Bức Thư Tình Mùa Hạ Rực Rỡ
Chương 1
1
Nhiệt độ điều hòa trong phòng đấu giá hơi thấp.
Vừa rồi trong tiệc rượu, tôi bị chuốc chút rượu dạ dày co rút đau đớn.
Cách đó không xa, một số chuyên gia nổi tiếng đang tán gẫu.
“Chuyện tốt của Tần tổng sắp tới rồi sao? Lại vì muốn lấy lòng người đẹp mà mua dây chuyền làm quà tặng.”
Tần Hà miễn cưỡng giương mắt: “Chơi đùa mà thôi, không tính là chuyện tốt.”
Hắn ngồi ở trong đám người vẫn là bộ dạng sặc sỡ loá mắt.
Giơ tay nhấc chân đều toát ra sự xa hoa.
Toàn bộ người trong giới, không ai dám đắc tội.
Lòng tôi căng thẳng, làm sao lại gặp được hắn ở chỗ này?
Rõ ràng……
Đã xem danh sách khách mời…
Tôi đứng sau quầy đấu giá.
Bởi vì khó chịu mà hơi cong người.
Sườn xám vốn dĩ phẳng phiu cũng vì thế hiện lên nếp nhăn.
Đây là lần đầu tiên sau khi tôi về nước lấy thân phận tác giả của tác phẩm tham gia buổi đấu giá.
Có người tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì năm đó…”
Tần Hà nghe xong, cười nhạo một tiếng: “Chỉ là cô ta, mà cũng xứng?”
Ánh đèn dần dần tối đi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Hà ẩn trong bóng tối khiến người ta không thấy rõ thần sắc.
Nhớ lại năm đó, cuộc điện thoại cuối cùng hắn gọi cho tôi, khiến tôi như rơi xuống hầm băng.
Hắn nói, người đùa bỡn lòng người sẽ phải xuống địa ngục.
Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi suốt cuộc đời này.
“Cô Lê, không lên giới thiệu một chút tác phẩm của cô sao?”
Đột nhiên chủ tịch gọi tôi.
Một chùm đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, bao phủ tôi ở nơi dễ thấy nhất trong hội trường.
Dưới sân khấu tối đen.
Tôi thậm chí không biết, Tần Hà có biểu tình như thế nào.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh đều đang chờ tôi phát biểu.
Tôi siết chặt microphone, cố ý tránh hướng của Tần Hà, nhìn về phía xa:
“Chào mọi người, tôi là nhà thiết kế của tác phẩm đấu giá lần này — Lê Nguyện, thật vui vì có thể mang theo tác phẩm để gặp mặt mọi người…”
Toàn bộ quá trình, tôi cũng không biết mình đang nói cái gì.
Không ngừng tự an ủi mình dưới đáy lòng:
Có lẽ, hắn đã rời đi.
Không nhận ra tôi.
Tôi mang theo một tia hy vọng may mắn, muốn từ lối đi bên cạnh đi xuống dưới rồi rời đi.
Nơi tối tăm phía trước đột nhiên sáng đèn.
Một cái bóng cao lớn tiến về phía tôi.
Đôi chân thon dài kia xuất hiện trong tầm mắt.
Đến khi tôi kịp phản ứng, cổ đã bị người ta bóp chặt.
Theo quán tính lưng tôi chống lên tường.
Hương bạc hà quen thuộc cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng cực kỳ có tính công kích.
Giọng nói lạnh nhạt của Tần Hà truyền đến:
“Cô còn dám trở về?”
“Tôi có nói rồi, nếu cô còn dám xuất hiện, tôi sẽ giết chết cô?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào trong đôi mắt quen thuộc kia.
Thâm tình lúc trước không thấy chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Tôi tựa vào tường, lặng lẽ giằng co với hắn.
Hắn đột nhiên cười ra tiếng.
“Câm sao?”
“Tôi không có gì để nói.”
Tay hắn nắm cằm tôi, khớp xương đều trắng bệch.
Giọng Tần Hà trở nên rất nhẹ:
“Lê Nguyện, cô có gan lặp lại lần nữa không?”
Tiếng giày cao gót vang lên từ cầu thang.
Có một giọng nữ dịu dàng hỏi thăm:
“Tần Hà, anh có ở đó không? Buổi đấu giá kết thúc rồi.”
Tần Hà nhắm mắt lại, ngăn sự lạnh lùng trong đáy mắt.
Áp lực ở cổ đột nhiên giảm bớt.
Hắn lấy khăn tay ra lau tay giống như đụng phải thứ gì bẩn thỉu.
“Đừng vào, lạnh.”
Tiếng giày cao gót dừng lại.
Người phụ nữ ừ một tiếng
“Vậy anh nhanh lên.”
Tôi vô lực tựa vào tường, hé cổ áo cho thoáng khí, trán chảy đầy mồ hôi.
Tiếng thở đan xen.
Tần Hà cuối cùng nhìn tôi một cái, xoay người đẩy cửa cầu thang ra rời đi.
2.
Món châu báu cuối cùng với giá năm mươi triệu được bán cho Tần Hà.
Chỉ có điều sẽ mất một khoảng thời gian hoàn thiện thủ tục tiền mới có thể chuyển tới.
Trong khoảng thời gian này tôi muốn ở lại trong nước.
Hai tuần sau, tôi đã gặp một người quen cũ tại một buổi ra mắt đồ trang sức mùa mới.
“Lê Nguyện?”
Cô ấy nhận ra tôi trước rồi nhiệt tình chào hỏi tôi
“Đã lâu không gặp.”
Cô ấy tên là Hà Nhã Quân.
Bạn học thời trung học của tôi.
Gia cảnh tốt, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Vào năm tôi bỏ học, có chuyện không vui đã xảy ra giữa chúng tôi.
Tôi sửng sốt làm bộ vui mừng
“Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”
Vòng cổ ngọc bích trị giá mấy chục triệu đeo trên cổ của cô ấy sáng rực.
Hà Nhã Quân quan sát qua hỏi tôi:
“Cô là…… phát tài rồi?”
Dù sao người có thể nhận được thư mời tới đây không giàu thì cũng là rất giàu.
Tôi giật giật khóe môi: “Tôi là nhà thiết kế trang sức, thư mời là nhờ quan hệ mà lấy được.”
Sắc thái đôi mắt là một thứ cực kỳ vi diệu.
Ví dụ như trong khi nở một nụ cười, thật ra còn có thể ẩn giấu sự khinh miệt.
Cô ấy vẫy tay về phía xa dùng giọng điệu quá mức khoa trương nói:
“Tần Hà, anh xem em gặp ai này.”
Tôi không quay đầu lại cũng đã cảm giác được một ánh mắt không thân thiện.
Sắc bén lại lạnh nhạt.
“Đừng nói chuyện với người không rõ lai lịch.”
Thanh âm Tần Hà nhàn nhạt: “Cẩn thận bị lừa đến cặn bã cũng không còn.”
Tôi cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Hà Nhã Quân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn:
“Ha, quên mất, anh lúc trước bị người ta lừa gạt. Lừa tiền lừa sắc lừa tình, thật mất mát, cô nói xem đúng không, Lê Nguyện?”
Ông chủ cửa hàng trang sức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên: “Người nào lá gan lớn như vậy, dám lừa Tần tổng?”
Hà Nhã Quân liếc tôi một cái, tao nhã cười nói: “Người không tên tuổi mà thôi, nói ra lại mất mặt.”
Ông chủ có chút đồng ý: “Quả thật, gái nghèo chơi đùa là được, để kết hôn thì không đủ tư cách.”
Tần Hà từ đầu đến cuối đứng ở phía sau thờ ơ lạnh nhạt với trò khôi hài này.
“Ai, cô Lê, sắc mặt cô không tốt……”
Ông chủ cửa hàng châu báu phát hiện trạng thái của tôi không tốt
“Đi qua bên cạnh uống chút nước?”
Tôi cười khó coi nói: “Không uống nữa, tôi còn có việc, xin lỗi.”
Lúc ra khỏi phòng triển lãm, mặt trời đã lặn.
Tôi tựa vào góc tường.
Trong cửa kính phản chiếu khuôn mặt của tôi có chút tái nhợt.
Bạn thân gọi tới:
“Cậu giải quyết xong chưa? Chậm nhất tháng sau, quyết định cắt giảm biên chế sẽ được đưa ra, tốt nhất là có thể mời khách hàng tham gia dạ hội trang sức.”
“Ừ, mình biết. ”
Tôi hít sâu một hơi: “Mình… gặp người không nên gặp rồi.”
Người bên kia dừng lại một chút: “Không phải chứ, người mua thiết kế của cậu, là Tần Hà?”
Chính bởi vì là Tần Hà khiến tôi không mở miệng được.
Trong điện thoại nhất thời lâm vào trầm mặc.
Bạn thân an ủi tôi: “Trước tiên cứ đợi lấy được tiền, còn lại từ từ tính sau…”
Tình huống giữa tôi và Tần Hà có chút phức tạp.
Tôi lắc lắc đầu sắp xếp lại suy nghĩ chuẩn bị bắt xe về khách sạn.
Tiếng ô tô từ phía sau đột nhiên truyền đến.
Tôi quay đầu lại chỉ thấy một chiếc Ferrari màu đen dừng đối diện tôi.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu trên thân xe rực rỡ.
Tiếng ồn ngày càng lớn.
Một giây sau, chiếc xe lao nhanh về phía tôi.
Hắn ngồi ở trên xe dùng một đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tần Hà từng nói, nếu tôi dám trở về, hắn liền dám giết chết tôi.
Chỉ trong vài giây đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi nhìn chiếc xe càng lúc càng gần.
Mười mét.
Bốn mét.
Hai mét.
Xoẹt……
Tiếng phanh xe chói tai vang vọng trên bầu trời.
Kinh động đến một đám chim chóc.
Thanh chắn mũi xe chạm vừa vặn đến bắp chân tôi.
Tôi hoàn hồn, sợ hãi run rẩy cả người.
Ngay sau đó hai chân tôi mềm nhũn, ngã xuống đất.
Một giây sau cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo.
“Lên xe.”