Bùa Đổi Điểm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:39:52
1
“Ngẩn làm gì đấy? Mau cầm lấy !”
Bên tai vang lên giọng quen thuộc, giật hồn.
Nhận thật sự trùng sinh, ánh mắt dán chặt chai nước và chiếc vòng tay mặt, cả lập tức lạnh toát.
Kiếp , chính vì nhận hai thứ từ mẹ và trúc mã Phó Cảnh.
Ba ngày , điểm thi đại học 700 của đổi với điểm 300 của Giang Như.
Không chỉ , cơ thể cũng ngày càng tệ, sốt cao dứt, thỉnh thoảng còn ho máu.
Còn Giang Như, vốn ung thư dày hành hạ, đột nhiên khỏe mạnh như từng bệnh, cả ngày hồng hào, còn chút dáng vẻ ốm yếu.
Tôi bệnh dày vò sắp chết, kéo tay mẹ cầu xin bà đưa bệnh viện.
Không ngờ mẹ hất tay , lạnh lùng mắng:
“Con chỉ biết làm màu, Giang Như khỏi bệnh con giả vờ! Đừng tưởng mẹ biết con đang tính gì!”
Ngay đó, họ lôi xuống tầng hầm.
Ngoảnh mẹ đã bắt đầu chuẩn tiệc mừng Giang Như đỗ đại học, quên mất sống chết của .
Cuối cùng, vì lâu ngày thiếu nước thiếu ăn, hành hạ đến chết.
Sau khi chết, Giang Như cầm giấy báo nhập học vốn thuộc về , công khai hẹn hò với Phó Cảnh, hưởng trọn cuộc đời lẽ là của .
Mãi lúc đó mới biết chai nước mẹ đưa hôm đó chính là nước bùa đổi điểm.
Còn chuỗi hạt Phật Phó Cảnh tặng là chuỗi hạt đổi mạng.
Điểm số và sức khỏe của đều bọn họ chuyển hết cho Giang Như.
Khi mở mắt lần nữa, về ngày tra điểm.
Nhìn mẹ và Phó Cảnh mặt với vẻ mặt giả tạo đầy thiện ý.
Tôi tỏ thái độ gì, nở nụ tươi nhận lấy những thứ họ đưa, xoay ngoài đưa hết cho đại ca trường Triệu Lệ.
Học dốt, A I D S đủ combo.
Không thích đổi ?
Lần cho các đổi cho thỏa!
Đưa đồ cho Triệu Lệ, chắc chắn đã uống sạch ly nước đó, còn đeo vòng tay vẻ mặt hí hửng.
Tôi mới yên tâm mua một chai nước thật cùng chiếc vòng tay bình thường giống hệt chuỗi hạt Phật tặng, về nhà.
Thấy đeo vòng, chai nước tay cũng đã uống nửa, mẹ và Phó Cảnh rõ ràng thở phào.
2.
Vài ngày , Giang Như đúng là như biến thành khác.
Dáng vẻ bệnh tật tan biến, mặt mày hồng hào, bước cũng nhẹ tênh, cả tràn đầy sức sống từng .
Tôi co góc sofa, che miệng giả vờ ho hai tiếng.
Thấy , Giang Như lững thững tới gần, mặt lộ rõ vẻ đắc ý và giễu cợt:
“Ôi, chị khó chịu ? Mặt mũi tệ thế ? Không chừng mắc bệnh nặng đấy, tội quá …”
Nói xong nó còn khoe khoang lắc lắc tờ giấy chẩn đoán trong tay.
“À đúng , chị còn biết nhỉ, hôm nay em bệnh viện, bác sĩ bệnh của em khỏi đấy. Chị xem, ý trời ? Xem phúc phần của chị đều chuyển hết sang em .”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của nó, lửa hận trong lòng ngừng dâng lên.
vẫn cố ép giận xuống, gượng .
“Vậy thì chúc mừng em gái.”
“Chỉ điều, phúc phần , biết một ngày nào đó về.”
Mẹ bước tin Giang Như khỏi bệnh, mặt lập tức rạng rỡ, nắm chặt tay Giang Như, ánh mắt đầy yêu thương.
“Con gái cưng của mẹ, đúng là ông trời mắt, bệnh của con cuối cùng cũng khỏi hẳn !”
Bà mà giọng xúc động, mắt còn đỏ.
Quay sang , bà lập tức lườm một cái sắc lẹm, bực bội : “Không như ai , suốt ngày ốm yếu, đúng là cái số chỉ biết kéo tụt !”
Nghe , mắt khỏi đỏ lên.
Kiếp , mẹ cũng , đối với đánh thì mắng, nhất là khi phát bệnh, bà càng quá quắt, hận thể chết ngay mặt.
Rõ ràng mới là con ruột của bà, còn Giang Như chỉ là con nuôi mà thôi.
3.
Rất nhanh, đến ngày điền nguyện vọng.
Giang Như dường như chắc chắn điểm 700 là của nó, đến mức lười chẳng thèm tra điểm, trực tiếp bắt đầu điền.
Thấy , ho đến mức thở nổi, giả vờ hỏi: “Em tính tra xem bao nhiêu ?”
Giang Như bực dọc: “Chị lo chuyện thừa! Tôi tự biết. Còn chị… điểm cao thì ? Sức khỏe gì, chẳng sớm thì muộn cũng chết, đến lúc đó chẳng tiện cho ?”
Nó xong thì , mặt mũi méo mó vì hả hê.
Nhìn gương mặt đó, thấy ghê tởm vô cùng.
“Ồ? Vậy ? Vậy em gái nhớ cẩn thận đấy, kẻo phúc phần lớn quá đè nát chính .”
Giang Như xong, mặt đỏ bừng vì tức, định mở miệng cãi thì Phó Cảnh đẩy cửa bước .
“Anh Phó Cảnh!” Vừa thấy , Giang Như lập tức sà tới, giọng nũng nịu.
“Chị ho ghê lắm, em sợ lây…”
Nói còn cố rúc lòng .
Phó Cảnh đỡ lấy nó, chau mày , giọng vẫn dịu dàng như thói quen.
“Vãn Vãn, khỏe thì về phòng nghỉ , đừng cố quá.”
Kiếp , cũng sự dịu dàng lừa, tưởng thật lòng.
Đến khi chết mới biết, thì đã sớm lén lút với Giang Như, cùng tính kế hại .
Giờ một lần nữa, nhất định bắt bọn họ trả giá!
Nghĩ , khẽ , mắt lóe tia giễu cợt: “Chỉ là ho thôi, em gái gì mà sợ.”
“Còn Phó Cảnh, nhớ cẩn thận, lỡ vì mấy chuyện riêng tư mà rước bệnh khác, thì đúng là mất nhiều hơn .”
Sắc mặt Phó Cảnh đổi, dĩ nhiên hiểu ý , còn tưởng ghen nên châm chọc.
Tuy vui nhưng vẫn giữ phong độ, nhẹ giọng :
“Vãn Vãn, đừng nghĩ linh tinh, chỉ lo cho em…”
Không lải nhải, cắt ngang: “Hai hôm nữa điền nguyện vọng , hai định chọn trường nào ?”
Giang Như mắt thoáng qua tia đắc ý, làm bộ nũng nịu: “Đương nhiên , Hoa Đại!”
“Em học cùng Phó Cảnh, dù cũng chỉ nơi đó mới xứng với em.”
“Nói đến vài vô dụng thì…” hết, nó đã liếc xéo , khẩy miệng lạnh.
“Dù điền trường cũng vô ích, e là đến cao đẳng còn khó.”
4.
Tôi khẽ vuốt chiếc vòng tay bình thường cổ tay, khóe môi cong lên, nhạt.
“Hoa Đại ? là nơi .”
“ em gái chắc ? Điểm thấp nhất của Hoa Đại cũng 650 đấy.”
Mặt Giang Như biến sắc, định nổi đóa thì mẹ đã chen :
“Con đừng bậy! Em con khỏi bệnh , lần thi cũng làm bài , chắc chắn đỗ Hoa Đại!”
“Đến lúc đó mày lau giày cho nó còn xứng! Cút , đó ngứa mắt!”
Nói xong, để kịp lên tiếng, bà đã kéo Giang Như gần, giọng đầy yêu thương:
“Giang Như, đừng để ý nó. Đợi con điền xong nguyện vọng, mẹ sẽ chuẩn tiệc mừng cho con, lúc giấy báo nhập học, xem nó còn gì.”
Tôi lặng lẽ bên cạnh , lòng khỏi chùng xuống.
Kiếp , mẹ cũng , khi đổi điểm thành công liền hớn hở khoe mẽ thành tích của Giang Như, mặc kệ sống chết.
Tôi giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, về phòng.
Những ngày tiếp theo, ngoài mặt vẫn giả bộ yếu ớt, nhưng ngầm quan sát động tĩnh của bọn họ.
Quả nhiên, đến ngày điền nguyện vọng, Giang Như tự tin ghi Hoa Đại.
Vừa điền xong, mẹ đã tất bật chuẩn tiệc mừng, gọi điện mời họ hàng suốt cả ngày.
Thậm chí còn moi hết tiền riêng, mua cho Giang Như bộ váy hơn chục triệu.
Nghe tin nhà họ Diệp đứa trường danh tiếng, họ hàng lần lượt đến “hưởng lộc”.
Dì hai ghé sát mẹ, mắt đầy ghen tị:
“Mỹ Quyên đúng là phúc, Giang Như giỏi quá, đỗ Hoa Đại, rạng danh tổ tiên!”
Mẹ tít mắt, gật đầu liên tục: “Phải ! Giang Như nhà giỏi lắm!”
Dì ba còn dúi phong bì cho Giang Như.
Giang Như ngọt ngào nhận hết, tươi rói.
Trong đám nịnh nọt đó, nhận tin nhắn của nhỏ bạn thân Tiểu Linh:
“Vãn Vãn, hình như Triệu Lệ đổ bệnh , hôm qua tao còn thấy ho máu.”
Tôi siết chặt điện thoại, liếc mẹ và Giang Như đang hí hửng, khóe môi chậm rãi nhếch lên.