Buông Rèm Nhiếp Chính
Chương 4
Nàng mô tả nó bằng một cái tên mĩ miều, trở lại triều đình và dựa vào tài năng và trí thông minh của bản thân gây dựng một đất nước phồn vinh mới.
Vũ Văn Huyên vô cùng cưng chiều nàng ta, cảm thấy thời cơ đã chín mùi, dựa theo kiến nghị của nàng thực thi những sách lược mới:
“Quả nhân quyết định xây trường tư thục trong cả nước, mỗi thôn, xóm, châu, quận đều phải xây, con trai con gái đến tuổi thích hợp đều phải đưa đi học, người vi phạm sẽ bị trừng phạt vì kháng chỉ.”
Vụ việc này đã gây chấn động không nhỏ trong triều đình và dân chúng, quan viên đưa ra dị nghị đều bị răn dạy.
Đại thần cáo trạng đến chỗ ta, ta muốn ngăn cản nhưng không thể làm gì được.
Tần Hủ Hủ đi đến Vạn Thọ Cung, châm chọc khiêu khích ta:
“Thái hậu, ngươi tuy rằng cao cao tại thượng, nhưng ngươi cùng những nữ nhân khác thời đại này không có gì khác nhau.”
“Thôi, dù sao cũng là phụ nữ trong xã hội phong kiến, suy nghĩ quá hạn hẹp.”
Ta nghe không hiểu lời nàng, hỏi: “Xã hội phong kiến là gì?”
Tần Hủ Hủ thẳng lưng, nhưng không trực tiếp trả lời:
“Có lẽ trong tương lai sẽ có một thời đại mà phụ nữ và đàn ông đều bình đẳng, mọi người đều có sách để đọc, phụ nữ có thể ra khỏi nhà và có sự nghiệp của riêng mình.”
“Nếu ta đã tới nơi này, thì ta sẽ làm cho thời đại văn minh kia nhanh chóng xuất hiện.”
Nghe nàng nói nhảm, ta không khỏi bật cười.
Tần Hủ Hủ luôn tự cho rằng bản thân mình khác biệt và có khả năng thay đổi thế giới.
Nhưng nàng ta lại chưa bao giờ cân nhắc đến trọng lượng của mình.
Ba năm trước, ta đã cho người điều tra về thân thế của Tần Hủ Hủ, nàng không cha không mẹ, không huynh đệ tỷ muội.
Nhưng cho dù nàng là cô nhi, sao lại không có dấu vết nào về sự tồn tại của nàng trên thế gian này”
Lần đầu tiên gặp Vũ Văn Huyên, nàng liền dựa vào tài hoa của bản thân thu hút ánh mắt hắn.
“Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thùy phạ?
Nhất thoa yên vũ nhiệm bình sinh.
Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi thủ hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.”
Cứ như vậy, ngay cả người được khen là “Đệ nhất tài nữ kinh thành” là ta cũng phải bái phục.
Rõ ràng nàng có thể ngâm ra những câu thơ hay như vậy, nhưng khi nói chuyện với nàng, ta lại cảm thấy cảm giác nàng thật dốt nát, ngay cả câu trong Tứ Thư cũng không biết.
Trước khi rời đi, nàng ta thề son sắt những lời nói hùng hồn.
“Điền Mật, ngươi bất quá cũng chỉ là chướng ngại vật trên con đường của ta mà thôi. Đợi ta thay thế vị trí của ngươi, tự mình buông rèm chấp chính, thiên hạ này nhất định không phải như bây giờ.”
Ta bật cười: “Thái thượng hoàng vẫn còn, buông rèm chấp chính thế nào cũng không tới phiên ngươi.”
Nguyên chỉ thuận miệng nói một câu, trên mặt Tần Hủ Hủ chợt lóe lên một tia lo lắng.
Nàng bổ sung: “Ta cùng Thái thượng hoàng phu xướng phụ tùy, không thể cùng nhau buông rèm chấp chính sao?”
Ta lưu tâm, để Ỷ Thúy âm thầm điều tra.
Kết quả tra được khiến ta vô cùng bất ngờ.
Tần Hủ luôn để cho Vũ Văn Huyên ăn những thức ăn tương khắc với nhau, đôi khi còn thêm một chút độc dược mãn tính vào thức ăn.
Ỷ Thúy cũng không dám tin. “Trời ạ, hai người bọn họ không phải lưỡng tình tương duyệt sao? Tần thái phi làm sao có thể hạ thủ với Thái thượng hoàng?”
Hai ngón tay của ta gõ qua gõ lại bàn, chậm rãi phân tích nói:
“Trước kia có lẽ cũng từng hạnh phúc, nhưng khi trải qua cuộc sống khổ cực quá lâu, Tần Hủ Hủ khẳng định đã chướng mắt tên khốn nạn Vũ Văn Huyên, nên mới muốn hồi cung. Phụ nữ mà, một khi cảm thấy tình yêu làm cho nàng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sẽ nảy sinh ham muốn theo đuổi quyền lực. Chỉ có Vũ Văn Huyên ngu xuẩn không biết, một lòng chỉ cần tình yêu, bị đùa giỡn xoay vòng vòng.
Ỷ Thúy kích động nói: “Có cần báo ngay cho Thái thượng hoàng biết, khiến hắn thương tâm đến chết không?”
Ta mắng: “Sao lại báo sớm như vậy? Ai gia đang lo không có cơ hội ra tay, Tần thái phi người ta đã có dã tâm này, ngươi ở sau lưng giúp đỡ nàng ta một chút.”
Tuy rằng không lâm triều, nhưng ta vẫn hiểu rõ chuyện tiền triều như lòng bàn tay.
Trên triều đang xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Rất nhiều đại thần đứng ra, thỉnh cầu Thái Thượng Hoàng hủy bỏ sách lược mới.
Mặc dù ước nguyện ban đầu là để cho hài tử từng nhà có thể được đi học, đọc sách là tốt, nhưng rất nhiều dân chúng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nào có bạc cho hài tử đóng học phí?
Nếu để cho quốc khố cung cấp khối bạc này, quốc khố cũng không đủ khả năng chi trả.
Dân chúng sợ bị triều đình trách tội, có người lén lút ném con gái đi, có người bán con đi, vốn là một chuyện tốt, lại mang đến vận rủi cho bọn trẻ.
Có một số quan binh nhân cơ hội tác oai tác quái, suýt nữa khiến dân chúng bạo loạn.
Vũ Văn Huyên mím chặt môi, sắc mặt thập phần khó coi.
Hắn cảm thấy mất mặt, xé nát từng phong tấu chương, nói không lựa lời.
“Trẫm biết, tất cả các ngươi đều là con chó của Điền Mật! Trẫm sẽ cho người đem Điền Mật nhốt lại, xem các ngươi ai còn dám làm trái ý trẫm!”
Mọi người trong đại điện đều đồng loạt quỳ xuống, xin Thái thượng hoàng nghĩ lại.
Vũ Văn Huyên tức giận lồng ngực phập phồng, đang lúc hắn cảm thấy lời mình nói không ai nghe, Vũ Văn Triệt từ trên long ỷ đứng lên.
Hắn theo ý Vũ Văn Huyên nói: “Chư vị khanh gia trước đó không phải cũng phản đối mẫu hậu can chính sao? Đã như vậy, liền đem mẫu hậu nhốt ở Vạn Thọ cung đi.”
“……”
Ta vừa được giải trừ cấm túc chưa đầy nửa tháng, lại bị giam cầm.
Triều chính hỗn loạn, các đại thần bị Vũ Văn Huyên tra tấn khổ không thể tả.
Mỗi ngày đều có thần tử thỉnh cầu vì ta, đáng tiếc, Thái Thượng Hoàng vẫn bất động, hoàng đế cũng vậy.
Cung Vạn Thọ lập tức tiêu điều.
Trái lại trong Nghê Thường cung, lại là cảnh xuân vui vẻ.
Vũ Văn Huyên ôm lấy Tần Hủ Hủ, vành tai tóc mai đan xen vào nhau, hết sức trìu mến.
Cánh tay hình củ sen bóng loáng mịn màng của Tần Hủ Hủ bám lên cổ hắn: “Phu quân, còn muốn thần thiếp chờ bao lâu?
“Còn ba ngày nữa, đại quân của Điền Hoài sẽ vào thành. Bọn họ chỉ cần vừa vào thành, quả nhân lập tức hạ chỉ truy sát.”
Tần Hủ Hủ cười khẽ một tiếng: “Bọn họ nhìn thấy hổ phù, tưởng là phụng chỉ vào kinh, lại không nghĩ tới, hoàng đế đã sớm một lòng với chúng ta.”
Chỉ cần Hoàng đế không thừa nhận hạ khẩu dụ, Điền gia quân chính là mưu nghịch.
Vũ Văn Huyên sủng nịch vuốt mũi nàng một cái:
“Chỉ cần xử lý Điền Mật, trẫm liền có thể để ngươi danh chính ngôn thuận lên hậu vị, Hủ Hủ, ngươi mới là thê tử của trẫm.”
Tần Hủ Hủ cười ngọt ngào, trong mắt lộ ra dã tâm.
Ba ngày sau, hai vạn đại quân của Điền gia đến kinh thành.
Vũ Văn Huyên đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giả bộ tức giận:
“Triều đình ra lệnh khi nào, Điền gia quân dám tự tiện rời khỏi biên cảnh mà không có mệnh lệnh, đây là tạo phản!”
Tướng sĩ truyền lệnh nói: “Bẩm bệ hạ, Điền gia quân nói là phụng chỉ mà đến, cho nên một đường thông thuận, không người ngăn cản.”
Vũ Văn Huyên phất tay áo: “Hừ, quả nhân cùng hoàng nhi chưa bao giờ hạ qua ý chỉ như vậy!”
Mấy thần tử trăm miệng một lời: “Thái hậu mới bị giam cầm, Điền gia quân liền tạo phản, nàng ta chắc chắn đã có dã tâm từ lâu!”
Vũ Văn Triệt ngồi trên long ỷ, như bị dọa đến choáng váng, vẫn không lên tiếng.
Tần Hủ Hủ trang phục lộng lẫy, trực tiếp xông vào đại điện, cất cao giọng nói:
“Bổn cung vốn tưởng rằng, có Thái hậu làm con tin ở nơi tay, Điền gia quân nhất định phải có chút cố kỵ.”
” Nam tử của Điền thị tuy rằng tòng quân, nhưng tất cả người già yếu đuối, phụ nữ và trẻ em đều ở lại kinh thành, bổn cung đề nghị đem toàn bộ bọn họ bắt lại mang tới trước trận, Điền gia quân nếu dám tiến lên một bước liền giết một người, nếu dám tiến lên hai bước liền giết hai người, giết đến khi bọn họ không dám hành động liều lĩnh mà cúi đầu xưng thần mới thôi!”
Ta vừa vặn đi tới ngoài điện, lẳng lặng lắng nghe bài phát biểu đặc sắc của Tần Hủ Hủ.
Ta không khỏi trầm trồ vỗ tay tán thưởng nàng: “Tần thái phi bình thường thoạt nhìn yếu đuối, không nghĩ tới tâm ngoan thủ lạt như vậy, nam tử của gia tộc ta ở bên ngoài phòng thủ biên cương, những người còn lại đều sẽ bị ngươi tàn sát hầu như không còn!”
Các đại thần quỳ lạy: “Thái hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tần Hủ Hủ hung tợn chất vấn ta: “Ngươi đã bị giam cầm, lại dám kháng chỉ đi ra!”
Trước khi bị định tội, ta vẫn là Thái Hậu.
Ta không để ý tới nàng, sau khi nói bình thân với các đại thần, liền nói với Vũ Văn Triệt:
“Hoàng đế, Điền gia quân đời đời trung lương, chân tướng sự tình như thế nào, để Điền Hoài vào điện hỏi liền biết.”
Điền Hoài là đại ca của ta, binh của hắn, một bộ phận đã tiến vào kinh thành, một bộ phận khác đóng quân ở ngoài thành, đã đem nửa cái kinh thành vây quanh.
Vũ Văn Huyên hô to không thể: “Để cho phản tặc vào điện, chẳng phải là dẫn sói vào nhà? Chủ ý của Tần thái phi rất hay, lập tức phái người đem tất cả thân quyến Điền thị bắt lại!”
Ta nhất thời hiểu được dụng ý của Vũ Văn Huyên.
Mặc dù huynh trưởng ta không tạo phản, Vũ Văn Huyên cũng muốn ép hắn tạo phản, để bị buộc tội mưu phản.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói uy lực, là Điền Hoài:
“Mạt tướng nhận được ý chỉ của bệ hạ, phụng chỉ vào kinh, sao lại gọi là tạo phản?”
Tạ Sênh đứng bên cạnh Điền Hoài, cao giọng nói:
“Thần nhận được ý chỉ của Thái hậu, thỉnh Điền tướng quân cởi giáp tiến cung. Nếu bị bắt vì tội mưu nghịch như vậy, cũng không thể để Điền tướng quân ngay cả cơ hội mở miệng cãi lại cũng không có chứ?”
Vũ Văn Huyên tức giận nói: “Thật tự phụ, sự việc rõ ràng đã ở ngay trước mắt, quả nhân chưa từng hạ thánh chỉ. Hoàng nhi, ngươi đã hạ thánh chỉ, để Điền Hoài dẫn quân vào kinh chưa?”
“Chưa từng.” Vũ Văn Triệt trả lời chắc như đinh đóng cột.
Đại thần một mảnh xôn xao.
Vũ Văn Huyên âm hiểm cười nói: “Điền tướng quân cũng không thể nói là nhận ý chỉ của Thái hậu chứ? Thái hậu không có quyền điều động binh mã khi chưa được phép..”
Tần Hủ Hủ đứng bên cạnh Vũ Văn Huyên nói: “Theo thể chế đương triều, vô chiếu dẫn quân tự ý rời biên cảnh, sẽ coi đó là tội phản quốc, nên tru di cửu tộc!”
Điền Hoài lấy ra hai khối hổ phù, ghép lại với nhau, tự chứng minh mình trong sạch:
“Hổ Phù ở đây, thần nhìn thấy Hổ Phù của bệ hạ, mới dám dẫn quân vào kinh!”
“Ngươi dám ngụy biện!”
Vũ Văn Huyên đứng dậy, lạnh lùng nói, “Nhất định là Thái hậu trộm hổ phù, sai người đưa đến tay ngươi, nội ứng ngoại hợp, mưu triều soán vị!”