Buông Tay
Chương 4
19.
Sự xuất hiện của Vương Mỹ Chi không phải ngẫu nhiên.
Trong quá trình điều tra Lý Minh Thành, tôi đã mơ hồ phát hiện ra hành vi bạo hành của hắn đối với các cô gái.
Nhưng bởi vì hắn kịp thời xóa bỏ dấu vết, cùng với năng lực diễn đạt của những đứa trẻ không tốt, thám tử vẫn không thể lấy được chứng cứ hữu hiệu, cho dù muốn báo cảnh sát cũng thiếu chứng cứ mạnh mẽ ủng hộ.
Nhiều gia đình cũng giống như cha Tiểu Vi chỉ cần một chút lợi nhỏ mua chuộc, đều ngầm thừa nhận việc ác của hắn.
Hầu hết các gia đình cho trẻ khuyết tật trí tuệ ra ngoài làm việc đều gặp khó khăn, đứa nhỏ đối với bọn họ mà nói vốn là gánh nặng.
Lý Minh Thành đối với bọn họ mà nói chính là có tiền có thế, còn có địa vị xã hội mà bọn họ không thể với tới, cho dù là người nhà nạn nhân nếu không cam lòng cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Kế hoạch của tôi và Chu Phùng Ân chính là điều tra những việc xoay quanh Lý Minh Thành.
Chúng tôi sàng lọc rất nhiều gia đình, cha mẹ sẵn sàng làm mọi thứ vì con mình không ít, nhưng người duy nhất sẵn sàng làm mọi thứ vì một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ chỉ có một mình Vương Mỹ Chi.
Dì ấy sống quá khổ sở, đứa bé chính là tất cả của dì.
Những người phụ nữ yếu đuối, sau khi trở thành mẹ đều sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ và dũng cảm.
20.
Cuộc tập kích của Vương Mỹ Chi khiến Tiểu Vi không kịp nghe theo lời cha huỷ hết chứng cứ trên người.
Trong cục cảnh sát, cha Tiểu Vi chỉ thừa nhận chuyện con gái mình yêu đương với Lý Minh Thành, không chịu thừa nhận chuyện cưỡng hiếp.
Nhưng những vết sẹo khắp cơ thể Tiểu Vi khiến lời nói của hắn không thể tin được.
Tôi và Vương Mỹ Chi được đưa đến một phòng riêng.
Cảnh sát còn chu đáo rót nước nóng cho dì ấy.
Con gái xảy ra chuyện làm cho Vương Mỹ Chi nói năng lộn xộn, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Nữ cảnh sát kiên nhẫn trấn an, hơn nữa sự có mặt của tôi khiến tinh thần dì ấy kiên định: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát là Lý Minh Thành cưỡng hiếp con gái tôi.”
Lời nói của dì ấy khiến cảnh sát đang ngồi chấn động: “Lý Minh Thành, là chủ của Angel Cars phải không?”
Cửa hàng Angel Cars của Lý Minh Thành không lớn lắm, nhưng do tính chất phúc lợi công cộng nên bao năm nay hãng này đã tạo dựng được uy tín tốt trong khu vực địa phương, nên khi nhắc đến tên hắn người ta sẽ nghĩ ngay đến nó.
“Đúng, con gái tôi là nhân viên cửa hàng xe, nó làm con gái tôi bị thương, đây là chứng cứ, chứng cứ…”
Nói xong còn đem tiền trộm từ chỗ cha Tiểu Vi đặt trước mặt cảnh sát.
Vẻ mặt của những cảnh sát có mặt ở đây đột nhiên trở nên nghiêm túc, họ tiếp nhận vật chứng, mới tiếp tục hỏi.
Rốt cục, Vương Mỹ Chi không nhịn được khẩn cầu nói: “Con gái tôi thật sự là đứa trẻ ngoan, đồng chí cảnh sát, các anh đừng nghe ba nó nói lung tung, nó thật sự không có cùng tên súc sinh kia yêu đương.Hơn nữa, hơn nữa…. ”
Dì khóc thành tiếng.
“Con bé chỉ có IQ của một đứa trẻ sáu tuổi, làm sao con bé có thể hiểu những điều này. ”
Nhìn người mẹ đang khóc nức nở trước mắt, nữ cảnh sát không khỏi đau lòng: “Cảnh sát phá án là dựa trên chứng cứ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để một người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.……”
…..
Sau khi ghi chép xong tôi dặn Vương Mỹ Chi qua một bên chăm sóc Tiểu Vi, mới quay lại gõ cửa phòng thẩm vấn.
Cảnh sát thấy tôi không đi, tò mò hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tôi lấy USB ra: “Tôi là Tống Từ của tập đoàn Tống thị, tôi đến báo án.”
“Tôi tố cáo Angel Cars của Lý Minh Thành cấu kết với Tống Triết tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, xâm phạm tình dục người khuyết tật trí tuệ trong thời gian dài, cũng thực hiện hối lộ tình dục, bị tình nghi cản trở công lý.”
21.
“Tao sẽ giet mày, tên cưỡng hiếp.”
Vương Mỹ Chi đột phá sự khống chế của cảnh sát, lấy ra một ống thép giấu kín, nhắm vào giữa hai chân của Lý Minh Thành, đánh rất mạnh.
Lúc đó Lý Minh Thành bị Chu Phong Ân đá bay xuống đất, giãy giụa hồi lâu nhưng vẫn không đứng dậy.
Khi thanh sắt rơi xuống, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, định bỏ chạy nhưng tay chân không nghe lời.
Cơn đau đớn dữ dội giữa hai chân truyền đến, hắn thống khổ nức nở ra tiếng, cơ thể càng khom xuống.
Tình huống bất ngờ khiến khách mời náo loạn, cảnh sát đi theo sau Vương Mỹ Chi cũng không kịp ngăn cản.
Trong lúc hỗn loạn, cảnh sát đoạt lấy ống sắt trong tay Vương Mỹ Chi, mắng một tiếng:”Hồ nháo!”
Sau khi tình hình lắng xuống, một vị khách không khỏi kêu lên sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Vương Mỹ Chi, chính là cảnh sát Lưu Thạch tham gia tiệc cưới.
Một ngày trước Vương Mỹ Chi báo cảnh sát khiến trên dưới cục cảnh sát náo loạn, vết thương của Tiểu Vi càng làm cho cảnh sát thụ lý vụ án đau lòng không thôi.
Đêm đó, ca đêm liên tục làm cho tinh thần Lưu Thạch không tốt, sau khi tiếp đãi mẹ con Vương Mỹ Chi vội vàng báo án, ông ta liền kết thúc công việc nghỉ ngơi.
Bởi vì không phụ trách ghi chép, lại sáng sớm về nhà nghỉ ngơi, ông ta đối với tình hình vụ án chỉ hiểu được đôi câu vài lời.
Cho nên khi nhìn thấy người mẹ báo án trong hôn lễ của con trai chiến hữu quá cố, sự khiếp sợ của ông không cần phải nói cũng hiểu.
Ông ta đột ngột đứng dậy và chỉ vào một trong những cảnh sát hỏi: “Âu Dương, các người đang làm gì vậy?”
Cảnh sát tên Âu Dương khổ sở nhìn sư phụ của mình, không đành lòng nói cho ông biết sự thật con trai chiến hữu ông yêu thương nhiều năm là một tội phạm cưỡng gian.
Thấy ông bối rối, cảnh sát trưởng đặt lệnh bắt trước mặt ông: “Lão Lưu, Lý Minh Thành bị tình nghi hiếp dâm. Đây là lệnh bắt.”
Một đám cảnh sát già sắc mặt đồng loạt trắng bệch, khó có thể tin nhìn lệnh bắt giữ trước mắt, nhất thời không nói nên lời.
22.
Mây đen ảm đạm của Lý gia không ảnh hưởng đến Tống gia bao nhiêu, thậm chí bọn họ còn rất hăng hái hẹn tôi gặp mặt ở một câu lạc bộ tư nhân.
Chu Phùng Ân vốn định đi cùng tôi, nhưng tôi ngăn cản anh ta.
“Anh được xem là gì của tôi đây?”
Anh tức giận hất cửa xe cũng không quay lại.
“Lần sau tôi còn quản cô thì tôi chính là heo.”
Tôi nhìn bóng lưng giận dữ của anh ấy ngày càng đi xa, muốn nói lại thôi.
Lúc đến câu lạc bộ chỉ có một mình tôi, cho dù là cha mẹ Tống gia, hay là Khương Yến đều không có tính cách chờ đợi người khác, thời gian lâu tôi cũng sớm quen.
Cơn mưa mù mịt ngoài cửa sổ làm tôi nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Yến vào năm năm trước.
Cũng là chạng vạng tối, cũng là trời mưa.
Khi đó tôi vừa về Tống gia, những khó khăn trong học tập khiến tôi Không thể không dành nhiều thời gian hơn ở trường.
Tài xế mỗi lần đón anh em Tống Triết liền bị thúc giục rời đi, tôi cũng quen buổi tối một mình đi về nhà.
Chạng vạng tối âm u ẩm ướt sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nước mưa thấm ướt tấm lưng trần trụi của tôi, cảm giác lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt.
Trong ngõ nhỏ đầy bùn đất, Khương Yến đi ngược đèn đường bước vào thế giới của tôi.
Cơn mưa ấy là lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc đời mình có ánh sáng.
Tiếng mở cửa cắt đứt hồi ức của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lại là ba mẹ, Tống Triết, Tống Kỳ cùng với Khương Yến.
Cho tới bây giờ họ luôn cùng nhau xuất hiện, giống như bọn họ mới là người một nhà.
Mẹ lôi kéo Tống Kỳ, dịu dàng an ủi cô ta.
Khi nhìn thây tôi, bà ấy lại nhăn mặt.
“Đến đây không biết gọi người, thật sự là không có giáo dưỡng.”
Tôi mỉm cười: “Ai bảo tôi không có mẹ dạy chứ.”
Cú phản công mạnh mẽ của tôi khiến bà ấy cảm thấy nghẹn họng, và vẻ mặt bà ấy thay đổi ngay lập tức.
Thật là nhàm chán, sau khi giải tỏa đầu óc tôi thậm chí còn không còn sức để nói chuyện vô nghĩa với họ.
Khương Yến sau khi vào cửa liền không nói một lời, ánh mắt nặng nề.
Tôi cười nửa miệng: “Có chuyện gì cứ nói đi, tôi đang vội.”
Tôi luôn là người có tính tình rất tốt, nhưng thời tiết lạnh giá và những kỷ niệm tồi tệ làm cho tôi không muốn duy trì thể diện.
“Tao thực sự ghét mày.”
Rõ ràng không có ai hoan nghênh mày, mày lại yên tâm thoải mái ở lại Tống gia.”
“Nếu không là do mày chen ngang một chân, người kết hôn với anh Khương Yến phải là tao.”
“Anh Khương Yến thích tao như vậy, chỉ cần mày chet, anh ấy nhất định sẽ cưới tao.”
“Giet nó, giet nó.”
Tôi chơi đùa chiếc bút ghi âm trên tay, thưởng thức thân thể phát run của Tống Kỳ.
“Tôi đã nói tôi có tính cảnh giác rất cao, sao cô vẫn không có đầu óc chứ.”
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Tống Triết nhào tới, đánh rơi bút ghi âm, còn dùng sức giẫm lên, tiếng linh kiện vỡ vụn vang vọng trong phòng.
Tôi giơ tay tát một cái vào mặt hắn: “Thứ này tôi vẫn còn một trăm cái, anh hủy hết được không?”
Hắn thật không ngờ tôi nói đánh liền đánh ngay, hơn nữa hắn trước giờ luôn ở thế thượng phong.
Thân thể hơi lay động, hắn che mặt, không thể tin: “Mày lại dám đánh tao.”
Nói xong hắn giơ tay muốn tát tôi.
Ngẩng đầu, nhắm mắt nhưng bàn tay trong tưởng tượng không rơi xuống.
Tôi quay đầu lại, Khương Yến nắm lấy cổ tay anh ta với vẻ mặt xấu xí, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm.
“Vì sao không nói cho tôi biết?”
“Tôi không đáng để em tin tưởng như vậy sao?”
Ánh đèn rất sáng, mỗi một loại cảm xúc của hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tức giận, thất vọng, còn có một chút yếu ớt……
“Vậy đó là lỗi của tôi à?”
Tôi đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Là anh dạy tôi không nên cầu mong những thứ không thuộc về mình.”
Lại nhìn quanh bốn phía: “Tôi biết trong lòng các người, tôi không bằng Tống Kỳ.”
Hít sâu một hơi: “Cho nên tôi chỉ động vào Lý Minh Thành, đoạn ghi âm này…..Tôi sẽ xóa bỏ.”
23.
“Đoạn ghi âm kia cô thật sự xóa rồi?”
Đang chuẩn bị khởi động xe, Chu Phùng Ân vội vàng mở cửa xe chui vào.
“Không phải nói mặc kệ tôi sao.”
Nhìn người bên cạnh có vẻ không vui bĩu môi, tôi không tiếp tục trêu chọc anh nữa: “Chứng cứ không đủ, căn bản không thể buộc tội Tống Kỳ.”
“Hơn nữa, mục đích của chúng ta đã đạt được, không phải sao?”
Cho dù là đoạn ghi âm trong tay tôi, hay là thái độ đánh đòn phủ đầu của tôi đều là vì để Khương Yến tin tưởng, mục đích của tôi chỉ là Lý Minh Thành mà thôi.
Lần này cho dù Tống Kỳ khóc nháo cầu xin như thế nào, hắn cũng sẽ không quản việc này nữa, không có hắn nhúng tay, hành động kế tiếp mới có thể thuận lợi hơn nhiều.
Cuộc điều tra tiếp theo của cảnh sát được tiến hành đâu vào đấy.
Nước đục mới dễ bắt cá.
Tôi nhìn anh: “Trong khoảng thời gian ngắn Khương Yến sẽ không phát hiện, hy vọng hiệu suất của cảnh sát không làm tôi thất vọng.”
24.
Nếu chính phủ thực sự muốn làm điều gì đó thì chắc chắn sẽ thành công.
Sau khi Lý Minh Thành bị bắt giam, cảnh sát nhanh chóng nắm giữ rất nhiều chứng cứ.
Những năm gần đây, bọn họ mượn danh tiếng “Angel Cars” của Lý Minh Thành, giam cầm và khống chế các cô gái nhỏ tuổi thực hiện các vụ giao dịch tình dục, trong máy tính của Lý Minh Thành có lưu trữ rất nhiều video chứng cứ.
Mắt thấy đại thế đã mất, Lý Minh Thành quyết đoán lựa chọn mở miệng với cảnh sát, rất nhanh cảnh sát liền hạ lệnh bắt giữ Tống Triết, cùng lúc đó nhân viên liên quan đến vụ án bị giam giữ theo pháp luật, tiếp nhận điều tra của Ủy ban kỷ luật.
Khương Yến lúc này mới ý thức được không đúng, nhưng đã không còn kịp rồi.
Quan trọng hơn, bằng chứng tôi nộp cho Chu Phong Ân
Quan trọng hơn là trong chứng cứ tôi trình lên Chu Phùng Ân không chỉ bao gồm sổ sách bí mật, chi tiết trốn thuế và tài khoản hối lộ, mà còn bao gồm bằng chứng về việc Khương thị rửa tiền và liên quan đến băng đảng xã hội đen.
Những bằng chứng này đủ để đánh bại một tập đoàn đang phát triển lớn mạnh.
Khương Yến phạm không ít tội, đầu tiên là rửa tiền, cố ý gây thương tích, gây quỹ bất hợp pháp, hối lộ, cản trở công lý, v.v.
Tống Triết và Lý Minh Thành cũng bị tình nghi hãm hiếp, hối lộ và ép buộc giao dịch với nhiều tội danh.
Phiên tòa ngày đó tôi không có đến hiện trường, trong sự im lặng của căn phòng tôi lặng lẽ chờ đợi phán quyết cuối cùng của pháp luật dành cho bọn họ.
Ngoài cửa ánh nắng đang chiếu vào, gió xuân ấm áp thổi tan tuyết đọng, cũng thổi tan sương mù của tuổi 18.
(Hoàn)