Ca Nhược
Chương 5
Tuy nhiên, chung quy đây cũng chỉ là mộng đẹp của hắn mà thôi. Cuộc chiến với nước Nam Lý sắp bắt đầu. Quân đội chưa lên đường, nhưng lương thảo phải được vận chuyển đi trước.
Tất cả mọi người đều đang lo lắng về chuyện lương thảo. Mà ta đuổi kịp một người thương nhân, trong đêm đưa hắn tới phủ của Sở Chinh. Thương nhân kia bị dọa cho hoảng sợ.
“Thái tử điện hạ, thảo dân sai rồi, thảo dân không nên tăng một loạt giá hàng hóa, không nên thu vào với giá thấp, bán ra với giá cao, điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng…”
Sở Chinh bình tĩnh nói: “Đừng sợ, không phải ta muốn tra xét việc ngươi nâng giá hàng hóa, ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta vận chuyển lương thảo.”
Con mắt của thương nhân kia sáng lên, nhưng rất nhanh liền trở nên buồn rầu.
“Vận chuyển lương thảo là việc nhỏ, nhưng… nhưng…Tiền ở đâu ra?”
Sở Chinh cười nói: “Tiền sẽ không thiếu của ngươi một đồng, mà ta còn hứa với ngươi, một khi ngươi hoàn thành được việc này, ta sẽ dâng tấu lên phụ hoàng, phong cho ngươi một chức quan tương xứng.”
“Điện hạ, thảo dân chỉ là thương nhân mà thôi.” Hắn mở to hai mắt không dám tin.
Triều đại này đàn áp thương nhân, thương nhân không thể làm quan. Lời hứa của Sở Chinh đủ khiến cho hắn phấn đấu quên mình.
Sở Chinh cười:“Thời xưa có Tang Hoằng Dương giải quyết nguy cơ tiền bạc cho Hán Vũ Đế, bây giờ trong thời cuộc bất thường này, làm sao ta không thể bổ nhiệm cho Triệu Tùng Minh ngươi? Nếu như ngươi có thể thay ta giải quyết vấn đề về lương thảo, vậy ngươi chính là trung thần của ta, ta hứa hẹn với ngươi điều gì thì nhất định sẽ làm được, quân vô hí ngôn!”
Triệu Tùng Minh muốn phát đ iên. Hắn tuyệt vọng bước vào trong phủ Thái tử, khi trở ra mặt mũi lại tràn đầy phấn khởi. Hắn ngay lập tức liên hợp mười hai thương hội khắp đại giang nam bắc, từng chiếc thuyền vận đầy lương thảo nối đuôi nhau đưa đến biên quan.
Lời hứa mà hắn đưa ra là, Thái tử điện hạ cần một đội thương nhân nhanh nhạy. Nếu như chuyện lương thảo có thể giải quyết, Thái tử sẽ ở bên trong tuyển chọn những người đắc lực để mang theo bên người.
Sở Chinh nghe hắn hồi bẩm, nhìn thấy quả nhiên là hắn ra sức làm việc, liền đáp ứng lời hứa của hắn. Triệu Tùng Minh vui mừng khôn xiết.
Lúc hắn theo thuyền rời kinh, ta đến tận nơi tiễn hắn. Trong khoang thuyền chật chội, hắn một hớp uống hết rượu trong chén, quỳ xuống đất đáp tạ.
“Đa tạ Thái tử phi đưa ra chủ ý, Triệu mỗ mới có thể được gặp Thái tử một lần. Nếu không, nhóm những thương nhân này của chúng ta đến khi nào mới có thể phát triển. Thế gian đều nói những thương nhân như chúng ta chỉ biết đến lợi nhuận, nhưng trên đời cũng có thương nhân yêu nước, lúc quốc gia gặp nạn, chúng ta cũng liều chet không từ.”
“Sau này nếu Thái tử phi có gì phân phó, Triệu mỗ nhất định không tiếc đ ầu r ơi m áu chảy. Qua hôm nay, không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại, cho dù Triệu mỗ đi đến bất cứ đâu cũng sẽ cầu phúc cho Thái tử phi. Nguyện cho Thái tử phi đạt được mọi điều mong cầu, mọi ước muốn đều có thể trở thành hiện thực.”
Ta một hơi uống hết sạch chén rượu, bái biệt với hắn. Bản nhạc kết thúc, người cũng ly tán, chỉ còn cảnh vật ở lại nhuốm màu sầu bi.
Ở kiếp trước, sau khi những gia tộc lớn bị đồ sát, kế tiếp là đến những người thương nhân như Triệu Tùng Minh. Mà kiếp này, sớm đoàn kết sẽ có thể thành công. Cũng coi như là tự cứu lấy mình đi. Sau khi Triệu Tùng Minh rời đi, Sở Chinh ra hiệu cho ta tới bên cạnh.
Hắn mỉm cười nhìn ta, bâng quơ nói: “Không biết Thái tử phi của ta còn giấu diếm ta bao nhiêu chuyện nữa?”
Trong lòng ta lộp bộp một cái, cẩn thận quan sát hắn, trong đầu đang nhanh chóng cân nhắc từ ngữ thích hợp. Hắn tiến đến ép sát từng bước: “Chưa biết nói gì phải không? Không bằng cứ lên xe trước, từ từ suy nghĩ làm cách nào để lừa được ta.”
Ta thở dài: “Nữ tử không thể tham gia chuyện chính sự, thần nữ không muốn bị điện hạ chán ghét rồi vứt bỏ, nhưng cũng rất lo lắng về vấn đề lương thảo, nên chỉ có thể đi đường vòng, mong điện hạ thứ tội.”
Sở Chinh gật đầu.
“Lí do không tệ. Tống Giả Nhược, nàng đừng nghĩ ta là đồ ngốc. Nàng suy nghĩ cho kỹ làm sao có thể xoa dịu được ta đi.” Giọng điệu có chút kiêu ngạo khó hiểu, có vẻ như vẫn có thể dỗ dành.
Ta hỏi thăm dò: “Vậy dời ngày thành hôn lên sớm một chút nhé?”
Sở Chinh giật mình, khe khẽ “ừm” một tiếng: “Nếu như nàng đã muốn, vậy thì cứ làm như thế đi.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, làm như không có việc gì rời đi.
Văn Hương nói nhỏ: “Tiểu thư, điện hạ đang giả vờ đấy, em thấy tai ngài ấy đỏ bừng cả lên…”
Ta vội vàng bịt miệng nàng lại: “Đừng nói nữa.”
Còn nữa, ta rất nghiêm túc.
10.
Đại hôn diễn ra trước thời hạn. Thời điểm ở kinh thành pháo nổ ầm ầm, cũng là lúc bắt đầu trận chiến với Nam Lý. Đêm động phòng hoa chúc, ta nằm rũ xuống giường, không còn sức lực nào.
Sống qua hai kiếp. Đây là lần đầu tiên ta biết được chuyện nam nữ hóa ra là như vậy. Trong lúc ta mê man ngủ, nghe được giọng thì thầm của Sở Chinh: ”Ta biết rất rõ nàng luôn gạt ta, nhưng vẫn muốn để nàng được toại nguyện. Tống Giả Nhược, rốt cục thì nàng có trái tim hay không?”
Sau đó, ta và Sở Chinh bận rộn mỗi người một việc. Sở Chinh bắt đầu chiêu mộ phụ tá, không quan trọng là danh môn thế gia hay là người có xuất thân bình thường. Mỗi ngày, có vô số người đến đây ứng cử.
Nói một cách đơn giản, ba nghìn môn khách ra vào cũng không gọi là nhiều. Bệ hạ cũng không nghi ngờ gì, thân thể của ông đã suy yếu, mấy năm gần đây lại càng trở nên tệ hơn. Thái tử có thể nhanh chóng trưởng thành khiến cho ông ấy rất vui mừng.
Mà ta cũng có công việc phải làm, mỗi ngày thư từ trao đổi không ngớt. Lúc trước có phụ thân ở bên cạnh bày mưu tính kế, bây giờ chỉ có thể tự thân vận động.
Loay hoay bận rộn đến tối tăm mặt mũi, khó tránh khỏi sơ sẩy việc nắm bắt tin tức trong kinh thành. Cho tới khi cảm thấy Văn Hương có chỗ không thích hợp, ta mới biết được, bây giờ ở trong kinh thành đang lưu truyền một cuốn thoại bản.
Cuốn thoại bản kia rất táo bạo. Nói về một yêu nữ ỷ vào việc bản thân được sống lại, hại nước hại dân, mưu hại lương thần. Nàng chính là yêu phi, muốn nắm giữ thiên hạ, làm loạn triều cương. Cuối cùng bị một thư sinh cùng với một đạo sĩ hợp lực giet chet.
Từ đây thư sinh kia được đế vương trọng dụng, trở thành đại thần đứng đầu. Câu chuyện mượn vỏ bọc về triều đại trước, nhưng điều châm chọc là lại nói về những sự kiện gần đây. Tên của yêu nữ kia đồng âm với khuê danh của ta.
Sách vừa xuất bản, ngay lập tức thịnh hành trong dân gian. Cũng bởi vì sự tình trùng sinh quá mức mới lạ, lại là yêu nữ, nên đã khơi gợi lên vô số lòng hiếu kì của người khác.
Lúc đầu không ai liên tưởng yêu nữ kia là ta, nhưng trong sách có một số việc xảy ra rất tương đồng với ta, nên dần dần lan truyền tin đồn. Ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là trò quỷ do Cố Cẩm Tín bày ra.
Ta còn cho rằng hắn đã biết an phận. Không ngờ hắn ta đóng cửa ở nhà để làm trò này, còn biên soạn cuốn thoại bản rất tốt. Không ngoa khi nói rằng hắn đã dối trá cả hai đời nên rất có tài năng trong việc dựng lên một câu chuyện.
Văn Hương tức giận nói: “Những tên văn nhân này càng ngày càng thái quá, loại chuyện vô căn cứ như vậy mà cũng dám viết ra, tại sao không để dành tâm sức mà làm việc chính sự, đi ra chiến trường, đi vận chuyển lương thảo?”
Ta cười. Văn chương như một lưỡi dao. Loại tin đồn thất thiệt như vậy, đôi khi cũng có thể hại chet một con người. Cố Cẩm Tín muốn hại ta, vậy ta sẽ đáp lại hắn bằng một lễ vật còn lớn hơn.
Ta hỏi mượn mấy người thư sinh từ chỗ của Sở Chinh. Ta nói đại khái câu chuyện, để cho bọn hắn ở một bên biên soạn. Rất nhanh đã ra đời mấy cuốn thoại bản được lấy nguyên mẫu từ Cố Cẩm Tín.
“Lúc trước, có một thư sinh được nhà vợ dìu dắt nâng đỡ, bắt đầu gia nhập vào vòng thượng lưu của những danh gia vọng tộc, về sau nhà vợ suy thoái, hắn lại biếm vợ cả xuống làm thiếp, tùy ý lăng nhục, may mắn thay, tiểu thư kia trùng sinh trở về…”
“Ngày xửa ngày xưa có một thư sinh nọ, hắn khiến cho phụ thân mình tức giận mà chet, lại không dám gánh lấy tội danh bất hiếu này, liền thiết kế để cho thê tử kết tóc tưởng rằng chính nàng làm cho công công tức chet…”
“Có một thư sinh kia được trùng sinh trở về, đã nhanh chóng chạy tới nịnh nọt ôm đùi Hoàng đế tương lai…”
Trong những câu chuyện này, không có ngoại lệ, kết thúc đều là thư sinh kia chet một cách bi thảm. Ác giả ác báo, làm việc thiện sẽ gặp được người giúp đỡ.
Mười mấy cuốn thoại bản vừa được xuất bản, trong phút chốc đã gây được tiếng vang trong kinh thành. Ta còn thừa cơ kiếm được không ít lời từ việc xuất bản sách.
Những câu chuyện này, khiến cho người đọc rất dễ dàng tìm thấy hình bóng của Cố Cẩm Tín ở trong đó. Rất nhiều tiểu thư khuê các đều mắng nhiếc hắn thậm tệ.
“Trên đời lại có loại người lòng lang dạ sói như vậy, nhà vợ đối xử tốt với hắn như thế, vậy mà hắn còn tranh thủ giẫm đạp trong lúc nhà vợ khó khăn.”
“Hi vọng đời này ta không gặp phải người tiểu nhân hèn hạ như vậy.”
“May mắn Hoàng thượng mắt sáng như đuốc, nhìn thấu được âm mưu của hắn, nếu không giang sơn này xong đời rồi.”
Cố Cẩm Tín bị mắng tới mức phải đóng cửa không dám ra ngoài, nhưng việc khiến cho hắn phải khóc vẫn còn đang ở phía sau.
Theo trào lưu, Nhị hoàng tử cũng nhìn thấy sách viết về Hoàng đế tương lai kia. Hắn càng xem càng thấy không đúng, bởi vì cuốn thoại bản miêu tả vị Hoàng đế kia là người thích chơi chim, vẽ tranh, làm mộc.
Hắn chợt tỉnh ngộ, càng xem càng cảm thấy đây là Thái tử đang ám chỉ hắn. Đúng lúc này Cố Cẩm Tín lại thuyết phục hắn cố gắng kinh doanh cho tốt, tích lũy tiền tài, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra. Nhị hoàng tử cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên trong đời có chủ kiến.
“Cẩm Tín à, bản vương nghĩ ngươi là người có tài năng lớn, ở lại bên cạnh ta chính là lãng phí tài năng của ngươi. Không bằng, ngươi cứ về trước đi, đợi bản vương đi cầu xin phụ hoàng tìm cho ngươi một công việc khác để làm nhé.”
Hắn không đợi Cố Cẩm Tín kịp đáp lời, nhanh chóng đuổi Cố Cẩm Tín ra ngoài, cũng sai người về sau không được để cho Cố Cẩm Tín tới phủ nữa. Cứ như vậy, Cố Cẩm Tín và bắp đùi của hắn triệt để cắt đứt quan hệ.
Nghe nói hắn cứ đứng trước cửa phủ của Nhị hoàng tử một ngày. Dáng vẻ như là đã làm mất đi người trong lòng của mình. Dọa cho Nhị hoàng tử chạy ra ngoại thành tránh nạn ngay trong đêm…
Cũng vào lúc này biên quan truyền tin tức về, nước Nam Lý xin cầu hòa. Bởi vì bọn họ lâm vào cảnh thiếu lương thực.