Bồ Công Anh Bay Theo Gió - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:23:58
13
Lục Noãn đúng, Phó thích .
ba năm , bà đối với cũng chỉ là sự khách sáo và xa cách.
Năm học năm hai đại học, Phó Yến Chu gặp một tai nạn xe nghiêm trọng.
Hai chân gãy nát, bác sĩ khả năng hồi phục là thấp.
Mẹ Phó góa chồng từ sớm, một chèo chống cả tập đoàn Phó thị. Con trai là nguồn động lực duy nhất giúp bà gắng gượng.
yyalyw
một vụ tai nạn đẩy con trai kiêu hãnh của bà rơi xuống vực sâu. Càng tệ hơn, Phó thị cũng chèn ép bởi các tập đoàn mới nổi, tình hình ngày càng khó khăn.
thấy một Phó Yến Chu khác – một trai mất vỏ bọc kiên cường, để lộ sự mong manh yếu đuối bên trong.
"Là bạn của Yến Chu ? Vào ."
Người phụ nữ từng xuất hiện các tạp chí tài chính với vẻ ngoài sang trọng, giờ đây tiều tụy, nở nụ đầy chua xót.
Thiếu niên năm nào đang lưng về phía cửa, lặng lẽ cửa sổ.
Chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến bóng lưng gầy guộc. Ánh nắng chiếu lên , kéo dài một cái bóng cô độc.
Đó là táo bạo nhất trong suốt 20 năm cuộc đời .
gác ước mơ và vinh quang đang trong tầm tay, chìa tay với Phó Yến Chu, đang chìm sâu đáy vực.
Có lẽ nhận sự đổi đột ngột của , giọng điệu uyển chuyển: "Vãn Tinh, thích ..."
"Em ." ngước lên , ánh mắt bình tĩnh: "Hồi trung học, khi giàn đèn rơi xuống, Lục Noãn bên cạnh em."
Khoảnh khắc trở thành ' hùng cứu mỹ nhân' trong mắt , chỉ và hiểu rõ cứu thực sự là ai.
"Anh Yến Chu," thẳng mắt , từng chữ rõ ràng: "Em chỉ giúp , giống như từng giúp em ."
Sau một hồi lâu, Phó Yến Chu mỉm : "Anh hiểu , cảm ơn em, Vãn Tinh."
Không lâu , Lục Noãn đến thăm.
thấy Phó Yến Chu vui, nhưng Lục Noãn chỉ đặt giỏ hoa xuống, khách sáo vài câu dán mắt điện thoại, ngọt ngào.
Nụ của dần trở nên chua xót: "Noãn Noãn, nếu em bận thì về . Cha em… sẽ giúp em che giấu."
Lục Noãn ngẩng đầu: "Thật ? Thực là Kỳ Dương rủ em công viên. Anh đợi em hai tiếng ."
Cô hào hứng dậy: "Vậy… em nhé?"
Phó Yến Chu vẫn mỉm , nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Noãn hề thấy ánh mắt tràn đầy yếu đuối và níu kéo. Đến cuối cùng, tất cả tan thành tro tàn, chỉ còn sự tĩnh mịch.
14
Hai nhà Lục - Kỳ vốn quan hệ thiết với nhà họ Phó, đều đủ thứ để giữ thể diện nhưng chẳng ai chịu đưa tay giúp đỡ, chỉ chọn cách giữ an .
dốc bộ tiền mà cha để để đầu tư Phó thị, tạm thời giải quyết cơn nguy cấp. Ngoài giờ học, còn học cách giúp xử lý những tài liệu phức tạp.
May mắn , Phó Yến Chu vì mà suy sụp. Thiên phú kinh doanh của khiến khác kinh ngạc, cộng thêm sự nỗ lực ngày đêm ngừng học hỏi, thiện kế hoạch, cuối cùng giúp Phó thị trụ vững.
Thậm chí, chính sách mới, còn thể vững và tiến xa hơn.
Khi đôi chân đỡ hơn, Phó Yến Chu bắt đầu con đường phục hồi.
Đây là chuyện dễ dàng, rời khỏi xe lăn, thậm chí còn thể vững.
Người đàn ông cao lớn cứ hết đến khác ngã xuống gượng dậy, những lúc ai, co góc tường, như một con thú nhỏ tổn thương.
"Anh sẽ bao giờ lên nữa, đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-cong-anh-bay-theo-gio/chuong-4.html.]
Mồ hôi thấm ướt mái tóc trán, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự suy sụp và tuyệt vọng.
"Anh thể mà." , chắc chắn mà khẳng định, "Anh là Phó Yến Chu vô song, chỉ cần , nhất định sẽ thể lên nữa."
Anh bật , vô thức xoa đầu , "Được, Vãn Tinh của chúng bao giờ dối, tin em."
Nhận hành động của , cứng đờ thu tay , khẽ ho một tiếng, "Xin ."
Mùa thu qua , mùa đông đến, Phó Yến Chu thể bỏ gậy chống, loạng choạng bước về phía . Anh dang tay ôm lòng, giọng đầy kích động thể kìm nén:
"Vãn Tinh, em thấy ? Anh !"
Đáp là nhịp tim đập mạnh hơn một nhịp. Trong khoảnh khắc , trái tim rung động đến mức chẳng thể che giấu.
Phó Yến Chu dần dần hồi phục, nhưng ngày càng quấn lấy .
Sinh nhật là cùng trải qua, việc phục hồi cũng ở trong tầm mắt của , bận rộn với công việc thì cần nhắc nhở mới chịu ăn vài miếng.
Thậm chí khi rời , còn lưu luyến mà níu lấy vạt áo .
Anh giống như một con mèo lớn, sẵn sàng phơi bày chiếc bụng mềm mại với mà tin tưởng, đôi mắt dần dần nhiễm đầy sự quyến luyến, ỷ và yêu thích.
Mẹ Phó đối với vô cùng thiết, bởi vì một nào yêu quý giúp con trai bà lúc hoạn nạn.
Có lẽ Phó Yến Chu cũng dần thích .
phần tình cảm , mặt Lục Noãn, còn thể giữ bao nhiêu?
15
ghét nhất là sự dối lừa.
Mẹ bà chỉ ngủ thêm một chút, nhưng chẳng bao giờ mở mắt nữa.
Cha hứa sẽ nuôi khôn lớn, nhưng lặng lẽ nhắm mắt bánh xe tải.
Năm 15 tuổi, vĩnh viễn mất cha yêu thương .
Mọi lên án lạnh lùng, vô tình, tim cứng như sắt đá.
chỉ , suốt ba năm khi mất , cha từng một ngày nào chìm trong nỗi nhớ và dằn vặt. Vì , khoảnh khắc đối diện với cái ch///ết, ông mới thể bình thản đến thế.
Có lẽ, ở một vũ trụ khác, họ vẫn đang tiếp tục hạnh phúc mà chẳng thể nào chạm tới.
chỉ chút buồn, những khoảnh khắc bất chợt ập đến.
đủ tỉnh táo, đủ lý trí, dù đau lòng cũng để bản sa sút quá lâu.
khi thấy khác hạnh phúc, vẫn tránh khỏi cảm giác m.ô.n.g lung và ngưỡng mộ.
Vì thế, khi Phó Yến Chu bày tỏ tình cảm, mủi lòng.
cho ba cơ hội.
vẫn chọn lừa dối .
Lần thứ nhất, khi chân hồi phục, nửa đêm chạy ngoài tìm Lục Noãn chỉ vì cô cãi với Kỳ Dương.
Lần thứ hai, đưa Lục Noãn Phó thị, bộ nhân viên gần như đều quan hệ của hai hề đơn giản.
Lần thứ ba, ấm ức nhớ , giấu để cùng Lục Noãn thành lễ đính hôn.
Tình cảm và niềm vui của như nồi nước sôi sục, theo thời gian dần nguội lạnh.
Khoảnh khắc thấy tin tức , quyết định từ bỏ.
Từ bỏ Phó Yến Chu, từ bỏ đoạn tình cảm mà vốn nên tham lam.
Cũng như, lấy giấc mơ mà gác suốt ba năm qua.