Bốc Nhầm Mộ Ở Ngoại - C5 - Kết
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:13:07
Bốc Nhầm Mộ Ở Quê Ngoại - Tác giả: Hà Văn Hồng
Chương 5[Kết]
Ngay sáng hôm Cậu Vượng và rể hấp tấp lên đường ngay, con đường lên hà giang tưởng xa mà xa tưởng...
Cái con xe dream đôi chút xuống cấp nhưng động cơ vẫn khoẻ...
Dòng dã một ngày trời hai mặt tại địa phận Tỉnh Hà Giang, để tìm địa chỉ chính xác hai hỏi khắp nơi, may mắn vẫn về gia đình họ...
Hai lặn lội đến với một thôn bản nghèo xơ nghèo xác, nhà ở ít , tạo gian âm u ma mị...
Càng sâu thôn bản càng lạnh thậm chí còn âm độ C, dọc đường chẳng thấy ai để hỏi từ phía bên vệ đường một ông cụ lom nhom gầy gò xanh xao, hai vui như vớ vàng tiến tới hỏi thăm:
Cụ cho cháu hỏi nhà Thầy Tuyên ở ạ?
Người đó năng gì tay chỉ thẳng về phía đó hai cảm ơn ông cụ đó:
Trên đường Vượng :
Anh , để ý đàn ông cứ kì lạ kiểu gì ý,
Lạ là lạ thế nào chẳng thấy lạ ở thôi kệ...
Mặt trời lặn đó là một màu tối đen như mực, hai vẫn chẳng thấy một bóng dáng ngôi nhà nào, Vượng lên tiếng:
Có khi nào lạc ?
Lạc gì ?
Chợt từ phía xa một màu sáng hai mừng thầm tiến đó tưởng đến nơi ai ngờ khi họ dừng thấy một cái biển khắc tên và họ tên ở Cái biển đó:
"Nghĩa Trang Bản Mèo Vạc"
Ai cũng há hốc mồm lập tức rời cái chỗ ma mị, Vượng chửi:
Mẹ nó chứ, cái ông chỉ đường nghĩa địa thế chêu , để mà gặp cỡ c.h.é.m cho bay mắt luôn..
Thôi tức gì kệ mắt là tìm đường là đến thầy đó:
Lúc tưởng dễ gian mù mịt sương đêm, cảm giác từ phía rể cảm nhận lạnh gáy như ai thổi , xe lúc bỗng nổ lốp, vội còn đen Vượng chửi cho bõ tức:
Cái gia đình , đen bỏ ...
Đang dắt xe hai thấy tiếng động lớn,
Người rể bất ngờ thấy tiếng ù ù gần gần đây, xa ..lắng tai , đó là một chiếc xe ngựa đang phát tiếng động khá lớn, Vượng đưa tay vay vẫy, chiếc xe đó dừng một đàn ông trung niên bước với ánh mắt thất thần gạn hỏi:
Đêm khuya các đây thế? Là là ma thế:
Cậu Vượng thật thà trả lời:
Chúng là chính hãng, tem mác tử tế:
Khi cảm thấy yên lòng hỏi tiếp:
Đi mà đêm khuya đây thế?
Dạ bọn từ xuôi lên xứ tìm nhà Thầy Thơ, mà hiểu mà lạc đây?
Người :
Thế là hai ma chêu , Đây là ngôi bản c.h.ế.t hết do căn bệnh HIV lây nhiễm và chôn ở đây, ai lạ mà qua đây họ sẽ chêu thôi gì, mà nhà ông Thầy Thơ ở phía ngọn núi cơ, ? là bản , nay chút việc xuống xuôi lấy hàng về bản để bán buộc qua đây, khi đến bản thường qua bản , ma sẽ chêu vì sang xin ông Thầy Thơ đó một cái lá bùa hộ mệnh thế nên đoạn đường gặp gì?
Cậu Vượng : Thế phiền ông đưa bọn đến ?
Được theo :
Chiếc dream nổ hai đành bất đắc dĩ bằng vành xe...
Được một lúc mặt ở thôn bản :
Cậu Vượng thốt lên:
Ái chà, bản lạnh thật đó..
Người cưỡi ngựa đưa hai đến thẳng nhà ông Thầy Thơ, Hai cảm ơn rối rít và đó cũng về,
Cậu Vượng gõ cửa gọi:
Có ai ở nhà ?
Một hình bóng gầy guộc bước với trang phục giống xuôi giọng vang lên:
Hai đẩy cổng , cổng khóa :
Ngôi nhà sàn lừng lẫy khó cưỡng, hai gọn chiếc ghế thấp, giọng ông Thầy vang lên:
Các con lên đây là giúp gia đình đúng ?
Cậu Vượng há hốc mồm gì mà quả là tài cao khâm phục...
Rồi cũng thuật sự việc gia đình gặp cho ông , ông Thầy thở dài :
Nếu nghĩ chuyện đơn giản ...
Nói xong ông Thầy chỉ tay căn phòng đang đóng :
Hai hãy ngủ tạm đây sáng mai lên đường...
Trước tấm lòng hai quả là ơn....
Cậu Vượng đôi chút ngứa ngáy , ý kiến liền với ông Thầy:
Thầy ơi, nhà tắm ạ con khó chịu quá với bộ quần áo nào cho con mặc tạm..
Ở phía , chỉ tay xong : quần áo tất trong tủ thích mặc cái nào mà lấy khách sáo ..
Cậu Vượng cảm ơn ríu rít,..
Khi tắm xong phía gian nhà giữa ông Thầy cũng chuẩn chút đồ ăn đặc sản đây:
Nấm rừng, bánh khô ...
Cơn rét cắt da cắt thịt mạn Hà Giang thật sợ, dù mặc áo ấm nhưng vẫn nhận rõ cảm giác lạnh thấu xương...
Người rể phần bỡ ngỡ quen tổ ấm, nên đêm nay thức trọn...
Ông Thầy Thơ điện thoại cũng quá 12h đêm mà ông vẫn còn kinh niệm chú gì .... Người rể thấy ngủ mò mẫm ngoài, thấy ông Thầy bất động tính đánh thức nhưng thôi..
Báng thật lâu, giờ mặt trời hôm nay dự báo sẽ một buổi nắng chan hòa yêu thương, gần 7giờ tất cả xuất phát khi chiếc xe sửa...
Trên chiếc xe dream sửa chữa lúc đang ba nặng xịch cái giảm sóc, theo quy định thì ba một chiếc xe, tuy nhiên mấy vẫn bất chấp tới bến...
Nửa ngày rưỡi ba mới mặt tại Phú Thọ một ngày dài miên man mòn cả cái quần giờ họ cũng thoát khỏi cái yên xe..
Mọi trong nhà thấy tiếng xe ai cũng chạy , mừng rỡ vội đón tiếp ông thầy nhiệt tình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/boc-nham-mo-o-ngoai/c5-ket.html.]
Ngồi cái chiếu dải sẵn Thầy Thơ thấy đang một thứ âm khí vây ám, chỉ một cái búng tay những luồng âm khí còn...
Ông Thầy đầu tiên xem tình hình, thấy Tài như ông buộc dùng phép thuật của để loại bỏ những thứ bẩn thỉu đang ám sát trong bé:
Thằng Tài nó chợt nôn khi ông Thầy phép xong, nó vãi đất cát bẩn nhầy nhụa khắp nhà trông ghê tởm lợn....
Người nó giãy lên đành đạch co giật, ông Thầy nhận thấy dự cảm chẳng lành sờ trong túi hộp nước thánh mang cho Thằng Tài uống, nó chút tiến triển mềm nhũn trở , Mợ Lan chạy ôm con lòng, ...
Còn Thầy Thơ hao tốn chút công lực, nhưng vẫn nhằm nhò gì... Ông lập tức mở đôi mắt âm dương thì thấy những nguyên nhân chính gây nên sự việc và sự việc đang diễn ...
Hồng
Hà Văn Hồng
Trở Thầy với gia đình:
Có gia đình con sang cát đúng ?
Cậu Vượng trả lời:
- Dạ thầy ạ?
Thế thì gia đình đào nhầm sang cát nhầm mộ , thế còn khệch nữa bảo mà họ về quấy quả..
Cậu Vượng mắt chữ A mồm chữ O, tin chuyện quái gì đang xảy trời..
Cậu nhớ : , lúc mộ để sang cát nhớ mộ ở với đánh dấu nên mới dẫn đến việc nhầm ,một sự việc ngoài ý ..
Mợ Lan quát chồng:
Thế là mất tiền oan, trời lúc xem thì bảo thầy xem nó ở chỗ nào để giờ mới xảy cớ sự như ...
Cậu Vượng cãi:
Ai rằng là mộ mất dấu...
Ông Thầy :
Thôi ở đây lo, chuyện nhầm gặp suốt , mắt hãy sắm một cái bàn lễ để tạ mong thứ tha...
Ông Thầy tờ giấy nhiều dòng chữ đưa cho Mợ Lan mua:
Nửa tiếng mặt tại khu nghĩa địa ngôi mộ sang cát...
Trong lúc lễ gió thổi mạnh nến hương vụt tắt châm châm liên tục, trời tối đen thui bất ngờ hình: giọng ngập ngừng cất :
Ta sẽ bỏ qua việc dễ dàng , chúng mày đáng chết..chợt bàn lễ hất văng như thứ gì tác động, Thầy Thơ buộc giao chiến với vong linh :
Mắt thường của ở đó thấy gì ngược với thầy Thơ mặt ông là một hình dài lằng ngoằng, vong linh đó giọng ồm ồm:
Cái lão già gầy nhom, khôn hồn thì cuốn xẻo khỏi đây thì đừng trách , chuyện của lão biến con cho nhờ...
Thầy Thơ sợ lên giọng:
Ngươi thích gì .
Vong Linh đó vụt chỗ ông Thầy
tay vội túi đồ nghề lấy cái thanh kiếm gỗ dài 2-3m , ông niệm chú nó phát sáng như đèn pha ô tô, Thầy Thơ di chuyển bằng thuật nhanh đến nỗi Ông Liêm mặt hoa cả con mắt, vong linh cũng hoa mắt, cộng với thuật ẩn hình con quỷ rối loạn phân biệt, một đòn giáng chí mạng giữa đỉnh đầu, vong linh gào thét dữ dội như cắt tiết , tưởng hạ gục nào ngờ nó biến hoá quỷ...
Thầy Thơ Vẫn chẳng sợ, lôi cây sáo thổi con quỷ đó kịp gì bịt tai gào đau đớn, càng ngày Ông Thầy càng thổi mạnh từng âm thanh phát chói tai, con quỷ cũng chịu đầu hàng mà cúi đầu xin Thầy Thơ xin tha...
Thầy cũng dừng, dừng cái con quỷ nhảy lên ông Thầy cắn một miếng cổ cho m.á.u tuôn trào, bất ngờ vì đợt phản đòn, ông Thầy tiếp tục nhờ đến sự hỗ trợ từ những đồ nghề của , chiếc gương chiếu yêu hiện hữu khi gương chiếu con quỷ một luồng sáng lửa phát thiêu đốt trong tích tắt, con quỷ
hồn phiêu phách lạc tan thành tro bụi...
Ông Thầy lúc mới thở hổn hển, Vượng thấy chạy đỡ, đúng lúc ông ngã may mà đỡ , dìu thầy về nhà nghỉ ngơi...
Cái vết thương cắn cũng tự động liền ban đầu bởi một phép màu kì lạ...
Lúc tỉnh ông Thầy Thơ :
Tạm thời , còn lăng mộ con xây cho coi như là cho hộ , sẽ trấn yểm ngôi mộ để nếu vong hồn còn tái sinh sẽ chẳng gì ..
Ngay hôm , Thầy Thơ cùng hai đàn ông trong nhà mộ sang cát nhầm ,mà cúng xong Thầy Thơ cũng yểm bùa ngôi mộ đó ..
Xong Vượng với ông Thầy:
À thầy xem cho con vị trí chính xác của ngôi mộ con ở :
Lúc Ông Thầy lôi cái bát quái, mồm lẩm bẩm liên tục tay đảo điên khắp hướng, chiếc bát quái sáng rực di chuyển theo...
Nó chiếu sáng tại một gò đất nhô lên, khi thấy thì mới nhớ đây đúng là chỗ yên nghỉ:...
Vậy là công việc thành, ông Thầy đưa về tận nơi mà nhất quyết lấy đồng nào?
Còn việc sang mộ Vượng vay quyết để bằng cho :
Lần như lúc ăn uống rạng rỡ mà chỉ hai là rể và em :
Một nữa thức thâu đêm, ngoài sương gió lạnh lắm:
Ngôi mộ khai quật lên chiếc quan tài xập xệ cũ nát, hùng hục lắm mới loại bỏ chiếc quan tài:
Xương cốt thấy, Ông Liêm ở đưa tay cầm lên lau, ông bỗng và :
bà ơi nhớ bà lắm giá như bà cho theo cùng để chăm sóc thì mấy, nhặt rửa lau nhẹ từng chiếc xương đến cái nào ông ôm lòng cái đấy, từ từ ông Liêm đặt nhẹ tiểu mà lòng khỏi nhung nhớ, ông Liêm xa xa đó bóng là bà vợ ông với vẻ mặt buồn tủi ...
Hai đứa con cũng nhảy lên , thấy bố thằng Vượng :
Bố ,?
Ông Liêm câu nào:
Tiếp đến công đoạn cuối cùng úp lăng lên, là thoả chiếc lăng mộ sáng tinh cùng cái tên khắc tấm bia: "Nguyễn Thanh Từ" sinh năm 1950..
Lúc về ông Liêm như còn vấn vương lắm nhưng cũng đành xa..
Một bữa cơm chia tay chị thật mãn nhã, Mợ Lan :
Chị lấy ít khoai về mà ăn, rau nữa để đây cũng ăn hết ,
Chị ngại lắm các em để mà ăn, chị ở thành phố mua mà,..
Thằng cu Tài nó tỉnh như xưa chơi đùa nô nghịch như bình thường, gia đình thấy thế cũng mừng mừng , Dung kể những chuyện xảy trong nhà cho Thằng Tài , nó vẫn còn quá bé để hiểu nhận thức ...
Còn Dung và bố cũng trở về Tuyên Quang, cô bao giờ quên cái về quê ...
Quên đến năm 2015 nhận tin dữ khi ông nội Dung đột ngột c.h.ế.t do tai biến, nỗi đau của dù qua,vẫn vơi lâu ,giờ như thế...
Hay tin gia đình Dung về quê ngay, Dung thấy thế la liệt bò đến tay đ.ấ.m quan tài ngay khi về mồm gọi thấu:
Trời ơi...
Cái tang thứ hai chấp nhận mong .., nhưng cũng vì do bệnh tật tuổi cao sức yếu ai sống quá hết đời đến lúc về với cát bụi...
Ngay việc năm 2020 nhận tin Cậu mợ đẻ sinh đôi một trai một gái điểm quái lạ hai hình hài giống bố quá cố của gia đình...
Hết.