Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bố Tôi Là Kỳ Nhông

Chương 4



“Nếu trái tim vẫn không tìm được cách cấy ghép khả năng tái tạo của anh, tôi sẽ mở hộp não của anh.”

Bố tôi tái mặt, nhìn mẹ với vẻ mặt vô cùng buồn bã.

“Tôi sẽ chết.”

Trương Nguyên không để ý: “Thà chết đi còn hơn, quái vật tồn tại mục đích duy nhất chính là dùng để nghiên cứu khoa học.”

Bố tôi đau khổ che mặt lại, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống dọc theo lòng bàn tay ông.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc.

Trước đây ông ấy dù rất buồn nhưng cũng chưa bao giờ khóc trước mặt tôi.

Tôi lao tới đấm đá bà ta.

“Đồ đàn bà độc ác, bà thật xấu xa, tôi hận bà!”

“Tại sao bà không xuống địa ngục đi!”

Nguyên Hi cũng có chút thất vọng nhìn bà: “Trương Nguyên, cô thật đáng sợ.”

Trương Nguyên đẩy tôi xuống đất, đi đến chỗ xe lăn của Nguyên Hi, khinh thường nói.

“Vậy anh cũng muốn tôi thả anh ta đi à?”

Nguyên Hi mấp máy môi hai lần, cuối cùng vẫn không nói gì.

Bố thấy đấy, chúng ta là hai người duy nhất quan tâm đến nhau.

Sau khi bố tôi khóc xong, ông có vẻ ổn trở lại.

Tựa như ông đang chờ đợi một tia hi vọng Trương Nguyên có thể có được thành quả nghiên cứu mà không cần mở não ông ra.

Nhưng nghiên cứu không đơn giản như vậy.

Tôi đã biết Trương Nguyên đã học gì từ khi học đại học cho đến bây giờ.

Tái tạo cơ thể con người, kỳ nhông.

Những ngày bị gi.am c.ầm, tôi hỏi bố kỳ nhông là gì.

Bố nói đây là cái tên con người đặt cho chúng.

Ông kể: “Bố từng sống dưới nước và thường xuyên bị thương khi chạm trán kẻ thù. Loài chúng ta có khả năng tái sinh tự nhiên.”

“Bà ấy chưa bao giờ nói cho bố biết cụ thể là bà đang nghiên cứu lĩnh vực gì. Chỉ sau khi bước vào phòng thí nghiệm, bố mới hiểu rõ.”

“Bố chưa bao giờ nghĩ rằng dù có trở thành con người, bố cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị người ta đem đi nghiên cứu.”

Ông thở dài một hơi: “Lúc đầu bố còn tưởng mình có thể là con kỳ giông duy nhất trên thế giới. Nếu đem bố đi nghiên cứu, có thể giúp tất cả người khuyết tật trên thế giới đều có thể bình phục, bố cũng nguyện ý.”

“Nhưng Nguyên Hi đã xuất hiện.”

“Cô ấy cứ mổ xẻ bố vì lý do cá nhân như vậy. Bố hơi buồn.”

Nhưng ông vẫn cho Trương Nguyên một cơ hội.

Không lâu sau, Trương Nguyên ở trước mặt ba người chúng tôi tuyên bố: “Vẫn không có cách nào đem năng lực tái sinh của anh cấy ghép vào sinh vật khác. Hãy chuẩn bị tinh thần đi. Ba ngày nữa tôi sẽ gi.ải ph.ẫu não của anh.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không để anh chết. Tôi đã đọc tài liệu và họ nói rằng kỳ nhông sẽ không chết nếu một phần cấu trúc não của chúng bị phá hủy.”

Bố nói: “Tôi sắp chết”.

Mẹ trở nên mất kiên nhẫn: “Kỳ nhông không thể chết được, sao anh lại chết?”

Cha tôi than thở: “Khả năng tái tạo của não tôi bị lấy đi, tôi sẽ chết thật”.

Trương Nguyên không tin: “Anh nghĩ giở trò cũng không được, nếu anh không nghe lời——”

Bà lấy điện thoại di động ra và hành động, cổ áo của bố tôi lóe lên màu đỏ.

Bố tôi bắt đầu co giật và rên rỉ.

“Tôi có rất nhiều biện pháp để trị anh.” Trương Nguyên vung vẩy điện thoại di động nói.

Tôi lao tới đánh bà ta: “Bà không được phép làm đau bố tôi, đồ ác độc!”

“Nếu anh ta chết, tao sẽ không bao giờ để mày đi. Hãy đợi, tao sẽ đặt mày lên bàn giải phẫu, mổ thịt và moi tim mày ra!”

Trương Nguyên tỏ ra hung dữ, cầm cây lau nhà định đánh tôi.

“Thằ.ng ranh khốn kiếp này, mày là do tao sinh ra, lớn lên bằng tiền của tao, lại không phân biệt được thiện ác.”

“Vừa vặn mày là con anh ta, mày nhất định là một con tiểu quái vật, anh ta chết đi, tao sẽ nghiên cứu mày.”

Bố tôi lao tới ôm chầm lấy tôi.

Nguyên Hi vào lúc này lại ngăn cản Trương Nguyên: “Trương Nguyên, đừng đi quá xa.”

Trương Nguyên dường như đã nhấn nút tạm dừng, bà ta ném cây lau nhà đi và vuốt lại mái tóc rối bù của mình.

“Tôi đi chuẩn bị trước, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn lên cho anh.”

Bà ấy đi rồi.

Bố tôi ôm tôi nằm trên đất một lúc lâu, ông run rẩy rất nhiều.

Tôi thật bất lực, tôi không phải đàn ông, tôi là một đứa nhóc con không giúp được gì cho bố.

Trong phim hoạt hình luôn có rất nhiều anh hùng nhưng tại sao ngoài đời lại không có ai đến cứu bố con tôi?

Tôi trốn trong vòng tay của bố và khóc đến run rẩy.

Bố nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi.

Thật lâu sau, ông mới lên tiếng:

“Nguyên Hi, tôi không cần anh giúp chúng tôi sau này sống tốt.”

“Tôi hiện tại có một yêu cầu, một yêu cầu rất nhỏ.”

Nguyên Hi khàn khàn nói: “Anh nói cho tôi biết, nếu tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp anh.”

Bố tôi mỉm cười và nói: “Anh có thể tìm cho tôi một quả cầu pha lê được không? Loại nào cũng được, miễn nó là pha lê.”

“Tôi thích đọc truyện cổ tích và luôn muốn xem quả cầu pha lê trông như thế nào.”

“Trương Nguyên từng hứa sẽ tặng quà cho tôi, nhưng cô ấy bận quá nên luôn quên mất.”

“Bây giờ tôi không thể tự mua được nên anh có thể cho tôi một cái được không?”

Nguyên Hi nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ chỉ có não yêu đương.

“Được, ngày mai tôi sẽ bảo Trương Nguyên mua một cái.”

Tôi nghĩ bố có thể đã có cách trốn thoát ngay từ đầu.

Chỉ cần tiếp tục mong chờ nó.

Bố ôm tôi thật chặt và thì thầm vào tai tôi:

“Tiểu Trạch là báu vật quan trọng nhất của bố. Bố không cho phép bất cứ ai làm tổn thương con.”

Ngày hôm sau, Trương Nguyên cầm một hộp quà đi vào, giống như bảo bối đưa cho Nguyên Hi.

“Nguyên Hi, sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc yêu cầu thứ này? Những thứ này em từng cho anh, anh chán ghét chết đi được.”

Nguyên Hi vẫn không có nhìn cô một cái, lấy đồ xong liền đuổi bà ta đi.

“Không phải việc của cô, cô cứ đi đi.”

Biểu cảm của Trương Nguyên thay đổi, nhưng bà ta không có lên cơn động kinh.

“Em đã chọn thứ đắt tiền nhất và anh lại đối xử với em như vậy.”

“Hừm, được rồi! Khi em nghiên cứu thành công, em sẽ chỉ chữa trị đôi chân cho anh nếu anh cầu xin em.”

Sau khi Trương Nguyên rời đi, Nguyên Hi liền đưa quả cầu pha lê cho bố tôi.

“Cho anh.”

Bố tôi vẻ mặt ủ rũ, mở hộp quà, lấy quả cầu pha lê màu trắng tự nhiên bên trong ra.

Ông quay lại và đặt quả cầu pha lê lên bậu cửa sổ, chắp hai tay vào nhau với vẻ mặt sùng đạo.

Nguyên Hi và tôi đều không biết ông định làm gì, nên chúng tôi im lặng quan sát.

Cho đến khi bố tôi nói: “Phù thuỷ, xin hãy giúp tôi một lần nữa.”

Hơi thở lưu chuyển trong quả cầu pha lê, đột nhiên xuất hiện một dòng nước sâu.

Trong dòng chảy có dòng nước ngầm và xoáy nước.

Một bà già trèo ra khỏi xoáy nước, giống như Sadako.

*Sadako: Nhân vật trong phim kinh dị The Ring

Bà ấy đang khom lưng, mặc áo choàng và đội mũ trùm đầu.

Khi nhìn thấy bố tôi bà tỏ ra không có gì đáng ngạc nhiên.

“Salamander bé nhỏ, ta biết ngươi sẽ tìm tới ta mà.” Giọng nói của bà tựa như chim sơn ca, trong trẻo lại ngọt ngào.

Tôi hơi bối rối nhưng cũng không dám nói gì.

Sau khi Nguyên Hi kinh hãi, anh ta mới nhận ra rằng bố tôi đã lợi dụng anh và muốn đoạt lấy quả cầu pha lê.

Thật tiếc là anh ta không có chân.

Tôi điều khiển chiếc xe lăn và giữ cho anh ta không thể đến gần bố mình.

Ánh mắt hắn trợn ngược: “Trương Tứ Tư, anh đang làm cái gì vậy? đang muốn chạy trốn sao?”

“Anh không thể chạy trốn! nếu anh chạy trốn rồi, tôi thì sao đây?”

Anh ta cũng là một kẻ xấu.

Họ đều là những kẻ xấu muốn dùng mạng sống của bố tôi để thỏa mãn bản thân.

Tôi đẩy chiếc xe lăn của anh ta qua và giận dữ hét lên: “Bố tôi không nợ gì anh cả!”

Mụ phù thủy nhìn trò hề này với vẻ mặt bình tĩnh.

“Bí mật của anh vẫn bị con người phát hiện. Tôi đã cảnh báo rồi mà.”’

Bố tôi cụp mắt xuống nói: “Vâng, xin hãy cứu tôi và con trai tôi. Tôi sẵn sàng trả giá”.

Phù thủy: “Như vậy đủ rồi sao? Anh không muốn báo thù à?”

Bố tôi quay đầu lại và nhìn tôi một lúc lâu.

Cuối cùng ông thở dài: “Quên đi, cô ấy sau này có thể sẽ có ích cho nhân loại.”

Phù thủy nhướng mày, thò đầu ra khỏi quả cầu pha lê, phần thân dưới giống như một làn khói.

Bà ấy nói điều gì đó với bố tôi và bố tôi gật đầu.

Tôi thật sự tức giận, tại sao lại phải để Trương Nguyên đi, bà ta đã học hành nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm ra được phước lành cho nhân loại.

Tôi không hào phóng như bố, tôi là một đứa trẻ và còn có tâm hồn nhỏ mọn.

“Tôi không đồng ý! Tôi muốn báo thù, tôi muốn làm cho Trương Nguyên sống không bằng chết!”

“Cha tôi đã bị bà ta moi tim và gan. Nếu là con người, ông ấy đã chết rất nhiều lần.”

Mụ phù thủy bay lên không trung và nhìn tôi với vẻ thích thú.

Bố tôi vội bịt miệng tôi lại và nói: “Tiểu Trạch còn nhỏ, xin hãy thương xót.”

Mụ phù thủy vẫy tay và cha tôi buộc phải buông tôi ra.

Ông mở miệng, nhưng không có lời nào phát ra.

“Tôi là một phù thủy công bằng, đừng trì hoãn công việc của tôi.”

Bà ấy nhìn tôi và mỉm cười, trên mặt bà ấy có vài vết mẩn đỏ.

“Vậy cậu muốn làm gì với bà ta?”

“Tôi muốn bà ấy bị cắt cụt tay chân, mắc bệnh tật và không bao giờ có thể làm thí nghiệm nữa!”

“Bà ấy không phải có não sao? Nếu bà ấy thực sự muốn mang lại lợi ích cho mọi người thì chỉ cần có não là đủ rồi phải không?”

Mụ phù thủy cầm quả cầu pha lê và tỏ ra rất vui vẻ.

“Con là một đứa trẻ khá ngoan.”

“Ta đồng ý.”

Cô ấy ghé sát vào tai tôi và thì thầm điều gì đó.

Tôi do dự một lúc rồi gật đầu.

Bố đã theo dõi khi chúng tôi thực hiện thỏa thuận.

22.

Giây tiếp theo, chiếc vòng quanh cổ bố tôi kêu lách cách và biến thành bột phấn.

Mụ phù thủy đưa cả hai chúng tôi lên và ném từng người một vào quả cầu pha lê.

Lúc này, Trương Nguyên nghe được tiếng động, chạy tới.

“Các người đang làm gì vậy? Không biết là gây ồn ào quá rồi hay sao?”

Nguyên Hi giãy giụa trên mặt đất: “Bọn hắn chạy trốn rồi, Trương Nguyên, cô mau nghĩ biện pháp đi.”

Trương Nguyên nhìn phù thủy xuất hiện trong không trung và hoảng sợ ngã xuống đất.

“Bà là ai? Làm thế nào bà vào được đây?”

“Trương Tứ Tư và Trương Vân Trạch đâu?”

Mụ phù thủy lấy một cành cây khô ra và chạm vào chân của Trương Nguyên.

Trương Nguyên hai chân vặn vẹo, gai đâm vào da thịt, chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng chảy ra.

“Ahhh! Đau quá, dừng…dừng lại!”

Mụ phù thủy bịt tai và lần nữa chạm vào tay bà ta bằng cây đũa thần.

“A——” Trương Nguyên không ngừng rên rỉ, nước mắt đầy mặt.

“Làm ơn, hãy để tôi đi, đau quá, tôi không thể chịu đựng được nữa.”

Tôi nằm trong quả cầu pha lê, ước gì có thể ra ngoài và đá bà ấy vài lần.

Tôi hét lớn: “Bà đáng bị như vậy, sao bà chưa bao giờ nghĩ rằng bố cũng sẽ đau như thế?”

“Tôi sẽ làm bà đau đến chết, đồ phụ nữ xấu xa!”

Bố tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy điều đó nên ông quay đi và phớt lờ chuyện này.

Giọng nói của tôi vang vọng trong phòng giải phẫu, Trương Nguyên xin lỗi tôi:

“Xin lỗi, mẹ sai rồi, xin hãy để mẹ đi. Mẹ sẽ không bao giờ lấy ông ấy làm thí nghiệm nữa.”

“Chồng ơi, xin anh hãy giúp em, anh là chồng của em, em sẽ không để anh chết mà.”

“Giúp em.”

Bố tôi muốn nói gì đó, nhưng bị tôi trừng mắt nhìn lại: “Nếu bố giúp bà ấy, con sẽ chết.”

Bố tôi im lặng.

Mẹ tôi tức giận và hét lên: “Trương Vân Trạch! Mẹ là mẹ của con, sao con có thể vô tâm như vậy?”

Tôi không quan tâm: “Tại sao bà không nhận ra điều này khi đánh tôi?”

“Hơn nữa, tôi đã cố gắng hết sức để không giết bà.”

Sau khi tiêu diệt Trường Nguyên, mụ phù thủy chuẩn bị rời đi.

Nguyên Hi nằm trên mặt đất, đập đầu xuống đất tạo tiếng vang thật lớn.

“Nữ phù thủy, xin hãy để tôi phục hồi đôi chân của mình, tôi cũng có thể trả giá!”

Phù thủy dừng lại và nói với giọng bình tĩnh: “Bất cứ điều gì sao?”

Nguyên Hi điên cuồng gật đầu.

Phù thủy vung vẩy ma trượng, một đôi chân dần dần mọc ra từ trong cơ thể Nguyên Hi.

Tiếng hét đau đớn của anh ta vang lên trong suốt quá trình.

Phù thủy quay người lại nói: “Ta đã ra giá rồi. Hẹn gặp lại khi chúng ta có duyên.”

Trương Nguyên nhìn chúng tôi biến mất: “Bà không thể rời đi, bà không thể rời đi, tôi cũng có thể trả giá, xin cứu tôi!”

Phù thủy không quay đầu lại: “Ta là một phù thủy có nguyên tắc, sẽ không hợp tác với kẻ ác.”

Âm thanh cầu xin kéo dài của Trương Nguyên dần dần xa chúng tôi.

Trong chớp mắt, chúng tôi đã xuất hiện ở khu rừng sâu.

Bên cạnh là dòng suối trong vắt, trong không trung có tiếng chim hót.

Tôi há hốc miệng: “Đây là nơi nào? Đẹp quá.”

Bố tôi trầm giọng nói: “Quê hương của bố.”

Tôi tò mò chạy xung quanh và nhìn thấy vùng biển rộng lớn ở phía tây khu rừng rậm.

“Đó là biển gì vậy?”

Bố tôi không nhìn tôi mà vẫn thấp giọng nói: “Biển Aegean.”

Tôi trợn mắt: “Ồ, đây là biển lãng mạn mà bố đã kể cho con nghe, hóa ra đây là nơi bố được Trương Nguyên đón về và yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

“La hét là vô lễ, không thể làm vậy được.”

Bố tôi đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Trước mắt tôi, tóc ông dần dần bạc đi, nếp nhăn ngày một nhiều, trông như một ông già.

Tôi kinh ngạc nhìn mụ phù thủy.

Bà ta đã trở thành một phụ nữ trẻ.

Tôi hiểu ra, mũi chua chát: “Bà đã lấy đi bao nhiêu năm cuộc đời của bố tôi?”

Phù thủy lắc lắc ngón tay: “Hai mươi năm sinh mệnh, dung mạo, nếu như cậu lần thứ hai hợp tác với tôi, sẽ phải trao đổi 2 điều kiện.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bà ấy, nhưng tôi không thể làm gì được.

Tôi ôm bố, cười nhạo bố: “Bố ơi, bố đã trở thành một ông lão già nua, chẳng còn chút đẹp trai nào”.

“Còn con, con đã trả giá điều gì?” bố hỏi tôi.

“Con sẽ không nói cho bố biết.”

Tôi lau nước mắt và cảm thấy buồn bã.

“Chị Phù Thủy, tôi muốn xem kết cục của hai người đó.”

Bà phù thủy rất vui khi nghe tôi gọi bà là chị.

“Được rồi, để tôi cho cậu xem.”

Trên dòng nước gợn sóng xuất hiện một bức tranh đã chiếu suốt một tháng trời như phim truyền hình.

Tôi xem nó mỗi ngày.

Trương Nguyên mất quá nhiều máu và ngất đi.

Nguyên Hi phớt lờ bà ta và ngay lập tức tố cáo bà ta thử nghiệm trên người sau khi mọc lại đôi chân.

Sau khi bị kéo đến bệnh viện để cắt cụt hai chân, bà bị công an bắt và bỏ tù, mắc rất nhiều bệnh tật.

Viện nghiên cứu đã được phong tỏa để kiểm tra.

Trương Nguyên sau một thời gian ngắn không thể chịu đựng được, liên tục chọc vào vết thương, khiến nó mưng mủ và sưng tấy.

Bà đã lợi dụng cơ hội được tạm tha để lấy trộm dao mổ của bác sĩ và tự kết liễu đời mình.

Sau khi Nguyên Hi trở về nhà, anh nhận được tin gia đình mình đã phá sản.

Gia đình anh không tìm kiếm anh, người mất tích đã lâu mà thu dọn đồ đạc và bỏ trốn trong đêm.

Tôi với bố cùng nhau xem, mỗi lần nhìn thấy họ đau đớn, tôi đều vỗ tay.

Bố rất bất lực với tôi.

Mười năm sau, tôi dường như đã cao lên bằng đôi vai của bố.

Nhưng thực tế, là do bố tôi đã già và lưng còm xuống.

Ông ấy luôn ôm tôi và khóc: “tiểu Trạch, sao con không lớn lên nhỉ?”

Tôi mỉm cười giúp ông bắt cá và nướng thịt: “Bởi vì con muốn mãi mãi là tiểu Trạch bé bỏng của bố.”

Mụ phù thủy đã lén lấy đi món cá nướng của tôi và cố chuồn mất.

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy chớp mắt: “Tôi ăn nó vì thấy cậu nấu rất ngon.”

Tôi mỉm cười hỏi: “Chị ơi, sao giọng chị hay thế?”

Mụ phù thủy giơ con cá lên ăn, mơ hồ nói: “Mấy chục năm trước, có một cô gái ngốc nghếch dùng giọng nói của mình làm giá để trao đổi với tôi.”

Tôi cảm thấy có điều gì đó trong lòng: “Vậy chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”

“Nó biến thành bọt biển.”

(Hết)

Chương trước
Loading...