Cả Nhà “Thương” Nhau!
Chương 2
4.
Sau đêm hôm đó, Tống Lê bởi vì áy náy với tôi luôn mua cho tôi một đống lại một đống quần áo, Giang Phán có đồ gì tôi cũng đều có đồ đó.
Giống như muốn đem tình cảm mười mấy năm kia bù đắp lại toàn bộ cho tôi.
Đại khái là đã được dặn dò, Giang Vọng cũng không rước nhục mà xuất hiện trước mặt tôi, chỉ hẹn các anh em nhà giàu của hắn uống rượu, cũng tuyên bố trong lòng hắn đời này chỉ có thể có một người em gái là Giang Phán Quy.
Tôi đương nhiên không thèm để ý chỉ lo chăm sóc da thật tốt, chăm sóc cơ thể thật tốt.
Nơi đó quá đẫm máu, thế cho nên bác sĩ nói cho dù sau này khỏi hẳn, trên người cũng sẽ lưu lại rất nhiều vết sẹo dã man.
Tôi không quan tâm, chỉ muốn tìm thời cơ hành động với Giang Phán Quy.
Chỉ là tôi không ngờ tới Giang Phán Quy lại tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.
Cô ta để lại một bức thư tuyệt vọng:
“Mọi người đều cho rằng tôi đã làm chuyện tổn thương chị gái, mọi người đều không tin tôi, nhưng tôi thật sự không làm, tôi thật sự rất yêu ba mẹ và anh trai, mọi người không thể vì chị gái trở về mà không yêu tôi…”
Đêm đó cô ta khóc lóc rồi tự sát trong phòng tắm, may mà bảo mẫu đến kịp thời đưa đi bệnh viện mới sống lại.
Nghe nói m.áu nhuộm đỏ cả phòng tắm.
Giang Vọng đỏ mắt không quan tâm vọt tới trước mặt tôi, hung hăng cho tôi một cái tát:
“Đồ xấu xa, đều tại cô vu oan nói xấu Phán Quy, nếu không là tại cô Phán Quy làm sao có thể ủy khuất đến mức tự s.át, nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì, cô phải đền m.ạng cho nó!”
Tống Lê quả nhiên cũng không tin tôi, ánh mắt nhìn tôi đều tràn ngập thất vọng.
“Con trở về Giang gia, chúng ta đều hoan nghênh con như vậy còn muốn bồi thường cho con, không nghĩ tới tâm tư của con lại á.c đ.ộc như vậy, con là ở nơi đó nhiều bị dạy hư sao?”
Giang Phán Quy nằm trên giường bệnh, khiêu khích lại suy yếu nhìn chằm chằm tôi, giống như một con khổng tước xòe đuôi.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Giang Ký Nguyệt, mày thấy không? Trong khoảng thời gian mày không có ở đây, tình yêu của mẹ toàn bộ đều dành cho tao.”
Tôi nhớ lại, lúc tôi năm tuổi lần đầu gặp Giang Phán Quy.
Lúc ấy tôi mặc váy công chúa, ưu việt được mẹ ôm đi mua quần áo, Giang Phán Quy cả người bẩn thỉu ở trong góc nhìn chằm chằm tôi.
Mẹ tôi không thích tôi chơi với những người như thế cho nên tôi đuổi mẹ đi, cầm tiền tiêu vặt mẹ cho tôi, muốn đi đưa cho Giang Phán Quy.
Nhưng lại không nghĩ tới chính việc làm tốt của mình đã giúp người ta lừa bán đi mười lăm năm.
Giang Phán Quy làm tu hú chiếm tổ, hưởng thụ mọi thứ của tôi.
Cô ta cũng là một con q.uỷ.
Tôi nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Lần sau con sẽ cố gắng không phụ lòng mọi người nữa.”
Tống Lê thở dài lại ôm tôi vào trong ngực, tận tình khuyên bảo nói:
“Hai chị em các con đều là máu thịt trong tim mẹ, mẹ hy vọng sau này các con sẽ khỏe mạnh.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, buổi chiều hôm đó liền đi chợ hải sản mua một túi rắn.
Tôi muốn ném chúng vào bồn tắm của Giang Phán Quy.
Không phải cô ta thích tự sát trong bồn tắm sao?
Giang Phán Quy bị dọa đến tê tâm liệt phế, trần truồng từ phòng tắm vừa lăn vừa bò chạy tới trong lòng Giang Vọng.
Giang Vọng vừa được ngắm thân hình người đẹp vừa không quên mắng tôi:
“Giang Ký Nguyệt, cô có bệnh phải không?”
Tôi trừng mắt vô tội.
Cả người Giang Phán Quy đều phát run, khóc đến tê tâm liệt phế:
“Chị ấy thả rắn vào bồn tắm của em…”
Tống Lê nghe tiếng chạy tới trực tiếp cho tôi một cái tát.
“Thật sự là đồ không có giáo dục, cô làm như vậy là phạm pháp, ai cho phép cô làm như vậy, cô ở cùng với đám người ch.ết kia lâu quá nên cũng trở nên thối nát như chúng rồi phải không?”
Ánh mắt bà ấy rất thất vọng.
Tôi nhìn bà ấy, nói: “Không phải rắn.”
Sao có thể là rắn chứ?
Rắn sống ở chợ tươi sống căn bản không có cách nào mua được.
Sự thật này ngay cả tôi cũng có thể hiểu được.
Đó chẳng qua chỉ là một túi cá chạch.
Lúc đó Giang Phán Quy sau khi nhảy dựng lên đoạt lấy cá chạch trong tay tôi, đánh tôi ngã vào trong phòng tắm muốn nhốt tôi vào trong đó với đàn rắn.
Nhưng sức lực tôi lớn, cô ta thực hiện không thành công mới chạy ra ngoài la hét.
Mẹ và anh trai tốt của tôi, sao hai người không vào phòng tắm và kiểm tra?
Tống Lê lại không nghe, chỉ quay đầu nhẹ giọng dỗ dành Giang Phán Quy.
Tôi đi lên phía trước hung hăng tát Giang Phán Quy một cái, lại nghĩ đến lúc ở bệnh viện Giang Vọng cho tôi một cái tát, tôi lại cho Giang Phán Quy thêm một cái tát nữa.
Tất cả mọi người sửng sốt bao gồm cả Giang Phán Quy.
Khuôn mặt cô ta sưng lên bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Tôi lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy sức lực tất nhiên rất lớn.
Thậm chí còn đánh tốt hơn loại đàn ông như Giang Vọng.
Giang Phán Quy khẳng định rất đau.
Tôi nhe răng cười.
Giang Phán Quy “Oa” một tiếng liền khóc, trong mắt rất rõ ràng có oán hận đối với tôi nhưng ngại Giang Vọng và Tống Lê đều ở đây, cô ta cũng không dám nói chỉ có thể giả bộ nhu nhược rúc vào trong lòng Giang Vọng.
Tống Lê sắc mặt rất khó coi:
“Điên rồi, cô là người điên!”
Bà ấy nắm lấy cổ áo của tôi: “Tôi muốn đưa cô đến cục cảnh sát, để cảnh sát nhân dân dạy cho cô cái gì là làm người!”
Tôi không phản kháng, thậm chí còn chủ động ngồi lên xe.
Trước khi lên xe, tôi quay đầu lại nhìn Giang Vọng:
“Đúng rồi, cô ta trần truồng chạy đến ôm anh, tôi chưa từng đọc sách nhưng đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân tôi đều hiểu, hai người không phải là muốn…”
Tôi vừa nói xong Giang Vọng tức đến mức đỏ cả mặt, Tống Lê thiếu chút nữa đã cho tôi một cái tát.
Tống Lê thật sự nói một không nói hai đưa tôi đến đồn cảnh sát, nói tôi ném rắn vào bồn tắm của em gái muốn kiện tôi.
Chị cảnh sát lần trước đưa tôi về nhìn thấy tôi, có chút ngoài ý muốn: “Sao lại là em?”
Tôi mím môi không nói gì.
Chị cảnh sát nhìn Tống Lê, giải thích:
“Thật ngại quá, chuyện ném rắn này dù thế nào cũng không cấu thành phạm tội, chị em ruột cũng không nên đến cục cảnh sát tố cáo, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến hành hòa giải, những việc khác không thể làm.”
Tống Lê nổi giận: “Các người làm việc kiểu gì vậy?”
Chị cảnh sát nhìn tôi một cái, cân nhắc nói: “Có phải có hiểu lầm gì không? Lúc tôi mang bạn nhỏ này về cô bé rất ngoan.”
Cuối cùng Tống Lê tức giận bỏ tôi lại cục cảnh sát tự mình đi về, chị cảnh sát dịu dàng nói với tôi:
“Sao vậy, ở chung với người nhà không thoải mái sao?”
Tôi cố chấp lắc đầu.
Chị cảnh sát đối xử với tôi rất tốt, lúc tôi được đưa về thân thể vẫn còn run rẩy, là chị ấy cởi cảnh phục của mình ra quấn ở trên người tôi.
Cũng là chị ấy chú ý tới vết thương không rõ ràng trên chân tôi, còn nói cho tôi biết:
“Ngoan ngoãn, về nước phải sống thật tốt, những chuyện trước kia đã qua em có thể có người nhà, có bạn bè, có thể có tương lai mới.”
Tương lai? Tôi thật sự có thể có thứ này sao?
Khi đó tôi nhìn chị cảnh sát tự tin cười, cũng từng chờ mong.
Có lẽ có một tia khả năng người nhà của tôi sẽ không ghét bỏ bộ dạng này của tôi.
Cũng chỉ là một tia hy vọng.
Tôi không muốn chị cảnh sát biết tôi đang có một cuộc sống tồi tệ.
Đôi mắt chị cảnh sát đỏ lên, tôi nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Chị ấy lại có chút nghi hoặc hỏi tôi: “Em không nói với họ, bởi vì nhờ có em chúng tôi mới phá hủy được băng nhóm tội phạm sao?”
Tôi lắc đầu: “Tiền thưởng còn chưa có, không thể nói.”
Chị ấy vui vẻ cười, tôi cũng cười.