CÁ CHÉP ĐỎ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:31:16
Ta im lặng.
Ba con sông lớn đột nhiên mất kiểm soát do .
Mà là lời tiên tri của bắt đầu ứng nghiệm.
Nếu còn Hà Thần trấn giữ, tám con sông lớn sẽ đồng thời mất kiểm soát, nước sông sẽ nhấn chìm bộ Đại Chu.
Ta đang suy nghĩ để lợi dụng chuyện , thì một cung nữ vội vàng chạy , ghé sát tai Khương Ngọc Kiều, nhỏ vài câu.
Sắc mặt Khương Ngọc Kiều đổi đột ngột.
"Mẹ ả thật sự như ?!"
Cung nữ gật đầu, "Hoàn chính xác."
Khương Ngọc Kiều tức giận nắm chặt tay, móng tay đ.â.m thịt, dường như cảm thấy đau đớn.
"Mụ già chec tiệt, nếu mụ như , chỉ đành đưa mụ xuống suối vàng đoàn tụ với con gái bảo bối của mụ ."
Ta nhướng mày, chút ngạc nhiên.
Ồ, ngờ chuyện còn phần tiếp theo.
Khương Ngọc Kiều tàn nhẫn hơn tưởng, chỉ với bản , mà còn với cả nhà.
Nàng tìm cớ để Vương Thế Liên cung.
Vương Thế Liên điện, thái giám mai phục cửa liền ùa lên.
Dây thừng móc sắt nhọn đột nhiên quấn lấy cơ thể bà .
Đầu, chân, cánh tay, lực kéo từ bốn phía đột nhiên xé mạnh, bà đau đớn thấu tim gan.
Khương Ngọc Kiều nghiêng dựa ghế, chậm rãi nhặt một quả nho lên, ăn một miếng nhỏ.
"Mẹ, mong chờ chec? Đáng tiếc, chec sẽ là , chứ .
"Dù cũng là con, cũng nếm thử mùi vị của Khương Ngọc Thụ , hửm?"
Vương Thế Liên ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, những lời khó nhọc thốt từ miệng, rõ lắm.
Ta lạnh lùng , vẫy vẫy tay.
Giây tiếp theo, thái giám nghiến chặt răng, kéo mạnh, xé Vương Thế Liên thành năm mảnh.
Cánh tay, chân, đầu, cùng với thịt vụn bay tứ tung, rơi đầy cả điện.
Trong đại điện là mùi m..áu tanh nồng nặc.
Cái đầu lăn lông lốc đến bên chân .
Ta mỉm .
Nhấc nhẹ mũi chân, giẫm mạnh lên khuôn mặt đó.
Vương Thế Liên , bà nghĩ đến việc sẽ chec trong tay con gái ruột ?
Ha, còn ngũ mã phanh thây nữa.
Khương Ngọc Kiều lấy khăn che miệng mũi, ghét bỏ: "Hôi chec , Khương Ngư, nếu là ý của ngươi, ngươi dọn dẹp ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói xong, nàng giẫm lên m..áu, mặt đổi sắc rời .
Ta với đám thái giám: "Phu nhân thích chó, các ngươi băm bà nhỏ , cho chó ăn ."
Nhớ khi còn ở Khương phủ, Vương Thế Liên thích đối xử với những nha đó như , còn đặc biệt nuôi mười mấy con ch.ó lớn.
Những con ch.ó đó con nào con nấy đều cho ăn béo , Vương Thế Liên yêu chó, cũng oan uổng bà .
12
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-chep-do/chuong-7.html.]
Trương Nguyên cho một bức thư.
Trong thư hai việc, một là hỏi thể tay trấn áp ba con sông lớn .
Hai là ông phát hiện tung tích của Hoàng Đại Tiên ở huyện Chu.
"Lại là huyện Chu, con chuột chec tiệt thật sự thích nơi đó."
Ta đốt bức thư.
"Cũng , Chu Hà là đầu tám con sông, đến lúc đó xuống thần tượng sông một chuyến, ba con sông lẽ thể tạm thời an bình."
Dù mang danh "Hà Thần" là , coi như ngựa chec cúng ngựa sống.
Khương Ngọc Kiều phản đối việc ngoài.
Nhất là khi nàng còn huyện Chu là huyện duy nhất gần Chu Hà ngập, phần lớn dân tị nạn từ các huyện đều tập trung ở đó.
“Ta ở cùng một chỗ với đám tiện dân , bọn chúng bẩn hôi.”
Khương Ngọc Kiều chán ghét đến cực điểm, “Muốn thì tự ngươi .”
Ta nhắc nhở: “Nương nương, Hà Lệnh ở ngài.”
Khương Ngọc Kiều buột miệng thốt : “Vậy đem nó…”
Chữ “cho” còn kịp khỏi miệng, nàng dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên vội vàng bịt chặt miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Trong lòng lạnh.
Vội cái gì, còn chơi đủ, sẽ lấy nửa khối Hà Lệnh sớm như .
Lần kẻ chec là Hoàng Đại Tiên, là ngươi.
Khương Ngọc Kiều tình nguyện đồng ý.
Ngoài dự liệu chính là, Hoàng thượng khao thưởng các quan viên cứu tế, quyết định tuần du huyện Chu.
Khương An là cận thần của thiên tử nên theo hầu hạ.
Ta vui vẻ.
Huyện Chu là nơi Khương An ép bảo gia tiên, là nơi phất lên, thật sự là vô cùng thích hợp để mộ phần cho .
13
Một đường về phía nam, qua nhiều huyện thành.
Đập mắt, đều là tường đổ vách xiêu, cảnh tượng vô cùng thê lương.
Dân lưu lạc ai nấy mặt mũi hóp , gầy đến mức phân biệt nam nữ, chỉ miễn cưỡng duy trì hình .
Bọn họ đói đến mức chỉ thể nhai rễ cỏ khô quắt và vỏ cây thô ráp, mảnh đất hoang vu, thấy một chút màu xanh nào.
Một đường chứng kiến nhiều thảm trạng như , lòng độc ác của chút d.a.o động.
Khương Ngọc Kiều vén rèm xe, đổ cả một mâm điểm tâm ngoài.
Những dân lưu lạc giống như chó đói lâu ngày thấy xương cốt, điên cuồng nhào tới, tranh giành những miếng điểm tâm đó.
Khương Ngọc Kiều vỗ tay lớn: “Thú vị!”
“Khương Ngư, ngươi mau , đám tiện dân giống như chó !”
Ta mím chặt môi.
Khương Ngọc Kiều thích thú ném điểm tâm, đám tiện dân tranh giành thức ăn như chó, lấy đó vui.