Bước Đường Cùng
Chương 5
15.
Bà lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, nôn khan rất lâu. Không còn giấy vệ sinh, bà lục lọi như một con ruồi mất đầu.
Đột nhiên nhớ đến ba lô của Tề Yến. Trong ba lô có một túi nhựa màu đen, bên trong có nửa gói giấy.
Rơi ra theo đó còn có hai miếng băng vệ sinh. Góc của chúng dính bụi, Trịnh Linh Tê cẩn thận dùng ngón tay lau.
Đó không phải bụi. Là vết bút chì.
Bà xem xét hồi lâu, mới phát hiện, trên mỗi bao bì băng vệ sinh, đều có ghi chú bằng bút.
【Ngày đầu, lượng ít, một miếng dùng đến trưa ngày thứ hai.】
【Ngày thứ hai, lượng bình thường, một miếng.】
【Ngày thứ ba, lượng máu dao động, cố gắng dùng một miếng, nếu không được thì dùng hai miếng, dùng đến trưa ngày hôm sau.】
【Ngày thứ tư, lượng lớn nhất, dùng hai miếng, có thể cần thêm một hai miếng giấy.】
【Ngày thứ năm, một miếng.】
【Ngày thứ sáu, nếu lượng không lớn thì tốt nhất dùng giấy, tháng sau ngày thứ ba có thể dùng thêm một miếng.】
【……】
Trịnh Linh Tê đột nhiên siết chặt túi nhựa. Bà thở hổn hển, cảm thấy mình như một con cá mắc cạn.
Tại sao đột nhiên lại cảm thấy nghẹt thở, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn như vậy?
Bà đột nhiên nhớ đến cha mình. Trước khi qua đời, ông đã từng dùng một loại thuốc đặc trị. Thuốc cứu mạng cho bệnh nặng này, bác sĩ dặn phải đựng trong hộp thuốc đặc biệt.
Mỗi ngăn nhỏ dán ngày tháng và liều lượng, chính xác đến mức không được sai sót dù chỉ một chút.
Thiếu một viên, sẽ chet. Túi nhựa mà bà siết chặt này, giống như hộp thuốc của Yến Yến.
Vì sự keo kiệt của bà, Yến Yến đã chet bao nhiêu lần rồi?
Tại sao một vật dụng hàng ngày bình thường lại trở thành yếu điểm mà bà dùng để kiểm soát con mình?
Trịnh Linh Tê cuối cùng không thể tránh khỏi, đối diện với nội tâm của mình.
Bà b óp ch ặt cổ mình, miệng phát ra những âm thanh lẫn lộn, dường như hít thở sâu như vậy có thể tránh được cảm giác áp lực còn hơn cái chet. Chính bà, đã tự tay giet chet Yến Yến của bà.
Bà lấy ra bộ sườn xám. Đó là chấp niệm cuối cùng của bà với tiền bạc và danh dự.
Cũng là cọng rơm cuối cùng đè chet con gái bà. Bà cầm k éo lên muốn c ắt n át nó.
Nhưng tay bà chạm vào vết m áu ở vạt áo. Vạt áo áp vào má bà, như thể Yến Yến vẫn còn hơi ấm, vẫn còn sống vậy.
Bà như thấy Yến Yến. Yến Yến không biểu cảm hỏi bà: “Mẹ, chút m áu này sao lại khiến mẹ khóc thế?”
“Sao khi 200ml máu từ cơ thể con chảy ra để đổi lấy tiền, mẹ lại không biết trân trọng con gái mình?”
“Có hèn không?”
Trịnh Linh Tê bắt đầu t át vào mặt mình. “Tôi hèn, tôi hèn! Yến Yến, con có thể trở về không?”
Bà cuối cùng cũng lấy lại giọng nói. Bà khàn khàn khóc thét: “Là mẹ hèn… Yến Yến, mẹ sai rồi… con có thể trở về không…”
Yến Yến ngây người một lúc, cười nhạt không chút ấm áp.
“Nhưng mẹ à, Dịch Thanh Sơn vô tội mà. ”
“Cậu ấy cũng không thể trở lại được…”
16.
Trịnh Linh Tê đến nhà Dịch Thanh Sơn. Mang theo tất cả tiền ở nhà.
Không có ai ở nhà. Phải rồi. Gia đình này vì bà mà không còn người nào bình thường nữa.
Bà quỳ lạy ba cái trước cửa, rồi đặt tiền ở đó. Nghe tiếng nói chuyện của hàng xóm bên cạnh: “Sao lại có người mang tiền đến cho nhà đó nữa rồi?”
“Không biết nữa, mấy ngày trước là một cô gái trẻ, hôm nay người này trông còn đ iên hơn mẹ của Thanh Sơn.”
Trịnh Linh Tê lúc này mới nhận ra, thính giác của bà đã trở lại. Bà mặt c ắt không còn giọt m áu, nắm chặt lấy hai người hàng xóm: “Cô gái trẻ nào? Các người nói ai? Cô ấy lấy tiền ở đâu?”
Hàng xóm bị dọa sợ: “Chúng tôi làm sao mà biết được! Đồ đ iên, tránh ra! Đừng lại gần tôi!”
Trịnh Linh Tê, chính bà biết Tề Yến lấy tiền từ đâu mà. Rõ ràng bà biết mà.
Yến Yến đã bị bà ép bán máu từ hồi cấp ba rồi, bà quên sao? Bà nghĩ xem, sau khi bà t át con trước mặt mọi người, gọi nó là đứa đê tiện, bảo nó đi bán mình, thì nó có thể lấy tiền từ đâu chứ?
Hai mắt Trịnh Linh Tê tối sầm, đột nhiên phun ra một ngụm m áu tươi.
17.
Dường như mọi thứ đảo lộn. Người tỉnh dậy trên giường bệnh là bà.
Và người đầu tiên bà thấy là một người xa lạ tốt bụng đang lo lắng cho bà: “Chị à, chị thấy khá hơn chưa?”
Trên đời có bao nhiêu người xa lạ ấm áp như vậy. Vậy bà đã nói gì với con gái mình lúc đó?
“Mất mặt.”
“Không chet thì mau về nhà đi.”
“Đừng nghĩ đến chuyện học đại học nữa.”
Bà lảo đảo rút kim truyền ra và chạy ra khỏi bệnh viện. Đầu vô tình va vào cột.
Đau quá.
Đau đến mức như cả thế giới đang vỡ ra.
Phải tuyệt vọng đến thế nào, mới khiến Yến Yến quyết liệt đâm đầu đến ngất đi chứ?
……
Khi dừng lại, Trịnh Linh Tê mới nhận ra mình đã đến dưới tòa nhà bỏ hoang đó.
Vết m áu đã được rửa sạch bằng ống nước. Không còn dấu vết gì. Bà từ từ leo lên, khi đến tầng thượng mới phát hiện, sân thượng đã bị khóa lại. Liên tiếp có hai người chet, cơ quan chức năng đã can thiệp.
Phải rồi.
Bà có tư cách gì mà chet cùng nơi với hai đứa trẻ chứ?
Bà đứng trên tầng thượng suốt đêm. Cố gắng chịu đựng cơn đau lưng suốt đêm. Khi trời sáng, bà đến cửa hàng nhỏ mua một con d ao rọc giấy.
Bà đi qua tất cả nhà vệ sinh nam trong khu vực này.
Có vài người đàn ông bị dọa không nhẹ, nhưng thấy d ao trong tay bà, chỉ có thể lẩm bẩm chửi mấy câu đồ đ iên.
Bên trong có rất nhiều quảng cáo bẩn thỉu. Chữ viết thanh tú của con gái bà, hiện lên trong đó thật vô vọng.
Bà chỉ tìm thấy hai chỗ. Bà dùng d ao rọc giấy cắt từng mảng tường. Buồn cười thật. Con gái bà để lại số điện thoại cho người lạ. Nhưng không để lại một lời cho bà.
Yến Yến, con bé phải hận bà biết bao. Trịnh Linh Tê bất chợt ngẩng đầu lên.
Không phải là không để lại lời nào. Con bé đã nói rồi mà.
Di nguyện của Yến Yến, nó đã nói rồi.
Tự thú.
18.
Trịnh Linh Tê không trực tiếp giet người.
Cuối cùng, bà bị kết án ba năm tù vì tội vu khống. Trong tù, bà ít nói, còn bị đau lưng.
Ngày nào bà cũng bị bạn tù bắt nạt. Hầu như ngày nào trên người bà cũng có vết m áu.
Thậm chí có lần, sau khi nôn ra m áu, bà còn nở nụ cười với hai hàm răng đỏ. Làm bạn tù sợ đến mức không dám đụng vào bà nữa. Bà lại không quen với điều này.
Yến Yến của bà, chính là người như vậy, đã chịu đựng suốt 18 năm.
Còn bà chỉ mới vài ngày?
Khi ba năm tù sắp hết hạn, bà được phân công lên sân thượng để dọn dẹp. Bạn tù đi cùng bà là một người bị bắt vì xúi giục nữ sinh viên bán dâm.
Trịnh Linh Tê từ phía sau đẩy cô ta xuống. Bị phạt thêm 20 năm. Bà nghĩ rằng. Nếu không chịu đựng hết những đau khổ mà con gái bà đã trải qua, thì sau này làm sao có mặt mũi nào để gặp lại con?
Bà phải ở trong tù lâu hơn mới đúng. Nhưng cuối cùng bà không thể làm được. Đến năm thứ tám, bà qua đời vì bệnh trong tù.
Bà cũng không thể gặp lại con gái mình. Đó không còn là con gái của bà nữa.
Chắc chắn, nó đã có một gia đình hạnh phúc rồi.
19. 【Tề Yến】
Tôi cuối cùng đã gặp được thủ khoa kỳ thi đại học, Dịch Thanh Sơn.
Giữa tôi và cậu ấy không có câu chuyện nào cả. Cũng không dám có câu chuyện.
Nhưng khi linh hồn cậu ấy vẫy tay với tôi. Tôi và cậu cùng quay lưng, bước vào vòng luân hồi tiếp theo. Chỉ có điều. Cậu vì một cuộc sống mới. Tôi vì ra đi.
20. Lời kết:
Mọi người đều sẽ nói, Tề Yến là một đứa trẻ ngoan.
Cô đã chọn hy sinh mạng sống của mình để chuộc tội thay mẹ mình, trả giá cho thủ khoa kỳ thi đại học.
Nhưng chỉ có Tề Yến biết. Điều đáng sợ nhất đối với cô, không phải là mười tám năm khổ cực và áp bức.
Không ai biết, điều đáng sợ nhất là khi nhìn thấy bức chân dung đen trắng của Dịch Thanh Sơn.
Cô lại không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm. Dịch Thanh Sơn là bức tường cô không bao giờ có thể vượt qua.
Cô nghĩ rằng, mình là người lý trí, là cam tâm. Nhưng khi đối diện với nội tâm xấu xa của mình. Cô mới nhận ra, sau mười tám năm, cuối cùng cô cũng đã bị vặn vẹo.
Quỳ lâu rồi, thì không đứng dậy nổi. Cô chợt tỉnh ngộ và tuyệt vọng nhận ra, có lẽ cô sẽ không bao giờ thoát khỏi việc trở thành một người như mẹ mình.
Vậy thì, hãy để cô chống lại một lần cuối cùng. Bằng màu đỏ rực rỡ.
Lần này, cuối cùng cô cũng thành công.