Cả Trường Hùa Nhau Ăn Hiếp Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 01:11:14
9
Phương Lâm trợn mắt: “Không thể! Con gian lận!”
Ban thanh tra đưa quyết định:
“Nếu khiếu nại, kiến nghị lên sở giáo dục.”
Nói , nhưng quyết định đã đưa, khó mà thay đổi.
Phương Lâm mặt biến sắc, giữ họ :
“Tình hình thế nào? Hai giám thị, bốn camera, gian lận là đình chỉ ngay! Sao giờ mới xử?”
Ban thanh tra Phương Ty Vũ, ý nhị:
“Hỏi con ông . Trẻ tuổi mà mưu mẹo, giấu thiết thu trong kẹp tóc và khuyên tai, thông minh mà dùng đúng chỗ thì .”
Phương Lâm con gái: “Thiết thu?!”
Hai nghìn học sinh đổ dồn ánh mắt Phương Ty Vũ, tưởng khen, hóa xét xử.
Phương Ty Vũ mặt tái mét: “Con biết gì hết!”
Ban thanh tra lạnh lùng:
“Đừng chối. Bằng chứng đã giao cho công an, em lên đồn xác nhận ?”
Nghe đến “công an”, Phương Ty Vũ run rẩy quỳ xuống.
“Bố, của con, tất cả là do bạn con nghĩ !”
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi, mắng nhưng ngại vì nhiều đang , chỉ thể : “Con về lớp !”
Phương Ti Vũ cúi đầu trở về hàng của .
Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh vốn ưa giáo viên chủ nhiệm lớp chúng , lúc nhạo :
“Tôi tưởng Phương Ti Vũ lớp ông sẽ nổi bật lên, hóa nổi bật thật.”
Giáo viên chủ nhiệm: “…”
Lúc , cố gắng nhớ bà cô đã mất gần mười năm, cố kìm chế để bật .
10
Sau buổi chào cờ, Phương Ti Vũ Phương Lâm đưa lớp nữa.
Đến trưa, kết quả xử lý kỷ luật Phương Ti Vũ đã thông báo.
Cô đình chỉ học để điều tra, tạm thời trường.
Giáo viên chủ nhiệm – đưa cô thi – trừ tiền thưởng học kỳ .
Giáo viên chủ nhiệm tức giận đến mức chiều hôm đó đã lớn tiếng trút giận trong lớp, ám chỉ lầm là do :
“Gặp chuyện đúng là xui xẻo, nếu đổi thì làm chịu oan ức như !”
Các bạn ở bàn đầu sợ đến mức dám thở mạnh.
Chỉ , lười biếng kê cao áo đồng phục lên, tìm một tư thế thoải mái để gối đầu, gật đầu đồng tình:
“Thầy đúng, nếu đổi thì quá!”
“Đổi ” mà thầy là chỉ kỳ thi vật lý.
Còn “đổi ” mà là chỉ suất tuyển thẳng.
Hiểu ý , mặt thầy càng khó coi, chỉ thẳng mặt mắng: “Thầy đang mà em dám cắt ngang, Lục Thiêm Thiêm, thầy tưởng em là học sinh ngoan, ngờ bản chất xa như , ngoài ngay!”
Tôi xách áo khoác dậy bước , cánh cửa đóng sầm lưng.
Ba phút , gõ cửa.
Giáo viên chủ nhiệm mặt đen như mực, gắt gỏng : “Em còn gì nữa?!”
Tôi tránh sang một bên, để lộ thiếu niên tuấn tú ở cửa: “Có tìm thầy.”
11
Ánh mắt giận dữ của giáo viên chủ nhiệm khi thấy thiếu niên ở cửa lập tức thay đổi, trở nên nịnh nọt: “Tạ Tương Lê, em đến làm gì thế?”
Vừa dứt lời, cả lớp xôn xao:
“Chết tiệt, là Tạ Tương Lê từ trường số ba, thật ?”
“Trời ơi là , thần tượng của , gia đình giàu xuất sắc! Năm ngoái còn lên thời sự địa phương nữa.”
Tạ Tương Lê ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lịch sự : “Thưa thầy, em tìm một bạn trong lớp ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm nở nụ tươi như hoa: “Tìm ai ?”
Lớp họ ai đáng để vị đại thiếu gia tự tìm đến?
Tôi dựa tường, thờ ơ từng chữ : “Lục Thiêm Thiêm.”
Giáo viên chủ nhiệm mặt cứng đờ, cũng nghi hoặc .
Bầu khí im lặng năm giây, Tạ Tương Lê lịch sự bổ sung: “Em bạn ở lớp thầy, thể gọi bạn ?”
Trong chốc lát, ánh mắt và giáo viên chủ nhiệm chạm , trong mắt ông tràn đầy kinh ngạc và ngượng ngùng.
Một lúc , giáo viên chủ nhiệm thu hồi ánh mắt, mí mắt giật giật: “Em tìm Lục Thiêm Thiêm làm gì, nó gây chuyện gì ?”
“Không .” Tạ Tương Lê vẻ mặt kỳ quái phủ nhận, suy nghĩ vài giây lấy từ cặp một tờ giấy thi mở :
“Em chỉ hỏi bạn cách giải câu cuối cùng trong đề vật lý .”
Giáo viên chủ nhiệm: “…”
12
Giáo viên chủ nhiệm giật tờ giấy từ tay Tạ Tương Lê, xem kỹ: “Đây là đề gì ?”
Tạ Tương Lê trả lời: “Đề thi vật lý cấp thành phố.”
Giáo viên chủ nhiệm mắt trợn tròn: “Em nhầm , Lục Thiêm Thiêm tham gia kỳ thi , thể giải đề khó như !”
Tạ Tương Lê nhíu mày, vẻ mặt vui: “Không thể nhầm , đề em photo từ chú em, đề thi lần khó, câu cuối cùng chỉ Lục Thiêm Thiêm làm , em thể nhớ nhầm.”
Nói xong, nghi ngờ giáo viên chủ nhiệm: “Hay Lục Thiêm Thiêm học sinh lớp thầy?”
Lời Tạ Tương Lê chứa đựng thông tin quá lớn, đầu óc giáo viên chủ nhiệm nghĩ nát cũng hiểu làm đề thi .
Nghe câu hỏi của Tạ Tương Lê, ông lập tức phản bác: “Lục Thiêm Thiêm đương nhiên là học sinh lớp .”
“Vậy bạn ?”
Giáo viên chủ nhiệm , miệng lắp bắp.
Ngay đó, vỗ vai Tạ Tương Lê từ phía : “Này, tìm hả?”
Tạ Tương Lê vẻ mặt điềm tĩnh chút rạn nứt, từ xuống , hỏi: “Cậu là Lục Thiêm Thiêm?”
“Ừa.”
“Cậu ngoài làm gì?”
Tôi nở nụ nhẹ nhàng: “À, phạt đó, ?”
“…”
13
Tạ Tương Lê và xổm ở góc tường ngoài lớp, giải thích cách giải.
Bất kể giáo viên chủ nhiệm gọi thế nào, mời lớp , đều lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Lại thêm câu mỉa mai: “Lục Thiêm Thiêm còn , em dám .”
Mặt giáo viên chủ nhiệm tím ngay như gan heo.
Gần hết giờ, cũng giải xong bài, khi Tạ Tương Lê xin số liên lạc của :
“Sắp thi liên trường , chúng thể thảo luận đề.”
Tôi số điện thoại cho , Tạ Tương Lê cẩn thận lưu ý vị hỏi : “Giáo viên chủ nhiệm của ưa lắm hả?”
Tôi “hả?” một tiếng: “Rõ ràng thế ?”
Anh trả lời, khóe miệng nhếch: “Tôi hiểu .”
“Sao cơ?”
“Không gì, hẹn gặp .”
Lúc đó hiểu ý Tạ Tương Lê.
hai tuần , khi thấy Tạ Tương Lê ở hội trường, mới hiểu “hẹn gặp ” là thế nào.
Thành phố bảy trường trung học trọng điểm, mỗi năm đều tổ chức một kỳ thi liên trường.
Trước khi thi, để khích lệ tinh thần, sẽ tổ chức buổi diễn thuyết cho 100 học sinh xuất sắc nhất mỗi trường, năm nay địa điểm tổ chức luân phiên đến trường .
Mỗi trường sẽ cử một đại diện ưu tú phát biểu, trường số ba cử Tạ Tương Lê.
Còn trường chúng …
Tôi ông giám hiệu béo phệ, tóc hai bên chải giữa mặt, mặt lạnh : “Đại diện phát biểu? Các thầy hỏi đồng ý đã.”
14
Ông giám hiệu hói mắt láo liên, lấp lửng: “Dạo bận quên mất, em thông cảm, chỉ cần lên chia sẻ kinh nghiệm học tập thôi, dễ như ăn kẹo.”
Tôi khoanh tay, liếc giáo viên chủ nhiệm đang lén lút sang, trong lòng sáng tỏ.
Chắc đã định Phương Ti Vũ phát biểu, nhưng cô dính scandal gian lận phù hợp nên bắt thế chỗ.
Tôi chớp mắt từ chối: “Không .”
Giám hiệu khó chịu : “Đừng trẻ con, chuyện của em giáo viên chủ nhiệm đã báo cáo , so với danh dự trường đáng là gì, buổi diễn thuyết cũng mang vinh dự cho em, biết bao cơ hội ?”
“Tôi biết, thầy cho khác .”
Giám hiệu bực , đầy bất mãn: “Tôi bảo là , làm rạng danh trường là nghĩa vụ, đừng biết điều.”
Nói xong đợi trả lời, ông nhận điện thoại rời , khi còn liếc đầy cảnh cáo.
Ánh mắt đó, như khẳng định dám từ chối.
đéo nhé, bước khỏi hội trường, tìm chỗ mát chơi game.
Nửa tiếng , một nam sinh hớt hải tìm : “Lục Thiêm Thiêm, các thầy tìm điên cuồng , về ngay .”
15
Để liên lụy bạn , lững thững về hội trường.
Vừa bước , giám hiệu và giáo viên chủ nhiệm đồng thanh chất vấn: “Em đó hả?”
Tôi trả lời, định xuống thì giám hiệu kéo : “Nhanh lên, còn năm phút nữa là đến lượt đại diện trường phát biểu, em chuẩn ngay.”
Tôi như tượng, ngoáy tai: “Thầy gì cơ?”
Giám hiệu quát: “Đại diện phát biểu!”
Tôi cũng to giọng: “Phát biểu gì cơ?”
Giám hiệu: “Đại diện phát biểu!”
Tôi nghi hoặc: “Đại diện cái gì?”
Giám hiệu: “…” Dù chậm hiểu, ông cũng nhận , nghiến răng cảnh cáo:
“Lục Thiêm Thiêm, đừng biết điều!”
Tôi nghiêm mặt: “Thưa thầy, trường cấm uống rượu mà.”
Ông hít sâu: “Em gì mới chịu lên?!”
Tôi mím môi, nhạt ông và giáo viên chủ nhiệm mặt xanh lét bên cạnh.
Một lúc , ông nghiến răng: “… Suất tuyển thẳng nộp phê duyệt, vẫn thể thương lượng, chỉ cần em ngoan, sẽ giúp em xin nhà trường.”
Giáo viên chủ nhiệm đầy ban ơn: “Giờ em hài lòng , chuẩn ?!”
Tôi , trong ánh mắt đắc ý của họ, bình thản lấy điện thoại mở Liên Quân:
“Tôi chọn Tiểu Kiều.”
“…”
16
Giám hiệu nhịn , lao đến giật điện thoại nhưng giật .
Ông giận dữ chỉ thẳng mặt : “Lục Thiêm Thiêm, em đừng quá đáng, là học sinh mà lời thầy cô, suốt ngày cợt, coi thường nội quy, em tin cho em hai cái kỷ luật, cho nghiệp ?!”
Tiếng quát của ông thu hút sự chú ý của vài học sinh, tình hình trở nên nghiêm trọng.
Tôi lặng lẽ cất điện thoại, như nhượng bộ: “Thầy chắc chắn phát biểu?”
“Chắc chắn!”
“Vậy .”
Tôi vỗ tay, bước lên bục, : “Tôi sẽ cảm ơn nhà trường đã xoay vòng suất tuyển thẳng vốn thuộc về mới ban , cũng sẽ khen ngợi trường nhân vật nổi tiếng trong kỳ thi vật lý khiến ủy ban thành phố đến tận nơi gặp mặt.”