Bồ Công Anh Bay Theo Gió - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:24:02
25
Mãi đến khi gặp Phó Yến Chu, mới hiểu hàm ý tiếc nuối trong câu của ruột .
Mùa đông vô ưu vô lo đó, mất cha thương yêu nhất.
Kể từ ngày , bắt đầu trở nên lịch thiệp, dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trở thành "con nhà " trong mắt .
Anh nhắc đến chuyện quá khứ, cũng nhận , thế nên lời cảm ơn đành giữ .
một thể đổi tính cách ?
Có lẽ chỉ mới thể thấy thoáng qua nét muộn phiền và bức bối trong đáy mắt .
Khi chủ động tiếp cận và giúp đỡ , cảm thấy khó hiểu.
Giờ đây mới , tất cả đều là nhờ sự bụng và lời nhắn nhủ của Lục Noãn.
Anh giấu giếm , nhưng cảm xúc rung động và niềm vui của là thật.
thể ngơ tình cảnh của .
Dù bao nhiêu , cũng hối hận với quyết định của khi đó.
Đôi mắt Phó Yến Chu dần mất vẻ mờ mịt, lẩm bẩm thể tin nổi:
"Em là nhóc câm?"
Anh phịch xuống, lúc lẽ nhận rằng tất cả những vỏ bọc và sự nhiệt tình giả vờ của , trong mắt chẳng qua chỉ là dư thừa.
sẵn sàng ở bên , lý do duy nhất là vì mềm lòng, rung động với .
luôn rõ lòng , một bước sai, từng bước sai, để đến cuối cùng thua sạch sẽ.
26
Trước khi rời một ngày, Phó Yến Chu dẫn đến một nơi.
Những quả bóng bay trắng muốt trôi lơ lửng trong trung, những dải lụa mềm mại tung bay, những đóa hoa rực rỡ nở rộ, và chiếc nhẫn lấp lánh ở trung tâm sân khấu như phản chiếu cả dải ngân hà bên trong, tất cả đều chứng tỏ tâm huyết và sự mong đợi của chủ nhân nơi .
Phó Yến Chu mặc bộ vest chỉnh tề, khẽ :
"Anh chuẩn buổi cầu hôn suốt ba tháng trời, tưởng tượng vô về khoảnh khắc ."
"Em sẽ bình thản, vui vẻ, cảm động, là mừng đến phát ? từng nghĩ đến tình huống …"
Anh khổ : "Anh em thất vọng, đúng ?"
"Anh lãng phí lòng tin của em, phớt lờ sự hy sinh của em. Anh lúc nào cũng chậm một bước. Đến khi nhận yêu em , mới bàng hoàng phát hiện em thu hồi trái tim ."
Anh đặt chiếc nhẫn lòng bàn tay : "Quà tặng chia tay. Đây là 'Ngân Hà Chi Tinh' do chính tay thiết kế, em thích ?"
Quà chia tay ?
ngước mắt lên: "Thứ quá quý giá, em thể…"
Anh siết chặt vòng tay ôm : "Cứ nhận . Nếu , sợ ngay giây tiếp theo sẽ hối hận vì để em rời …"
yyalyw
lập tức im lặng.
Vỗ nhẹ lên lưng để trấn an: "Phó Yến Chu, em mong thể hạnh phúc. Em thú vị, vụng về, tính cách khô khan, ngay cả khi thích một cũng luôn để đường lui, em thể yêu ai đó một cách trọn vẹn …"
"Giữa chúng , chỉ riêng sai."
về phía bụi hoa lan chuông nở rộ phía lưng , mỉm :
"Rồi cũng sẽ gặp một cô gái thể tâm ý yêu . Đến lúc đó, hãy sớm nhận tình cảm của , đừng chùn bước, cũng đừng do dự. Hãy để cô cảm nhận tấm chân tình của ngay từ khoảnh khắc đầu tiên."
Giọng nghẹn : "Được."
buông vòng tay, từng bước từng bước rời khỏi.
Trong tầm mắt mơ hồ, đầu . Phó Yến Chu lặng yên tại chỗ, tay cầm một bó bồ công tuyệt .
Cơn gió thoảng qua, những cánh bồ công bay lên, tựa như một trận tuyết lãng mạn.
Chúng lặng lẽ từ xa.
Anh giữ , cũng đầu.
Chỉ trong chớp mắt, thành lời từ biệt cuối cùng trong im lặng.
27
Chiếc máy bay phát tiếng động cơ cất cánh.
chạm tay lên chiếc nhẫn đeo ngực, trong lòng vô thức nghĩ đến Phó Yến Chu.
Người thiếu niên chiếm trọn tuổi thanh xuân của , vẫn tiếp tục cuộc hành trình đời mảnh đất quê hương.
Còn , một ngôi nhỏ muộn màng, cuối cùng cũng thể rời xa quá khứ, ôm lấy vũ trụ bao la của riêng .
Ngoại truyện (Phó Yến Chu)
Năm lớp 11, gặp một cô gái kỳ lạ.
Khác hẳn với sự rực rỡ ấm áp của Lục Noãn, cô trầm lặng, lạnh nhạt, như thể dựng một bức tường vô hình ngăn cách với thế giới.
đôi mắt , vui buồn, như xuyên qua lớp mặt nạ đeo, thấu suốt cả sự giả dối và trống rỗng trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-cong-anh-bay-theo-gio/chuong-7.html.]
phần thích điều đó, nhưng sự nài nỉ của Lục Noãn, vẫn đồng ý quan tâm cô một chút.
Lên đại học, Hạ Vãn Tinh một nữa trở thành đàn em khóa của .
quen với việc giúp đỡ cô , nhưng vì mà khác hiểu lầm.
Bạn bè trêu chọc: "Cậu quan tâm đàn em Hạ như , là thích cô chứ? Nếu thì mau giữ lấy , đám con trai dòm ngó lâu mà ai dám giành với đấy."
Lúc mới giật nhận , hành động của dễ gây hiểu lầm đến mức nào.
"Vãn Tinh là bạn . Em chỉ lo học hành, đừng mấy lời ảnh hưởng em ."
ngay hôm , tỏ tình với cô .
cô gái mặt, trưởng thành hơn, còn nét non nớt năm nào, trở nên lạnh lùng và thanh tú hơn, một khoảnh khắc thất thần.
cố tình lờ cảm giác bứt rứt mơ hồ trong lòng, nở nụ ủng hộ cô bắt đầu một mối tình nồng nhiệt.
Hạ Vãn Tinh bắt đầu giữ cách với . hiểu tại , nhưng cũng tôn trọng quyết định của cô .
Cho đến năm ba đại học, một tai nạn xe bất ngờ khiến gãy xương chân nghiêm trọng, đồng thời khiến Phó thị lao đao nguy cơ phá sản.
Từ con cưng của trời, trở thành đối tượng khiến ai ai cũng ngậm ngùi né tránh.
Cũng chính lúc đó, Hạ Vãn Tinh đến bên .
Cũng khoảnh khắc đó, dần thấu lòng .
thích Lục Noãn, chậm trễ cô .
Vì thế, từ chối.
Cô dường như ngạc nhiên, chỉ nhẹ giọng :
"Em thích Lục Noãn. Đàn , em chỉ giúp , giống như cách từng giúp em."
im lặng thật lâu.
Cuối cùng, khao khát và nỗi cô đơn trong lòng thắng thế.
mặc nhiên để cô ở bên, thậm chí dần dần trở nên lệ thuộc cô .
Cô giỏi giao tiếp, nhưng luôn cố gắng sắp xếp câu chữ để an ủi lúc mất mát.
Dù lịch học dày đặc, cô vẫn tranh thủ thời gian ở cạnh trong các buổi vật lý trị liệu, dù chỉ là yên lặng sách, ghi chép.
Cô , nhưng lạ , chỉ cần cô ở đó, luôn cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô ít , đa phần thời gian chúng chỉ ở hai góc phòng, mỗi công việc riêng của .
Bệnh viện tĩnh lặng, nhưng hề gượng gạo. Ngược , còn một chút dịu dàng khó tả.
Cô mềm mại nhưng cũng nguyên tắc và cá tính riêng.
Chỉ cần ăn đúng giờ, cô sẽ ngay.
Hôm , cô sẽ im lặng cả ngày, với nửa câu, đến khi nhận sai và hứa hẹn mới chịu dịu .
lạ , chẳng thể tức giận nổi.
Vãn Tinh.
Vãn Tinh.
lặp lặp cái tên trong lòng, ngăn niềm vui và mong chờ dâng lên từ đáy tim.
lẽ thích cô .
Một cô gái chân thật, sống động và đáng yêu như , tại bỏ lỡ suốt bao năm qua?
May mắn , bây giờ vẫn muộn.
ngỏ lời tỏ tình với cô .
Cô đồng ý.
Trong lúc vui mừng phấn khích, rõ lời cô , hoặc lẽ lúc đó quá tự tin rằng sẽ bao giờ cô thất vọng.
từng một giây phút nào hối hận. Khi cô mở lòng với , từng chút một dùng trái tim do dự và sự che giấu tự cho là đúng của để khép cánh cửa đó.
Vào đêm cô trở thành bạn gái , nhận cuộc gọi từ Lục Noãn.
Cô cãi với Kỳ Dương, uống đến mức trời đất là gì.
lo lắng cho sự an của cô . Cha Lục luôn nghiêm khắc với cô , Kỳ Dương điện thoại, nên chỉ thể lái xe đến đón.
"Em bao nhiêu tuổi hả, Lục Noãn? Đây là nơi nào mà em dám uống đến say khướt như ?"
Cô bụm miệng, "ọe" một tiếng nôn thốc nôn tháo.
siết chặt quai hàm, gân xanh nổi lên trán, nghiến răng nghiến lợi :
"Nếu hôm nay tâm trạng , đưa em về nhà . Để xem dì Lục mắng đến nỗi tai em mọc kén luôn !"
Tối đó, quá vui mừng và phấn khích. Không thể chia sẻ niềm hạnh phúc với ai, bèn Lục Noãn đang gục ghế , lén khoe khoang:
"Anh thích Vãn Tinh, hôm nay cô trở thành bạn gái !"
"Sau , trai Phó của em chủ , nếu còn nửa đêm ngoài đón cô gái khác, Vãn Tinh chắc chắn sẽ ghen đấy."