va . ngạc nhiên : "Điện thoại reo, chỉ đưa cho thôi."
Tô Trạch vội vàng nhét điện thoại túi: "Không cần! Sau đừng động điện thoại của nữa. Đây là quyền riêng tư của ."
bật vì tức giận. "Chỉ cầm lên đưa cho thôi mà, phản ứng mạnh ? Anh đang giấu điều gì ?"
Có lẽ nhận quá đáng, Tô Trạch thoáng căng thẳng: "Vớ vẩn! Chúng là vợ chồng bao năm nay, gì mà giấu?"
nhếch môi, trêu chọc: "Làm ? Biết lo việc mà nuôi nhân tình bên ngoài?"
Sắc mặt Tô Trạch lập tức tái nhợt.
"Đừng giống mấy bà lắm chuyện ngoài ! Đừng lúc nào cũng nghi ngờ. Cô là ai ?"
gật đầu. Tất nhiên là .
Anh chỉ là một kẻ giả tạo.
" đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, xin cô đừng gây rắc rối cho . Nếu thể tiếp tục sống chung thì tiếp tục, nếu thì ly hôn ." Nói xong những lời cay nghiệt , Tô Trạch bỏ khỏi nhà.
bên cửa sổ lớn, xuống đường. Anh điện thoại, dáng vẻ đầy phấn khởi.
Hai năm qua, tình yêu của Tô Trạch nở rộ, và đang tận hưởng cuộc sống hạnh phúc sự nuôi dưỡng của một phụ nữ khác.
năng lượng của con là giới hạn.
Dần dần, còn duy trì thói quen tập luyện để giữ dáng nữa, vì dành thời gian cho Lục Giai Giai.
Đã hai năm ... đợi suốt hai năm. Thời gian như con d.a.o sắc bén, cuối cùng cũng biến Tô Trạch – từng chê bai đồ ăn ở nhà, thích ngoài tiệc tùng – thành một gã đàn ông béo ục ịch.
xuống, thấy ánh nắng trong bộ đồ sáng màu, mồ hôi nhễ nhại. Trông khác gì một miếng thịt ba chỉ đang ngọ nguậy.
Vừa ghê tởm, nhơ nhớp.
6
Vào một buổi chiều ngày nghỉ, dạo quanh trung tâm thương mại nhanh chóng bắt một chiếc taxi đỗ bên lề đường.
"Tài xế, theo chiếc xe màu xám phía , nhanh lên! Giá cả thể thương lượng!" nhét hai tờ 100 tệ tay lái xe.
Người lái xe là một thanh niên ngoài hai mươi. Thấy trả tiền ngay, nhấn ga mà một lời.
giả vờ cầm điện thoại lên và gọi: "Chị ơi, em thấy rể em theo một phụ nữ khỏi trung tâm thương mại! Chị yên tâm, em đuổi kịp họ bằng xe , họ chạy thoát !"
"Chị ơi, chị ? Giữ sức ! Khi nào tìm nơi ở của chúng, sẽ tính sổ với chúng!"
Chiếc taxi len lỏi qua dòng xe cộ, bám sát chiếc xe phía . Khi thấy cúp máy, tài xế cất tiếng: "Chị ơi, chúng đang theo dõi một ?"
vỗ mạnh đùi, bức xúc : " ! Anh rể trân trọng gia đình, còn tìm một con hồ ly tinh bên ngoài và tiêu hết tiền nó!"
"Tài xế, hãy theo sát bọn họ, đừng để họ chạy thoát!"
"Được , chị cứ yên nhé!"
Chiếc xe rẽ trái, rẽ cuối cùng dừng cổng một khu dân cư cao cấp. Một đàn ông và một phụ nữ ăn mặc chỉnh tề bước khỏi xe.
Nhìn đôi nam nữ nắm tay , tức giận nghiến răng: "Những căn nhà ở đây ít nhất cũng mấy triệu. Anh rể đúng là đồ phung phí!"
Người lái xe, từ nãy đến giờ đồng cảm cùng , bỗng nhiên nắm chặt vô lăng, hai tay trắng bệch. Qua gương chiếu hậu, thấy ánh mắt dán chặt một điểm phía .
đầu theo. Người phụ nữ đang kéo tay áo đàn ông, dụi mắt gì đó. Hai giằng co một lúc, ôm .
"Rầm!" Tài xế đập mạnh cửa xe lao như điên về phía họ.
"Lục Giai Giai, đồ khốn kiếp! Cuối cùng cũng tìm cô!"
Từ góc độ của , thấy tài xế - đúng hơn là Lưu Nhị - đá mạnh bụng Lục Giai Giai, túm tóc cô , tát liên tiếp.
Người đàn ông , Tô Trạch, lập tức lao đến ngăn cản. một kẻ quen nuông chiều như thể là đối thủ của Lưu Nhị? Chỉ vài động tác, Lưu Nhị đè xuống đất, lãnh trọn những cú đ.ấ.m mạnh mẽ.
Đám đông nhanh chóng tụ tập xung quanh. Lục Giai Giai ôm bụng, cuộn đất.
bước khỏi xe, hòa dòng xem náo nhiệt. Qua cặp kính râm, thấy Tô Trạch cố gắng dậy, chạy đến chỗ Lục Giai Giai, nhưng vài bước Lưu Nhị đá ngã xuống đất.
Có định can ngăn nhưng Lưu Nhị quát lớn: "Vợ đang lừa dối , đừng xen !"
Lời dứt, đám đông lập tức xôn xao. Mặt Tô Trạch đỏ bừng, như tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lưu Nhị giật lấy túi xách của Tô Trạch, rút một tấm danh nhạt: "Vẫn còn là lãnh đạo công ty đấy! Lục Giai Giai, cô thật mắt !"
Khuôn mặt Tô Trạch đầy vết bầm tím. Anh nhẫn nhịn : "Chúng chỗ khác chuyện ."
"Nói chuyện?" Lưu Nhị khẩy. "Nói ngay tại đây ! Anh còn trẻ nữa, gia đình . Thật vô liêm sỉ khi dụ dỗ vợ khác!"
Chiếc mặt nạ giả dối xé toạc, sắc mặt Tô Trạch lập tức cứng đờ.
Lưu Nhị bước tới, đá mạnh Lục Giai Giai: "Đứng dậy, đừng giả vờ nữa!"
Cô chỉ ôm mặt .
Lưu Nhị nhổ một bãi nước bọt xuống đất, gằn giọng: "Cô cầm tiền bỏ trốn khỏi hôn lễ, cô xem thường ? Giờ tìm một lão già thế ! là vô liêm sỉ!"
Lục Giai Giai run rẩy lắc đầu, nước mắt giàn giụa: " ... ..."
"Không ?" Lưu Nhị bật tát thẳng mặt cô : "Mẹ vì cô mà tức đến chết! Hôm nay sẽ bắt cô trả giá!"
lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa. Lưu Nhị giật , nghiến răng: " xong với các !" nhanh chóng bỏ chạy.
Đám đông cũng dần dần tản .
Lục Giai Giai lảo đảo dậy, run rẩy bước về phía Tô Trạch, nắm lấy tay . hất tay cô .
Khi hai họ còn đang giằng co, lặng lẽ rời .
Vào trong khu dân cư, lên thang máy, trở về nhà. Trước gương, tháo tóc giả, gỡ kính râm, lau sạch lớp trang điểm dày cộm mặt.
Hít một thật sâu, từ từ thở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-ruou-cu-con-duong-moi/phan-2.html.]
7
Đêm đó, Tô Trạch trở về nhà với khuôn mặt bầm tím, một lời, lao thẳng thư phòng.
Kể từ ngày đó, đổi.
Anh còn cầm điện thoại tay cả ngày nữa và luôn về nhà đúng giờ khi tan . Thỉnh thoảng, còn mang về một bó hoa hồng đỏ thắm cùng món ăn vặt mà yêu thích.
Anh chủ động giúp việc nhà. Ban đêm, tiếng thì thầm lén lút trong thư phòng cũng biến mất.
Thậm chí, Tô Trạch hào hứng đề nghị sẽ đưa du lịch kỳ nghỉ.
Lúc , màn hình điện thoại bàn liên tục nhấp nháy, nhưng hề để tâm.
nhạt trong lòng.
Nếu ngay lúc , Tô Trạch đủ dũng khí để nhận , hoặc ít nhất là thú nhận với và cầu xin sự tha thứ, thì còn thể nể một phần.
chọn cách giả vờ như từng chuyện gì xảy . Quả là trơ trẽn.
Vài ngày , nhận một tin nhắn từ một lạ.
"Xin chào, là bạn gái của Tô Trạch."
" thai ."
Nhìn dòng chữ ngắn gọn , chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ—cuối cùng thì chuyện cũng đến.
còn bận tâm đến những tin nhắn như thế nữa. khi nghĩ đến vẻ mặt bối rối và bất lực của cô lúc , khỏi cảm thấy hả hê.
Lục Giai Giai, từng trải qua những ngày tháng đen tối nhất, vùng vẫy trong tuyệt vọng tự lên. Hy vọng cô cũng thể tiếp tục tiến về phía .
Những ngày gần đây, vẻ lo lắng mặt Tô Trạch ngày càng rõ rệt. Nhiều , như điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt lời nào.
Còn Lục Giai Giai, cô cũng bắt đầu hoảng loạn. Nội dung tin nhắn gửi cho ngày càng lộ liễu, chỉ những bức ảnh mà còn đầy những lời nguyền rủa độc địa.
Lúc đầu, để tâm đến cô . một ngày, một gói hàng gửi đến nhà khiến đổi thái độ.
Bên trong là một que thử thai cùng một mẩu giấy ghi vội vã. Trên đó một dãy điện thoại.
"Bà già , đây là của con trai bà ?"
Mối đe dọa quá rõ ràng.
cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhẹ bàn phím, nhập vài chữ:
"Chúng hãy gặp ."
8
chọn một quán yên tĩnh nơi gặp mặt. Người phục vụ mang đến cho một ấm Bích La Xuân. đồng hồ. Đã hơn nửa giờ trôi qua kể từ thời gian hẹn, nhưng vẫn thấy bóng dáng Lục Giai Giai . dần mất kiên nhẫn, và ngay lúc định rời , tiếng chuông gió ở cửa vang lên.
ngẩng đầu lên và thấy Lục Giai Giai, khoác bộ quần áo hàng hiệu, đẩy cửa bước . Cô đưa mắt quanh thẳng đến chỗ , xuống đối diện. Lục Giai Giai với ánh mắt ngạo mạn của một kẻ chiến thắng. dựa lưng ghế, khẽ gật đầu.
Không chịu nổi sự im lặng, Lục Giai Giai lên tiếng : "Làm ơn rời khỏi Tô Trạch . Người yêu là ."
Cô trông tiều tụy, lẽ vì gần đây chịu nhiều áp lực. Ngay cả lớp trang điểm tinh tế cũng thể che quầng thâm mắt. Trong khi dùng khăn giấy lau mắt, cô liên tục kể lể về sự quan tâm của Tô Trạch dành cho , ghê tởm sự tầm thường của như thế nào, và tình yêu giữa họ cảm động .
rõ cô đang cố thuyết phục ai.
Bình tĩnh rót một tách , hỏi: "Tô Trạch cô đến gặp ?"
Giọng của Lục Giai Giai lập tức im bặt, như một quả bóng xì . gật đầu, hiểu rõ tình hình: "Có vẻ như ."
Khóe môi khẽ nhếch lên: "Ngay cả gặp cô, cũng dám. Cô điều đó nghĩa là gì ?"
"Nó nghĩa là chán và thoát khỏi chuyện . Nó nghĩa là cô còn quan trọng với nữa."
Khuôn mặt Lục Giai Giai trở nên méo mó vì tức giận.
"Tô Trạch mất nhiều năm mới vị trí hôm nay. Trước mặt , là vợ . Cô nghĩ sẽ từ bỏ thứ mà nỗ lực để đạt để sống với cô, chịu ánh mắt khinh thường từ lãnh đạo, đồng nghiệp và bạn bè ? Đừng nực nữa."
thấy giọng vang lên đầy châm biếm: "Anh chỉ đang đùa giỡn với cô thôi."
"Nếu là cô, cũng sẽ những phụ nữ khác. Thêm một bớt một , chẳng gì khác biệt cả."
cảm thấy những năm tháng cố gắng của thật đáng.
Lục Giai Giai bật dậy, thu hút sự chú ý của trong quán , nhưng cô nhanh chóng xuống, còn lựa chọn nào khác.
"Đừng gieo rắc bất hòa giữa chúng ! Anh sẽ về với ! đang mang thai con , sẽ bỏ rơi . Anh yêu chị từ lâu , yêu là !" Cô qua làn nước mắt, giọng nghẹn , nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn cô sợ khác dòm ngó, chợt thấy cô vẫn còn chút phẩm giá.
, tình yêu ư?
Khóe môi cong lên đầy mỉa mai. Mối quan hệ giữa và Tô Trạch mà cô thể dùng từ "tình yêu" để định nghĩa ?
Giữa chúng là cả một cuộc đời...
dậy, chuẩn rời . "Tô Trạch sẽ ly hôn với . Khi đứa trẻ vẫn còn nhỏ, khuyên cô nên lên kế hoạch sớm ."
Có lẽ thái độ của chọc giận Lục Giai Giai. Cô trừng mắt , gằn từng chữ: "Tại con chị thể du học, còn con thì thể thấy ánh sáng? cho chị , nếu chị để sống yên , sẽ..."
Trước khi cô kịp hết câu, túm lấy tóc cô .
Lục Giai Giai bật . Rõ ràng cô ngờ tay . Cô dậy, nhưng sợ điều gì quá đáng nên vô thức lấy tay che bụng.
vén tóc cô , ép cô ngẩng đầu lên, tay còn đổ trong tách lên đầu cô .
"Lục Giai Giai." lạnh lùng cô gái trẻ tuổi. "Chuyện giữa cô và Tô Trạch liên quan đến . hứng xen . nếu cô còn dám động đến con trai , sẽ bắt cô trả giá."
"Bố nuôi con dễ dàng. Cô nên chút phẩm giá . Hãy nghĩ đến đứa trẻ trong bụng cô mà cư xử cho đúng mực."
Biểu cảm của Lục Giai Giai đầy uất ức và căm phẫn. Cô mở miệng phản bác, nhưng sắc mặt bỗng đổi, từ một cây cỏ dại kiêu ngạo biến thành một bông hoa trắng nhỏ bé đáng thương.
Cô lau mặt, giọng run rẩy: " thật lòng với Tô Trạch, chị thể nhục mạ như ? Dù cho bao nhiêu tiền, cũng sẽ rời xa !"
nhướng mày. "Ý cô là ?"
"Chị dâu?"
. Tiểu Cao, đồng nghiệp của Tô Trạch, đang với nụ gượng gạo, bên cạnh là Tô Trạch với vẻ mặt tái mét.
Quả nhiên, gặp chuyện .
dậy, chậm rãi bước đến gần Tô Trạch, dám thẳng , lạnh lùng : "Bạn gái cô thai, giải thích. Đây là chuyện của hai , tự giải quyết ."
Tô Trạch vội nắm lấy tay , cuống quýt: "Em yêu, giải thích. Không như em nghĩ !"
"Chính cô quyến rũ . Em tin !"
Lục Giai Giai hoảng hốt, lóc kéo tay Tô Trạch: "Anh dối! Anh yêu em, sẽ ly hôn với vợ để cưới em. Sao bây giờ ..."
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào.
Tô Trạch tức giận gắt lên: "Chúng chỉ là mối quan hệ ăn bánh trả tiền mà thôi!"
Lục Giai Giai c.h.ế.t sững. Cô đó, khuôn mặt tái nhợt.
vây xem, liền bỏ . Tô Trạch vội vã đuổi theo: "Vợ ơi..."
, vung tay tát mạnh mặt .
"Tô Trạch, thực sự phát ốm."
Lục Giai Giai lúc cũng mất kiểm soát, lao đánh Tô Trạch.
thèm để ý đến hai họ, thẳng thừng rời khỏi quán .