Cái Giá Của Sự Dung Túng
Chương 1
01.
Từ Đỉnh Dật tại Hồng Kông rất thành công trong cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo. Nhiếp ảnh gia từng nói anh ta lạnh lùng tàn nhẫn, không gần nữ sắc.
Hai năm trước, tôi với khuôn mặt ngây thơ trong sáng thánh thiện của đóa tiểu Bạch hoa mềm mại đã âm thầm xuất hiện bên cạnh tên trùm xã hội đen này.
Tiếp cận rồi mới biết, anh ta không phải là người theo chủ nghĩa cấm dục.
Trong biết bao đêm mờ ảo, Tư Đình Dật đã cởi bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng xa cách.
Anh ta xé toạc chiếc áo hai dây màu đen gợi cảm trên người tôi, kéo tôi cùng đắm chìm.
Chiếc giường đắt tiền khô ráo bị thấm đẫm mồ hôi, nhuốm mùi đàn ông nồng nàn.
Ngày mười bốn tháng bảy, ngày mà người ta đồn rằng quỷ môn quan rộng mở.
Tư Đình Dật say khướt trở về biệt thự.
Đêm đen như mực.
Anh ta cởi bộ vest được cắt may tinh xảo, giơ tay về phía tôi.
Tôi ngoan ngoãn bước tới, ngồi lên đôi chân dài khỏe khoắn của anh.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống.
Tư Đình Dật tỏa ra thứ cảm xúc nồng đậm.
Tôi nâng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh lên, hôn lên mắt, mũi, miệng, rồi đến yết hầu nhạy cảm.
Người đàn ông bên dưới khẽ cười:
“Chỉ có ở bên em, anh mới có được chút bình yên.”
Tôi biết mà.
Tư Đình Dật đã phải chém giết trong cuộc chiến tranh giành gia tộc.
Anh em ruột thịt nhưng lại tàn sát lẫn nhau.
Anh ta nghi ngờ rất nặng,
Bất kỳ người phụ nữ nào đến gần, dù là ngôi sao nổi tiếng hay đối tượng liên hôn, đều bị coi là có mục đích.
Chỉ có tôi là ngoại lệ.
Ồ, không đúng.
Còn một cô gái nữa, Tưởng Điềm Điềm.
Tính về thâm niên, Tư Đình Dật đã chiều chuộng cô ta lâu hơn.
Này, ba giờ sáng còn dám gọi điện đến.
Anh ta nhấn nút loa ngoài, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nức nở:
“Hôm nay là ngày giỗ của ba, con lại mơ thấy ba rồi.”
“Chú nhỏ, chú có thể đến đây với con không?”
02.
Tôi mềm mại như không xương nằm trên người đàn ông, bám chặt lấy cổ anh ta không chịu buông.
“Ngày lễ Vu Lan không nên ra ngoài vào ban đêm, sáng mai hãy đi, có được không?”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Tư Đình Dật, tôi ngoan ngoãn bò xuống.
Biểu cảm đầy vẻ thất vọng cùng lo lắng.
Thấy tôi quay lưng đi, anh ta vén những sợi tóc rối trên chiếc cổ trắng ngần, dùng sức hôn lên vành tai tôi:
“Điềm Điềm chỉ là một đứa trẻ, đừng so đo với nó.”
Đúng vậy!
Người được nâng niu trong lòng bàn tay, dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn là trẻ con.
Dù cô ta hơn tôi một tuổi.
Tôi tức giận đá vào người đàn ông:
“Cô ta là trẻ con, vậy tôi là gì?”
Tư Đình Dật không nỡ ôm tôi vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của tôi:
“Em là yêu tinh, khiến người ta không thể cưỡng lại.”
Tôi đỏ mặt,
Chui đầu vào chăn, phát ra âm thanh xấu hổ lại không nỡ:
“Gọi chú Trần lái xe cho anh, say rượu lái xe sẽ bị chú cảnh sát bắt đấy.”
“Ừ!”
Khi đóng cửa, ánh mắt anh ta có một sự dịu dàng mà chính anh ta cũng không nhận ra.
03.
Đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Điềm Điềm cướp người khỏi tay tôi.
Say rượu.
Cãi nhau với bạn.
Bị đàn ông trêu chọc trên đường lớn…
Cô ta luôn có lý do để Tư Đình Dật đến bên cạnh mình.
Những tay săn ảnh từng trải đã chứng kiến mức độ cưng chiều của anh dành cho cô gái này, đều thầm cảm thấy kinh ngạc.
Trên đường bay đến Mỹ, Tưởng Điềm Điềm bị viêm ruột thừa cấp tính.
Tư Đình Dật không nói hai lời liền quay đầu.
Dù tổn thất hàng trăm triệu đơn hàng, nhưng anh vẫn kiên quyết quay về bên cô ta.
Những chuyện như thế này không đếm xuể.
Nhiều người nghi ngờ, trước đây Tư Đình Dật không gần nữ sắc là để chờ cô ta lớn lên.
Tuy nhiên, lời đồn đại đã lan truyền rất lâu, nhưng vẫn không thấy hai người có mối quan hệ vượt quá mức bình thường.
Mặc dù những người phụ nữ cố tình tiếp cận Tư Đình Dật, hoặc bị phong sát, hoặc mất tích, hoặc bị bôi nhọ danh dự bằng những cách không thể chấp nhận được.
Tưởng Điềm Điềm đã nhiều lần dùng hành động chứng minh, địa vị của cô ta trong lòng đại lão là không thể lay chuyển.
Cô ta là người mà Tư Đình Dật đặt trong tim.
Cho đến khi tôi xuất hiện.
Tuy nhiên, Tư Đình Dật bảo vệ tôi rất tốt, chưa bao giờ để lộ trước mặt mọi người.
Chúng tôi quen nhau ở trường.
Tôi buộc tóc đuôi ngựa, gợi cảm xinh đẹp, lại chưa từng yêu đương.
Chỉ là một sinh viên xuất sắc đơn giản nhưng không tầm thường, vừa học vừa làm, dựa vào nỗ lực để thi đỗ vào khoa tài chính của trường danh tiếng.
Anh cử người đi điều tra.
Phát hiện ra rằng ngoài việc cha bạo lực gia đình, mẹ mất sớm thì lý lịch của tôi sạch như tờ giấy trắng.
Nhân thiết vừa đơn thuần vừa đầy nghị lực.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày Tưởng Điềm Điềm phát hiện ra tôi.
Cô ta điên cuồng đập phá mọi thứ trong căn hộ cao cấp, tát tôi mấy cái thật mạnh.
Lần đầu tiên Tư Đình Dật nổi giận với cô ta, bảo vệ tôi yếu đuối xinh đẹp sau lưng.
Tưởng Điềm Điềm tủi thân khóc lớn,
“Chú nhỏ, chú không cần con nữa sao?”
Lòng anh ta bỗng mềm nhũn, mặc cho cô ta nhào vào lòng:
“Trong lòng chú, con vĩnh viễn chiếm vị trí thứ nhất.”
Nhưng đàn ông luôn có điểm yếu.
Thực sắc tính dã*.
* Khổng Tử cũng từng nói: “食, 色,性也” (thực, sắc, tính dã: thực dục và tính dục, đó là bản năng vậy – “Luận ngữ”). Bản năng “ăn” đã được cổ nhân Trung Quốc đặt lên trước bản năng tính dục trong cuộc sống của con người theo một quan niệm hết sức duy vật, bởi vì không ăn thì không thể tồn tại được [9].
Để giành lấy vị trí số 1 trong lòng Tư Đình Dật, ngoài việc cố gắng đến bên anh ta, tôi còn tắt đèn, miệt mài nghiên cứu mười G phim “hành động tình yêu”!
Công sức bỏ ra không uổng phí.
Khi anh ta rời khỏi tôi, không còn dứt khoát như trước nữa.
04.
Bữa tiệc của giới thượng lưu.
Học trưởng úc tiển của trường Đại học Hồng Kông mời tôi tham gia.
Tưởng Điềm Điềm vẫn luôn thích thể hiện, xuất hiện với một thân trang sức và hàng hiệu xa xỉ.
Thấy tôi, nụ cười trên khóe miệng cô ta tắt ngúm:
“Chu Thi Thần, sao cô còn có mặt mũi xuất hiện ở đây?”
Tưởng Điềm Điềm coi thường tôi, cho rằng tôi là thứ đồ chơi được Tư Đình Dật kim ốc tàng kiều.
Được bao nuôi hai năm, ngay cả bạn cùng phòng đại học cũng không biết.
Là thứ không được nhìn thấy ánh sáng.
Không đủ tư cách xuất hiện trong những dịp có nhiều khách quý.
Nhưng trên thực tế, Tư Đình Dật không muốn để lộ điểm yếu.
Khi gặp mặt, anh sẽ bảo tôi đến địa điểm đã định trước, tài xế sẽ đưa tôi đến căn hộ cao cấp của anh.
Cho đến một lần, một tay săn ảnh điên cuồng suýt xông vào phòng tắm của tôi.
Tư Đình Dật đã đưa tôi đến biệt thự Vân Đỉnh có hệ thống an ninh cực tốt.
Đối mặt với Tưởng Điềm Điềm với vẻ mặt khinh thường, tôi không hề nao núng,
“Cô Tưởng, tôi là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Đại học Hồng Kông.
Biết một vài cựu sinh viên có tiếng tăm, không có gì lạ chứ!”
Tưởng Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào chiếc váy liền thân bó sát dài đến mắt cá chân của tôi, ánh mắt lóe lên một tia độc địa.
“Cô là cái thá gì, tối qua chỉ một cuộc điện thoại, chú nhỏ đã đến thăm tôi, tặng tôi sợi dây chuyền kim cương hồng anh mua trong buổi đấu giá, trị giá sáu trăm triệu đô la Mỹ.”
“Anh ấy tặng cô cái gì, chiếc váy trên người cô là thuê phải không!”
Cô ta nói đúng.
Tư Đình Dật chưa bao giờ đi mua sắm cùng tôi, tôi cũng không đòi hỏi những món quà xa xỉ.
Nhưng không chịu được khi tôi làm nũng trên giường, anh đã tận tay dạy tôi cách kinh doanh.
Điều này không thú vị hơn là mua sắm trực tiếp sao?
Tưởng Điềm Điềm không thể nhìn thấy sự ghen tị trong mắt tôi, tức giận đến đỏ mặt:
“Đồ tiện nhân, sớm muộn gì chú nhỏ cũng chán cô, đến lúc đó cô cũng đừng hòng ở lại được Hồng Kông.”
Tôi vén tóc lên, cười:
“Tối qua, anh ấy quấn lấy tôi đòi hỏi ba lần, có lẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu!”
Thấy vết đỏ sau tai tôi, cô ta tỏ ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi phản công toàn diện:
“Thật đáng thương! Cô chỉ dám lén thích anh ấy, ngay cả giường cũng không dám trèo lên.”