Cái Giá Phải Trả - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:46:46
11
Ngày hôm , Lâm Hương Phương lén lút đến tìm .
Cô liên tục quan sát xung quanh, sợ phát hiện.
Nhìn thấy cô lời nhưng thấy Bành Minh ở bên cạnh , cô trở nên do dự.
giới thiệu với cô : "Đây là bạn trai , đến đây với .”
Lúc cô mới yên tâm gật đầu, : “Cô chạy , mau rời khỏi đây ngay.”
"Không nên tin mấy chuyện kết hôn ma quỷ như , nếu thật sự tiệc rượu thì cô vĩnh viễn sẽ rời khỏi nơi ."
Đương nhiên lời của cô là ý gì, bảo cô cần lo lắng : "Chẳng lẽ tiệc rượu, mới thể rời khỏi nơi ?"
Cô giật , : "Cô hết chuyện, tại còn chạy ?"
đáp: "Đương nhiên sẽ , nhưng khi một chuyện nên kết thúc, và một còn một vài chuyện vẫn giải quyết.”
Cô hiểu ý .
sang chuyện khác: "Ở thành phố chúng , kết hôn đều cần phù dâu ở bên cạnh, ngày mai cô đến phù dâu của ?"
Cô còn khuyên , nhưng thấy thật sự khuyên nổi nữa nên mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của .
Có tiệc cưới bàn, đương nhiên càng giống chủ nhân trong căn nhà hơn.
Sau khi tiễn Lâm Hương Hương , tìm thím Trương.
Bà đang bận rộn la hét mấy phụ nữ trong thôn ở trong phòng chuẩn đồ dùng cho tiệc rượu ngày hôm .
Đám phụ nữ thấy , đều bày dáng vẻ hả hê khi thấy gặp họa.
như thấy, với họ: "Thật sự là vất vả cho .”
Thím Trương : "Có gì mà vất vả, chờ tiệc rượu xong thì cháu chính là của thôn Ca Lý chúng , cháu đừng câu nệ như gì.”
gật đầu, hỏi: "Đồ ăn trong thị trấn còn đưa đến ?"
Thím Trương giải thích: "Đã cho liên lạc , ngày mai nhất định sẽ đưa tới đúng giờ.”
: "Đừng lỡ bữa cơm của là .”
cố gắng thể hiện sự ngu ngốc của .
Chỉ khi càng ngốc, thì họ mới yên tâm mà buông lỏng sự phòng mà thôi.
xoay rời thì thấy tiếng nhạo của họ.
Cứ như thế ngày đó đến, sáng sớm hôm , gọi dậy chuẩn .
Chiếc xe tải cũ nát ngoài nhà chở nhiều rau tươi đến.
Thím Trương mang theo vài bắt đầu chuyển đồ trong bếp.
gọi Lâm Hương Phương, về phía tài xế xe tải.
Trên đường, Lâm Hương Phương với : "Người tên là Lữ Gia Phi, là du côn lưu manh nổi tiếng, cô đừng chọc đến .”
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
dừng , bước nhanh về phía .
Nhìn thấy , ánh mắt sáng lên.
12
với : "Vất vả cho , ở cùng chúng uống rượu mừng .”
Anh dùng ánh mắt đầy ghê tởm chằm chằm : " còn việc, rượu mừng gì đó, uống nữa.”
lấy ba trăm đồng chuẩn sẵn đưa cho , : "Anh một đường tới đây cũng vất vả , mời ở uống chén rượu mừng cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cai-gia-phai-tra-wcjy/chuong-6.html.]
Anh nhanh chóng nhét ba trăm đồng đó trong túi, đó dùng bàn tay to thô ráp khoác lên vai , : "Nếu em gái mời thì đương nhiên đây ở uống rượu mừng ."
Ta cố nén sự buồn nôn, đó gạt tay , lúc rời , còn quên với : "Tối nay sẽ tự mời rượu .”
Nghe , càng thêm hưng phấn.
Trở phòng, ánh mắt Lâm Hương Phương về phía kỳ lạ.
gì cả, chỉ là để cho cô giúp chưng diện thật xinh .
Vẻ mặt cô u sầu nhưng động tác tay hề dừng .
Cô ngừng với về kết cục của những phụ nữ trong thôn .
cô ý gì, những gì cô đều .
vẫn vờ như để tâm đến mà thản nhiên bảo cô đừng nữa.
Cho đến một giờ , Bành Minh len lén , nghiêm túc gật đầu với .
nở nụ , một nụ tươi vô cùng xán lạn.
Qua cửa sổ, thể thấy gần như bộ dân làng đến.
Ở trong nơi núi sâu , ngày lễ tết họ chẳng ăn chút thịt nào.
Hôm nay sẵn thịt dâng tận miệng như đương nhiên họ sẽ đến hết .
Rất nhanh đó đến buổi tối.
Bên ngoài nhà bố trí hơn mười cái bàn, bàn bày các loại thức ăn khác .
Bàn Văn Lâm còn giường dậy nổi, cho nên để mời rượu .
Lâm Hương Phương bưng ly rượu đổi thành nước trong tay.
Để nâng ly chúc mừng, chỉ cần diễn.
Sau khi kính rượu xong, trở về phòng yên lặng chờ.
Bàn Tiểu Hoa bưng một chén canh thịt , là để chúng lót bụng .
thoáng qua canh thịt, : "Bọn chị đói lắm, bát canh thịt em uống dùm chị .”
Bàn Tiểu Hoa ngượng ngùng bưng canh thịt ngoài.
Những tiếng reo hò, tiếng đ.ấ.m đá và những tiếng ồn ào bên ngoài ngôi nhà kết hợp với sống động.
theo thời gian từ từ trôi qua, những âm thanh đó dần nhỏ .
Cho đến khi một chút âm thanh cuối cùng cũng còn thấy nữa.
Lâm Hương Phương cảm thấy điều gì đó thích hợp nên đẩy cửa xem tình hình một chút.
Mà lúc , Bành Minh đeo lưng hai cái túi, tay cầm chìa khóa xe tải .
Lâm Hương Phương ngoài nhà thoáng qua thì phát hiện tất cả ngã đất dậy nổi.
Cô với vẻ mặt khiếp sợ, lập tức hiểu là chuyện gì xảy .
giật những bông hoa đính cườm đầu , tìm chiếc điện thoại giấu kỹ đó, vị trí của chúng và lộ trình rời .
Sau đó nhận lấy ba lô từ tay Bành Minh, với Lâm Hương Phương: "Chúng thôi.”
Lâm Hương Phương hít một thật sâu, cô trốn mà chỉ là chẳng nào thành công cả.
Vì vĩnh viễn ở nơi , mỗi một mang thai, cô đều sẽ tìm cách cho sinh non, chính là vì chờ đến ngày .
Không những điều , vì nắm lấy tay cô và : "Đi thôi, ngay bay giờ chúng thể khỏi nơi ."
Cô che miệng, tự chủ mà theo ngoài.