Cả Chó Và Người Đều Nhớ Em
Chương 4
9.
#Cố Ninh quy tắc ngầm
Tôi không hiểu sao, lúc vào xem mới thấy là nhà đầu tư nào đó đăng một bài viết, nói là có một số diễn viên vì để nổi tiếng mà cái gì cũng làm được, thậm chí còn chủ động đến quyến rũ lôi kéo người ta.
Không có chỉ mặt gọi tên nhưng lại nói là nghệ sĩ gần đây nổi tiếng nhờ khuôn mặt trên chương trình thực tế, còn ngầm chế nhạo “ngoài mặt ra không còn gì khác”.
Mẹ nó, còn không bằng chỉ thẳng bà đây đi này! Tôi sao có thể bỏ qua chuyện này được?
Hơn nữa tên rác rưởi đăng bài này chính là người ngày trước sàm sỡ rồi bị tôi đánh.
Người bình luận trên mạng càng ngày càng nhiều:
[Giới giải trí mà, có mấy ai tốt được chứ, không phải đều là kiểu này sao?]
[Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là cô ấy xinh thật, tôi thà ngắm gái xinh cũng không muốn nhìn kẻ quái dị!]
[Bạn có tiền, những người muốn đi đường tắt đương nhiên sẽ quấn lấy rồi!]
[Trực tiếp nói là Cố Ninh đi cho rồi, nghĩ lại cũng thấy bình thường, không dựa vào quy tắc ngầm thì sao Cố Ninh có thể tham gia chương trình kia được?]
Bình luận này được người đăng chia sẻ lại.
Thời Vũ đi đến, nhẹ nhàng che mắt tôi lại: “Đừng nhìn, bẩn mắt.”
Tôi nhắm mắt im lặng một lúc rồi cười nói với anh: “Chờ một chút.”
Thời Vũ hiểu tôi, anh biết tôi có cách.
Tôi đương nhiên có cách.
Anh Lưu đại diện gọi điện cho tôi, lúc này hotsearch đã leo top rất lâu, tôi đã bị mắng đến mức #Cố Ninh cút ra khỏi giới giải trí.
Anh Lưu giúp tôi chuẩn bị đơn tố cáo không đau không ngứa của luật sư.
Phía bên công ty không có phản ứng gì cũng không phải lần đầu tiên, có thể nhận được đơn của luật sư đã ngoài dự đoán của tôi.
“Cố Ninh, anh biết em liều mạng kiếm tiền là vì chuyện gì, em đi làm đi.”
Vì sao à? Tôi vuốt ve vết sẹo ở chỗ không thấy trên cơ thể.
Vì để được giải thoát.
Tôi nói với Thời Vũ: “Em muốn báo cảnh sát.”
Chuyện đã ồn ào đến mức này, chỉ có báo cảnh sát mới bảo vệ được quyền lợi của tôi.
Cũng chỉ có báo cảnh sát tôi mới lấy được đoạn ghi hình trong phòng bao.
Trong video, nhà đầu tư uống vài ly rượu đã bắt đầu chóng mặt cuối cùng cũng bất mãn vì tôi liên tục trốn tránh ông ta, ông ta trực tiếp khoác tay lên vai tôi.
Người xung quanh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cho dù tôi đã nhiều lần gạt tay ông ta ra cũng không có ai lên tiếng hay ngăn ông ta lại giúp tôi.
Lúc mặt ông ta ngày càng gần, tay cũng gần chạm đến ngực tôi, tôi không nhịn được nữa mà đứng lên tát cho ông ta một cái thật mạnh.
Có lẽ ông ta rất ít khi bị từ chối một cách mạnh mẽ thế này nên hơi ngạc nhiên.
Còn tôi tranh thủ mấy giây này mà chạy đi, chậm một giây thôi tôi cũng sẽ bị đánh.
Trong video là cảnh người kia phản ứng lại sau khi ngẩn người, ông ta nổi giận, hung hãn xông ra ngoài, sau đó bị người ngồi bên cạnh ngăn cản, bọn họ hòa giải: “Bỏ đi tổng giám đốc Lâm, một đứa nhãi ranh mà thôi. Lát nữa ngài ra ngoài gặp chuyện thì sao?”
Tôi cứ như vậy tránh được một kiếp, sau đó công ty thông báo tất cả hoạt động sắp tới của tôi đều bị hủy.
Nếu không phải gặp Thời Vũ, tham gia “Những chuyện trong cuộc sống thường ngày”, chỉ sợ tôi đã không còn ở trong giới.
Cảnh sát làm việc rất nhanh, lúc thông báo được đưa ra, tôi lặng lẽ mua hotsearch.
Cứu lấy một chút hảo cảm của người qua đường:
[Cmn chứ, hóa ra là thứ háo sắc, em gái đánh rất hay!]
[Cố Ninh thật mạnh mẽ! Cái bạt tai đánh rất tốt!]
[Cô ấy thật dũng cảm, nếu tôi ở trong trường hợp đó cũng dũng cảm được như vậy thì thật tốt, nhất định sẽ học theo cô ấy…]
[Người đẹp nên nổi tiếng hơn mới đúng, những thứ hôi thối kia tốt nhất đừng nên dính vào!]
Nhưng vẫn có một bộ phận tiếp tục mắng:
[Một cây làm chẳng nên non, cô gái này chắc gì đã tốt đẹp?]
[Chắc là chưa thỏa thuận được điều kiện nên mới trở mặt? Đầu năm nay không dám trao trọn niềm tin cho ai nữa rồi.]
Tôi đọc những bình luận ác ý này, trong lòng không chút gợn sóng.
Bạn sẽ vì một hai con ruồi vo ve bên tai mình mà từ bỏ bước về phía trước sao?
Tôi sẽ không, việc đã đến nước này, thanh giả tự thanh, những người bình thường luôn có ác ý cũng không ảnh hưởng đến tôi dù chỉ một chút.
Họ Lâm kia bị cưỡng chế công khai xin lỗi tôi trên mạng, bày tỏ mình say rượu nên làm bậy, muốn đẩy hết mọi chuyện mình làm trong bữa tiệc cũng như bài viết trên Weibo là do cồn.
Đúng là buồn cười, cồn có lỗi gì? Có lỗi là những loại người có tâm địa xấu xa như ông ta mới đúng.
10.
Thời Vũ chia sẻ bài xin lỗi kia, caption đi kèm: Ninh Ninh đánh thật hay!
Sự góp mặt của anh khiến những bình luận ác ý kia lập tức bị ép xuống.
Thay vào đó là tập thể ngây người:
[Hả? Anh trai cũng cảm thấy vậy sao? Có hơi hảo cảm!]
[Thời Vũ thật là một đàn anh tốt, chống lại quy tắc ngầm, thanh lọc giới giải trí.]
[Thật xin lỗi, tôi thật sự muốn chèo thuyền đôi này.]
[Chèo! Chèo mạnh thuyền cp Chuyện xưa! Trong chương trình giải trí cũng có nhiều khoảnh khắc lắm!]
Tôi không quan tâm đến những gì sau đó mà cầm túi đến công ty.
Lần này lãnh đạo công ty rất bất mãn với hành động của tôi, đang chuẩn bị dạy dỗ tôi một trận.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, xua tay: “Khỏi nhiều lời! Tôi đến để hủy hợp đồng!”
Lãnh đạo ngẩn người, sau đó bật cười: “Cô muốn đi? Cô có khả năng đó sao?”
Ký hợp đồng với công ty rác rưởi này là do tôi xui tám kiếp. Thời gian vừa dài, phí bồi thường vi phạm hợp đồng lại còn cao.
Nhưng mà tôi đương nhiên sẽ không đến tay không: “Ông giữ tôi lại cũng không có lợi ích gì, tôi cũng không dám cam đoan lần sau mình sẽ đánh một tát không đâu.”
Vẻ mặt lãnh đạo xuất hiện sự do dự, tôi nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Tôi cũng đã đưa cả luật sư đến đây rồi, bồi thường vi phạm hợp đồng tôi cũng sẽ trả, chúng ta đã gặp được nhau thì cũng có lúc chia tay.”
Ông ta suy nghĩ một lúc, có lẽ đang tính toán xem mấy năm nay tôi điên cuồng đóng vai phụ có kiếm đủ tiền trả được hay không, cuối cùng cứng rắn nói một câu: “Cô đến phòng nhân sự làm việc đi. Nhưng cô phải nhớ kĩ, không có công ty thì cũng không có cô ngày hôm nay. Cô có ngày hôm nay cũng không thể không biết ơn công ty…”
Ông ngừng cái bài ca này đi, còn đứng đây mà đánh rắm nữa!
Tôi đảo mắt, phụ họa: “Ồ đúng đúng đúng!”
Chỉ cần thuận lợi hủy hợp đồng, những chuyện này đều không là gì.
Ngày thành công hủy hợp đồng là một ngày nắng.
Tôi kéo Thời Vũ đi công viên trò chơi, anh xoa đầu tôi cười nói: “Vẫn như đứa trẻ vậy.”
“Sao, quay lại là không thể trẻ con sao?” Tôi không biết xấu hổ nói: “Em rất ngây thơ đấy, anh ngồi vòng quay ngựa gỗ với em!”
Vòng quay ngựa gỗ xoay không nhanh, tôi nhìn khuôn mặt Thời Vũ, giống như chúng tôi cứ như vậy chậm rãi đi đến khi đầu bạc.
Chúng tôi bổ sung vlog mà Thời Vũ muốn quay khi đi công viên lần trước.
Đêm đó Thời Vũ đăng Weibo, công khai chuyện tình cảm của chúng tôi.
[Ninh Ninh, anh nguyện ý đi công viên trò chơi với em mãi mãi. Ý của anh thật ra là, anh muốn ở bên em suốt cuộc đời.]
Tôi cũng chia sẻ lại:
[Em nói: Em đồng ý.]
Gần đây fan hâm mộ thật ra cũng đã mơ màng đoán được chút ít nhưng tôi vẫn cảm thấy khá lo lắng.
Nhưng trình độ tiếp nhận sự việc của fan hâm mộ khiến tôi giật mình.
Bình luận đầu tiên dưới bài của Thời Vũ là: [Cp Chuyện xưa ngầu nhất!]
Bình luận thứ hai: [Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng có bạn gái rồi!]
Bình luận thứ ba: [Yêu đương cũng đừng quên đi đóng phim đấy!]
Tôi chọc Thời Vũ: “Mau quay phim đi, em không phải là không có kịch bản đâu.”
Tôi đã xem hết những bộ phim mấy năm gần đây của anh, kịch bản không quá nổi bật.
Thời Vũ thay tôi sắp xếp hành lý, vừa dọn đồ vừa cười mắng: “Cũng không biết anh đang làm cho ai nữa, còn giục anh nữa à? Anh vẫn chờ em đi học thành tài rồi về quay phim cho anh đó, đạo diễn Cố?”
Mặt tôi đỏ lên, tôi xua tay: “Ôi chao em không muốn nghe anh gọi em như vậy đâu… Anh gọi thêm một lần nữa đi?”
Đúng vậy, sau khi hủy hợp đồng, tôi đã xin ra nước ngoài học ngành đạo diễn.
Trên máy bay, tôi nhìn tầng mây dày đặc, ánh nắng chiếu xuyên qua từng tầng một, trong đầu thầm suy nghĩ: “Cả đời này còn rất dài, Thời Vũ, chúng ta cứ chậm rãi cùng nhau đi.”
11. Ngoại truyện Thời Vũ
Ninh Ninh, cuối cùng anh cũng nổi tiếng rồi.
Nhưng anh không dám đi tìm em, vì anh biết mấy năm nay ngay cả tên anh em cũng không muốn nghe.
Ngay cả Lemon cũng nhận ra anh rất nhớ em, ngày nào cũng lăn lộn trước ảnh chụp của em.
Vậy để anh thử lại một lần nữa.
May mắn thay, Lemon và Thần Tài khá lợi hại, giây phút chúng kéo em vào ống kính, anh đã nghĩ, đời này anh sẽ không để em rời khỏi thế giới của anh nữa.
…
Em quay về bên anh, nhưng cũng có thể tiếp tục tung cánh về phía trước.
Nhưng em nhanh về đi nhé, lũ chó ở nhà rất nhớ em.
[Hết]