Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bùn loãng cũng có thể trát tường! - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:05:58

Yến Vương vẫn tin , còn gọi thái giám quen Mã Tam Bảo đến nhận diện.

 

Ta chẳng sợ, dù gì cũng đổ hết lên đầu Chu quả là xong. Có điều quỳ mỏi chân quá , tính chọc một phát. Ta hai chân , kêu lên:

“Á! Con ruồi!”

 

Yến Vương giật một cái, lập tức mất hứng, phẩy tay :

“Thôi thôi, thế thì từ nay ngươi cứ dùng tên Mã Tam Bảo, nội đình hầu hạ . Còn nữa, đừng suốt ngày ‘tiểu nhân cái nọ, tiểu nhân cái ’, bản vương mà nhức đầu.”

 

Ta vội kéo kéo ống quần Trình Dục Chi, khách khí :

“Vương gia, hạ quan quen hầu hạ, xin cho phép theo hạ quan.”

 

Trình Dục Chi hiếm khi mở miệng, Yến Vương cũng tiện từ chối, đành đồng ý.

 

Trên đường theo Trình Dục Chi về tiểu viện, líu lo như pháo liên thanh:

 

“Không còn Chu quả, thuốc cứu tâm nhà chẳng tuyệt chủng ? Có cần tích trữ vài viên bán giá cao ? Cây thật sự c.h.ế.t ? Có khi chỉ là giả c.h.ế.t thôi! Nó ở ? Ta tới coi thử! Lỡ mà nó quả nữa thì phát tài to ! Hai mắt giờ thấy nguyên bảo!”

 

Trình Dục Chi lặng lẽ một lúc, buông một câu:

“Đồ ngốc!”

 

Nói xong liền bỏ , thèm để ý đến nữa.

 

Hắn... mà mắng ? Trình Dục Chi mỹ như Bồ Tát mà cũng mắng á? Ta còn hết sốc vì chuyện , mãi đến một lúc mới kịp phản ứng — thì mắng là .

 

“Đồ ngốc”? Ta là đồ ngốc ? Mấy lời dối tài tình như thế mà cũng bịa , mà còn chê là ngốc? (Bình luận của Trình Dục Chi: Ta sống dễ lắm chắc? Nữ Oa vá trời còn khổ bằng !)

 

Ta nhảy phắt chắn mặt , phẫn nộ :

“Ngươi dám mắng ? Một thông minh như mà cũng gọi là đồ ngốc? Không , đòi phí tổn thất tinh thần!”

 

Hắn đưa tay ôm trán, bất lực bảo:

“Vậy mắng chính là đồ ngốc, thế ?”

 

Ta kiên quyết nhận:

“Không ! Ngươi là đồ ngốc, là đồ của ngươi, chẳng là đại ngốc ? Ngươi bồi thường cho !”

 

Hắn nhận mệnh đến bên bàn, cầm bút lên, hỏi:

“Lần giấy nợ bao nhiêu?”

 

“Thấy ngươi đáng thương, thôi thì ba ngàn lượng thôi!”

Sau đó dùng hết cách cũng moi tung tích cây Chu Quả , chỉ thể oán thầm cái tên thư sinh thối tha lắm chuyện.

 

Lời hôm đó truyền khắp trong phủ, mấy khác đều nhanh chấp nhận sự thật. Có hâm mộ:

 

“Chả trách tuổi còn nhỏ mà công lực thâm hậu, thì là nhờ ăn Chu Quả.”

 

Cũng khinh bỉ:

“Khó trách nam cũng chẳng nữ, còn thiếu đức thế , hóa thể tàn tật... Có thể thông cảm, thể thông cảm!”

 

Từ đó trở , ánh mắt thêm vài phần khinh miệt, vài phần ghen tị. Còn đám thái giám trong phủ thì lấy niềm kiêu hãnh.

 

11. Trình Dục Chi bệnh

 

Sau khi trở thành thái giám, cuộc sống của cũng gì khác biệt lắm. Vẫn là sủng ái mặt Yến Vương, thỉnh thoảng kiếm chác chút đỉnh, ép Trình Dục Chi giấy nợ.

 

Một sáng nọ, hỏi :

“Sư phụ, đêm qua mang chày giã thuốc lên giường đấy? Cứng quá trời, đ.â.m khó chịu c.h.ế.t luôn!”

editor: bemeobosua

 

Mặt biến sắc trong tích tắc — m.á.u mũi chảy ròng ròng.

Từ hôm đó trở , thường xuyên thấy chảy m.á.u mũi. Rồi yêu cầu ... ngủ riêng, là vì ngủ ngon.

 

Ta phản đối liền:

“Ngươi ngủ ngon là việc của ngươi, liên quan gì đến ? Tự nghĩ cách mà giải quyết.”

 

cứ khăng khăng đòi ngủ riêng, lúc nào cũng lưng về phía . Còn thì vất vả lăn tới lăn lui để chui lòng .

 

Sau đó một ngày, phát hiện bắt đầu tụng kinh Phật, cái gì mà “sắc tức thị , tức thị sắc.”

 

Ta lập tức cảnh giác, nghiêm túc cảnh cáo :

“Ngươi đừng tưởng xuất gia là trốn . Đời ngươi đừng hòng thoát khỏi tay !”

 

Trình Dục Chi ngày càng tiều tụy, cũng bắt đầu lo lắng. Người như mà lỡ mệnh hệ gì thì tìm cái máy in giấy nợ khác đây?

 

Một ngày nọ, hỏi :

 

“Nhà ngươi còn ai mùi giống ngươi ?”

Hắn cảm thấy kỳ lạ:

“Ngươi hỏi gì?”

 

Ta lo lắng đáp:

“Nếu ngươi mệnh hệ gì, còn tìm ngươi nữa chứ.”

 

Hắn lập tức nổi giận — lừa các , gần như thể thấy lửa cháy bùng bùng đỉnh đầu .

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi túm lấy tay :

“Ngươi là cái đồ tiểu hỗn đản tâm đen ruột thối! Nếu ngươi còn dám nghĩ đến chuyện đó nữa, sẽ đánh gãy chân ngươi! Nói mau, còn dám ?”

 

Ta đờ tại chỗ, quên mất võ công của cao hơn một trời một vực, một bạt tai cũng đủ quét thành... tranh treo tường. Vậy mà vẫn ngoan ngoãn mềm giọng xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bun-loang-cung-co-the-trat-tuong/chuong-8.html.]

 

“Không dám nữa, sẽ nghĩ như nữa.”

 

Sắc mặt dịu đôi chút, thở dài một lẩm bẩm:

“Cái đồ tiểu yêu tinh , chẳng khi nào mới chịu lớn lên cho bớt lo…”

 

Ta âm thầm nghĩ bụng: Nếu là nữ, hơn nữa sớm đến kỳ kinh nguyệt , chắc chắn sẽ thể thốt câu đó .

 

Từ đó trở , Trình Dục Chi còn nhắc chuyện ngủ riêng nữa. Hắn bảo ban đêm mất ngủ, dạy võ. Ta đề xuất mấy môn, chọn “Lăng Ba Vi Bộ”. Về , mỗi khi mất ngủ luyện công, chẳng mấy chốc pháp nhẹ nhàng hơn hẳn.

 

Năm , Chu Nguyên Chương băng hà, cháu trai Yến Vương kế vị, chính là Kiến Văn Đế.

 

Một hôm, Yến Vương hỏi :

“Trịnh Hòa, nếu cướp của khác, ngươi sẽ giúp ai?”

 

Ta đáp chút do dự:

“Tất nhiên là giúp kẻ cướp. Giữ của giúp , bận rộn cả ngày cuối cùng vẫn là của . Cướp thì khác, đồ vô chủ ai giành thì .”

 

Yến Vương sảng khoái:

“Trịnh Hòa Trịnh Hòa, quả nhiên trẫm lầm ngươi. Trẫm cướp đồ khác, ngươi chịu giúp ?”

 

Ta đập tay lên n.g.ự.c cam kết:

“Không thành vấn đề! Chỉ cần giá đưa đủ, theo ngài ngay!”

 

Ta trở về tiểu viện, Trình Dục Chi hỏi :

“Nếu hai đánh , một lý nhưng bản lĩnh, một bản lĩnh nhưng vô lý, ngươi giúp ai?”

 

Ta đáp ngay:

“Tất nhiên là giúp bản lĩnh. Đánh nhanh giải quyết gọn.”

 

Trình Dục Chi như ngẫm điều gì, gật gù:

“Cũng đúng. Với dân thường mà , sống yên mới là điều quan trọng nhất.”

Nói xoa đầu , khen một câu “Ngươi thông minh đấy” rời .

 

Ta khen mà cứ thấy lạ lạ. Sao hôm nay ai cũng hỏi chuyện đánh thế? Chẳng lẽ Yến Vương định đánh với Trình Dục Chi? Yến Vương cướp bí phương của , mà Trình Dục Chi đánh , cho nên cả hai mới tranh thủ ?

 

Càng nghĩ càng thấy lý. Không , chuyện xử lý đặc biệt — Trình Dục Chi là của , thể để kẻ khác ức hiếp?

 

Ta lập tức chạy thẳng đến chỗ Yến Vương.

Vừa thấy liền xông hét to:

“Vương gia! Nếu ngài định nhờ giúp ngài cướp sư phụ thì thôi ngay cái ý đó ! Ta tuyệt đối giúp!”

 

editor: bemeobosua

 

Ta đầu , liền thấy Trình Dục Chi đang ghế bên, mỉm .

Ta lập tức chạy đến bên , xắn tay áo lên:

“Sư phụ, đừng sợ! Nếu vương gia dám đánh với , nhất định về phía !”

 

Trình Dục Chi dịu dàng giúp hạ tay áo xuống, dở dở :

“Đừng hồ đồ như . Ai đánh với vương gia chứ?”

 

Yến Vương cũng ở bên :

“Trình , may mà ngài đồng ý về phía , thì thật đau đầu với tiểu hỗn đản mất!”

 

Ta mặt mũi đầy dấu chấm hỏi theo Trình Dục Chi về tiểu viện. Hắn vẻ vui, hỏi :

“Sao ngươi giúp đánh vương gia?”

 

Ta trả lời đương nhiên:

“Tất nhiên là vì sư phụ ! Bí phương của nhắm từ lâu , thể để khác cướp? Với , thì ai chải tóc giặt áo cho ? Ai giúp kiếm tiền? Còn mấy đống giấy nợ , thì ai trả ?”

 

Nụ mặt Trình Dục Chi lập tức đông cứng, bằng ánh mắt tuyệt vọng:

“Lỗi là ở … Ta nên trông mong gì ở ngươi…”

 

Ta thấy khó hiểu, rõ ràng , nổi điên gì nữa chứ? Gần đây cứ thấy là lạ.

 

Chẳng bao lâu , Yến Vương suất lĩnh đại quân nam chinh, giành ngôi với cháu , khởi đầu cuộc chiến kéo dài bốn năm – gọi là “Chiến dịch Tĩnh Nan”. Ta với Trình Dục Chi cũng tham gia. Lúc mới thì ngoài y thuật cao minh, Trình Dục Chi còn mưu lược. Yến Vương cực kỳ coi trọng , từng mặt quần thần mà khen ngợi đủ kiểu: "Thần y chuyển kiếp", "Bác giả từ tâm", "Mưu sự thần thông", "Cầm quân xuất chúng.", "Tinh tường sáng suốt" vân vân các kiểu.

 

Ta bên cạnh mà cũng thấy vinh dự lây, chỉ là đến đoạn “Tinh tường sáng suốt” thì nhịn nổi trộm — ngủ chung mấy năm trời mà còn phát hiện là nữ nhân, mà cũng dám "Tinh tường sáng suốt" hả!

 

(*Trình Dục Chi bình luận bên lề: "Mũi sắp chảy đầy một lu m.áu , nàng còn mặt dày mà !”)

 

Bốn năm , chiến tranh kết thúc, Yến Vương lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu là Vĩnh Lạc, quyết định dời đô Bắc Bình, nâng Bắc Bình lên Bắc Kinh, giao cho Thái tử Chu Cao Sí trấn thủ. Kinh sư cũ đổi thành Nam Kinh, thi hành chế độ hai kinh Nam – Bắc.

 

Xử lý xong chính sự, Hoàng đế bắt đầu ban thưởng công thần. Trong chiến sự, nhiều cứu mạng , xem là đại công thần. Hoàng thượng ban cho nhiều báu vật, phong Đại thái giám Nội phủ giám, phụ trách xây dựng cung thất và cung ứng hoàng thất. Chức đúng là béo bở, nhiều cơ hội moi tiền, vui vẻ mà nhận.

 

Sau đó đến năm Vĩnh Lạc thứ hai, Hoàng thượng ban cho họ Trịnh, từ đó trở cái tên Trịnh Hòa.

 

Hoàng thượng vốn định phong Trình Dục Chi quan, nhưng từ chối, rằng vẫn thích cuộc sống “huyền hồ tế thế” (cứu giúp đời, giúp nhân sinh vượt khỏi khổ nạn). Ngay cả ban thưởng, cũng định từ chối, nhưng ngăn . Ta cầm cả tập giấy nợ nhận lấy mớ châu báu — đều là tiền đó nha!

 

Hoàng thượng để mất nhân tài như Trình Dục Chi, bèn định gả công chúa cho , nhưng cũng từ chối. Cuối cùng Hoàng thượng sai thuyết khách, còn hứa nếu thành công sẽ thưởng hậu.

 

Ta thuyết phục Trình Dục Chi, hỏi:

“Ngươi thật sự cưới công chúa ?”

 

Ta gật đầu:

“Dĩ nhiên ! Ngươi đồng ý cưới công chúa thì hoàng thượng sẽ thưởng cho nhiều tiền. Sau là đồ của phò mã, ai dám ngăn kiếm chác nữa chứ? Quá lời luôn!”

 

 

Loading...