Cả Đời Mong Thảnh Thơi - Chương 11: Lời hứa mùa xuân
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:39:17
“Nương, tối nay nướng cá ?” Ta dẫn A Mãnh về đến cổng, thấy nương thì hét to.
Nương trong sân, tay đang lựa rau dại, giật ngẩng một chút, dịu dàng. “Ừ, đang chuẩn bắt cá đây. Làm hai con nhỏ?”
“Để cháu !” A Mãnh vội vàng đáp, đợi ai phân công, nhanh nhẹn tiến đến bên lu nước, vớt hai con cá lớn đang quẫy mạnh.
Nương , ánh mắt như trêu ghẹo.
Ta hổ cúi đầu, mặt nóng ran.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Lúc mời A Mãnh về nhà, cũng nghĩ nhiều, chỉ là bộc phát.
May , nương hỏi han gì thêm, còn vui vẻ chuẩn thêm đồ ăn.
A Mãnh xử lý cá thuần thục.
Cha về muộn vì ghé qua nhà thôn trưởng, bước qua cổng ngửi thấy mùi cá nướng thơm lừng, khiến ông lớn.
“A Mãnh, cháu ở đây ? Thế thì !” Cha vỗ vai mật.
“Dạ, cháu ngang qua, A Liên thẩm cá nướng nên…” A Mãnh trả lời, giọng trầm thấp nhưng giấu chút ngượng nghịu.
“Ừ, đến đây ăn cho vui. Thẩm cháu nướng cá ngon lắm. Thế thì , hôm nay thêm uống rượu với !” Cha vui vẻ mang rượu , xuống cùng cả nhà.
Bữa cơm hôm gì đặc biệt, chỉ là cá nướng và vài món rau xanh đơn giản, nhưng tiếng ngớt.
Cha và A Mãnh chuyện trò rôm rả, chủ yếu là những chuyện ruộng đồng và vài ký ức cũ của làng.
Ta bên cạnh, thỉnh thoảng lén sang A Mãnh. Hắn nhiều, chỉ nhẹ, nhưng ánh mắt thì ấm áp lạ thường.
Từ bữa cơm , A Mãnh thường xuyên xuất hiện ở nhà .
Có , mang đến một con thỏ rừng mới bẫy , bảo rằng nương món thỏ kho.
Có khi, ngang qua ruộng, thấy cha đang cần khiêng bó lúa, liền dừng giúp.
Những ngày mưa lạnh, còn mang đến mấy khúc củi khô, bảo là để nương dùng nấu nước sưởi ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-doi-mong-thanh-thoi/chuong-11-loi-hua-mua-xuan.html.]
Hắn sống một ở cuối thôn, cha nương đều mất, từ nhỏ vốn lầm lũi ít .
Dẫu chúng lớn lên cùng làng, nhưng vì cách tuổi tác, luôn cảm thấy như lớn.
Đến khi thành thiếu nữ, càng giữ cách hơn, chẳng mấy khi trò chuyện.
giờ là sống hai kiếp, cộng khi còn lớn hơn .
Nghe mấy năm , theo một sư phụ học nghề mộc. Khi trở về, cũng giao thiệp nhiều, chỉ âm thầm việc.
Cha là đến ngày bà mối đến cửa cầu cho A mãnh mới vỗ đùi: "Thảo nào thấy tiểu tử nhiệt tình với như !"
Nương thì mỉm , ánh mắt lấp lánh sự hài lòng. “Chỉ ông vô tâm vô phế! Ăn bao nhiêu thịt của con rể mà còn !”
Ta bên cạnh, lời nào, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng.
“Con nghĩ ?” Nương hỏi , giọng nhẹ nhàng.
Ta lặng lẽ gật đầu. Trái tim sẵn câu trả lời từ lâu, chỉ là lúc , mới chính thức thừa nhận.
Hôn sự của và A Mãnh định mùa xuân năm .
A Mãnh giấu vẻ hạnh phúc. Hắn nhiều hơn, ánh mắt khi cũng tràn đầy sự dịu dàng.
Hắn những giúp cha nương việc mà chỉ cần thấy gì đều giành lấy, bảo rằng sợ mệt, khiến càng trêu ghẹo nhiều hơn.
Một ngày cuối đông, khi và cùng chợ trấn, bất ngờ dừng một gian hàng nhỏ, chọn mua một chiếc trâm bằng gỗ giản dị nhưng mắt.
“Cái cho !” , đặt chiếc trâm tay . “Đến ngày cưới, cài nó lên tóc nhé.”
Ta mỉm , gật đầu, lòng dâng lên một niềm hạnh phúc lời.
Mùa xuân đến, hoa cỏ nở rộ khắp làng. Trong khí tươi mới của đất trời, và A Mãnh sẽ chính thức trở thành vợ chồng.
Đó là một câu chuyện tình yêu rực rỡ lãng mạn như trong những cuốn sách mà nhóm thư sinh vẫn thường kể.
, đó là cuộc sống mà hằng mong ước: bình dị, ấm áp, và tràn đầy hy vọng.